Chương 333: Mười Năm Phiêu Bạt (2)

Tiên Môn

Chương 333: Mười Năm Phiêu Bạt (2)

"Thế sự đa đoan, nhân tâm hiểm ác. Chuyện thiên hạ, Lăng Tiểu Ngư ta thực sự là quản không nổi".

Chốn thâm sơn, dưới tàn đại thụ, một giọng trầm ấm chợt cất lên.

Chủ nhân thanh âm là một nam tử mặc hắc y, tướng mạo bình phàm, thoạt nhìn có chút tang thương cổ lão.

Không. Đấy chẳng phải ví von, nó là sự thật, một hình ảnh rõ ràng cụ thể. Nam tử kia, tuy khuôn mặt trông chỉ mới hai lăm hai sáu nhưng nơi mái tóc, ít nhiều đã điểm bạc.

Trong ngọn gió vừa thổi, những sợi tóc tang thương ấy đang nhè nhẹ tung bay...

Chờ cho gió qua, lúc này, một giọng nói khác mới cất lên.

"Ông trời cũng thật là... Tự dưng lại nổi gió...".

Đối nghịch với nam tử, thanh âm vừa phát ra đây lại vô cùng trong trẻo, khá ư non nớt.

Mà, đâu riêng mỗi thanh âm, cả người phát ra thanh âm cũng đều trẻ trung như vậy. Cô bé chỉ khoảng tầm năm, sáu tuổi, cao chưa đến hông nam tử đang ngồi nơi đối diện.


Trong bộ bạch y thanh thuần, mang theo khuôn mặt khả ái, cô bé chạy qua chỗ nam tử, nói: "Tiểu Ngư Tiểu Ngư, ngươi xem nè".

"Cái gì vậy?".

"Cái này nè".

Vừa nói, cô bé, cũng là Gia Gia vừa hé mở nấm tay. Bên trong, một thân ảnh be bé màu lam hiện ra.

"Con bọ?".

Cảm thấy Lăng Tiểu Ngư có vẻ xem thường, Gia Gia khó tránh sinh ra bất mãn: "Không phải con bọ bình thường đâu".

"Tiểu Ngư ngươi nhìn kỹ đi. Trong cơ thể con bọ này có linh lực a. Rất đặc biệt nha".

"Vậy sao... Đâu, đưa ta xem".

"Nè. Cẩn thận, coi chừng nó bay mất".

Tiếp nhận con bọ từ tay Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư cầm lên quan sát.

Tầm chục giây sau...

"Đúng là có linh lực lưu chuyển bên trong thể nội".

Lăng Tiểu Ngư đang nói bỗng chợt cau mày. Nguyên do là bởi con bọ kia đã vừa há to chiếc miệng đen ngòm của mình cắn hắn một phát.

Rất không niệm tình, mà vốn dĩ chả có tình gì để niệm, Lăng Tiểu Ngư thi triển đạo thuật, gọi ra một ngọn hắc hoả ngay tại lòng bàn tay.

"Phừng!".

Kế bên, Gia Gia trông thấy ngọn lửa bừng lên thì thần tình đại biến, vội la lên: "Đừng a!".

...

"Con bọ... Con bọ của ta...".

"Đây. Trả cho ngươi".

Gia Gia cúi nhìn đám tro tàn vừa được "kẻ thủ ác" đưa qua, miệng mếu máo: "Con bọ của ta... Con bọ của ta...".

...

Thương tâm một đỗi, Gia Gia ngẩng đầu lên, cáu giận: "Tiểu Ngư ngươi là cái tên ác ôn!".

"Con bọ dễ thương, đáng yêu như thế mà ngươi cũng nỡ giết... Tiểu Ngư ngươi thật là quá độc ác rồi!".

Đối với sự trách mắng của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư thực chẳng quá bận lòng, chỉ tùy tiện bảo: "Con bọ của ngươi cắn ta".

"Thì sao chứ?".

Rất không vừa ý với lời giải thích kia, Gia Gia vẫn bất bình như cũ: "Nó chỉ là một con bọ nhỏ bé thôi a. Cắn ngươi một cái ngươi cũng đâu có chết...".

"Ta không biết. Tiểu Ngư ngươi mau đền con bọ lại cho ta!".

...

"Đền cho ngươi?".

Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng dậy, hướng phương nam cất bước, vừa đi vừa nói: "Rất tiếc. Ta không có thời gian để bắt bọ cho ngươi".

"Cái gì mà không có thời gian? Bây giờ ta thấy ngươi có làm gì đâu".

"Ta đang đi".

"Đi?".

"Ừ. Bận đi".

"Bận đi?".

Gia Gia trừng mắt đuổi theo: "Tiểu Ngư! Ngươi mau đền con bọ lại cho ta!".

"A a a...! Không được chạy! Ngươi không được chạy!".

...

Núi này qua núi khác, con sông này qua con sông khác, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia, kẻ chạy người truy, cả hai trông chẳng khác nào như là mèo với chuột.

Hơi đặc biệt là trong trường hợp này, kẻ đóng vai chuột lại rất nhởn nhơ nhàn hạ, trong khi đó, người sắm vai mèo là Gia Gia thì...

Trán đẫm mồ hôi, miệng thở hồng hộc, nó sớm đã nằm dài luôn trên đất rồi.

"Gia Gia, sao vậy? Không muốn chơi nữa à?".

Chơi?

Nằm thở bên dưới, Gia Gia xẵng giọng: "Ai thèm chơi với ngươi! Đồ Tiểu Ngư thối! Tiểu Ngư chết giẫm!".

"Ồ... Dạo này ngươi có vẻ thích mắng người nhỉ?".

"Ta thích đấy. Ngươi làm gì được ta?".

Lăng Tiểu Ngư cười nhạt, không nói gì.

Thật ra, nếu hắn thực muốn dạy bảo Gia Gia thì rất dễ dàng.

Mặc dù năng lực của Gia Gia rất kỳ dị, có thể dễ dàng qua mặt được chân nhân trung kỳ, thậm chí là cả hậu kỳ, tuy nhiên với hắn, chúng lại chẳng hiệu nghiệm gì mấy. Hắn biết, hết thảy là bởi do đặc tính lực lượng mà đôi bên sở hữu.

Thông qua những giấc mơ, trong quá trình thức tỉnh của mười năm qua, hắn đã tiếp nhận rất nhiều tri thức từ tiền kiếp. Theo đó, hắn có thể khẳng định bổn nguyên lực lượng của Gia Gia chính là thuần âm chi lực. Sức mạnh ẩn chưa trong viên tử tinh cầu - bảo vật Gia Gia sở hữu - cũng giống y như vậy, thuần âm chi lực.

Riêng phần hắn...

Hắc - bạch song ngư, hợp lại thì chính là hỗn nguyên chi lực.

Hỗn nguyên có trước, âm dương có sau, bởi thế cho nên việc Lăng Tiểu Ngư hắn có thể khắc chế được thần thông của Gia Gia cũng chẳng lạ.

Tuy nhiên, nói thế không có nghĩa rằng hễ phàm thứ gì Gia Gia biết thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng biết. Trên thực tế, có những thứ Gia Gia rất dễ dàng làm được, nhưng khi Lăng Tiểu Ngư hắn bắt tay thực hiện thì... thật sự là khó khăn vô cùng.

Chung quy lại, nếu lẫn nhau đối đầu thì Lăng Tiểu Ngư sẽ chiếm ưu thế hơn Gia Gia; còn trong trường hợp đối phó ngoại nhân, ai cao ai thấp thực chẳng dễ gì mà phân định được.

Từ sau khi rời khỏi thành La Xương, trải qua mười năm phiêu bạt, lực lượng hỗn nguyên của Lăng Tiểu Ngư đúng là đã gia tăng đáng kể; tuy nhiên, thuần âm chi lực của Gia Gia cũng không hề giậm chân tại chỗ.

Trong mười năm cùng Lăng Tiểu Ngư đồng hành, Gia Gia đã có hai lần biến đổi. Qua đó, sức mạnh của nó cũng tăng lên rất nhiều; thần thông cũng là như vậy, ngày càng thâm ảo khó lường.

Nhìn xem. Vốn chỉ khoảng một thước hai tấc dư ban đầu, hôm nay Gia Gia nó đã cao bằng một cô bé sáu tuổi rồi đấy.