Chương 337: Cảnh Cũ Còn, Người Xưa Nay Đâu?

Tiên Môn

Chương 337: Cảnh Cũ Còn, Người Xưa Nay Đâu?

"Vậy... Tiểu Ngư ngươi vẫn sẽ tiếp tục để Yến cô cô ở lại Thiên Kiếm Môn à?".

Lăng Tiểu Ngư thoáng hồi tưởng, rồi đáp: "Sư phụ là người tốt, người nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Yến cô cô.... Đại Trù cũng vậy, huynh ấy sẽ thay ta chăm sóc, bầu bạn với cô cô".

...

Thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng dậy. Hắn đi vài bước, dừng lại thì nói: "Gia Gia, thật ra ngoài Yến cô cô, vẫn còn một chuyện mà ta muốn làm. Đó cũng là lý do ta phải mau chóng đề thăng thực lực, chưa thể đi đón Yến cô cô lúc này".

"Càn khôn xoay chuyển, con sóng ngầm của tu tiên giới đang ngày một lớn hơn, tùy thời có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Nói không chừng con sóng này sẽ phủ khắp thương sinh thiên hạ. Lúc đó, sợ rằng dù là thế tục phàm nhân cũng khó tránh cảnh tang thương".

"Hơn mười năm qua chúng ta vẫn an toàn, nhưng không có nghĩa sau này cũng sẽ được an toàn như vậy. Tai kiếp hàng lâm, mấy người tránh được? Với ta thì lại càng khó lòng tách khỏi những tai ương. Bởi lẽ, ta vốn dĩ là hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư".

"Gia Gia, trong buổi biến loạn tùy thời nổ ra đây, nếu không có đủ thực lực thì ngay đến cái mạng của mình ta sợ còn khó giữ chứ nói gì bảo hộ cho ai. Yến cô cô đối với ta rất quan trọng, ta không muốn người gặp bất trắc gì. Ít ra thì lúc này người cư ngụ tại Trúc Kiếm Phong sẽ tốt hơn là ở cùng với ta".

...

"Tiểu Ngư, sau khi nghe ngươi nói thì ta đã hiểu rồi. Ta chỉ hơi thắc mắc một chút".

Từ đằng sau, Gia Gia di chuyển ra trước mặt Lăng Tiểu Ngư. Một bộ tò mò, nó hỏi: "Tiểu Ngư, lúc nãy ngươi nói ngoài Yến cô cô thì còn có một chuyện mà ngươi rất muốn làm. Đó là chuyện gì vậy?".

"Muốn biết?".

"Rất muốn biết".

"Được rồi, vậy để ta nói cho ngươi biết".

Nhận được cái gật đầu của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư mới cúi xuống, thì thầm vào tai nó: "Chuyện mà ta rất muốn làm, đó là...".

...

"Tiểu Ngư, ta chưa nghe được. Ngươi nói lại đi".

Vừa mới nhấc chân bước đi, Lăng Tiểu Ngư giơ tay ra hiệu từ chối trả lời.

Thấy vậy, Gia Gia mới chạy theo nài nỉ.

"Tiểu Ngư, ngươi nói lại đi. Ta thực sự vẫn chưa nghe được".

"Tiểu Ngư, ngươi nói lại đi mà".

"... Năn nỉ ngươi luôn đó...".

...

Sau lưng, bên trái, bên phải, rồi tới trước mặt, Gia Gia cứ thế chạy qua chạy lại, liên tục níu kéo nài nỉ, xin Lăng Tiểu Ngư nói cho rõ ràng.

Tiếc rằng... Lăng Tiểu Ngư, hắn trước sau như một, thủy chung vẫn lắc đầu từ chối, tiếp tục bước đi.

Như một hệ quả tất yếu, Gia Gia dần thay đổi thái độ. Nó nghiến răng hậm hực: "Đồ thứ xấu xa. Đồ cá ươn, đồ cá thối...".

"Hứ... Tiểu Ngư ngươi nhất định là đùa bỡn ta".

...


...

Một tháng sau.

Sau những hờn dỗi, những lần tranh cãi chẳng đâu vào đâu thì lúc này, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đã tạm ngưng cuộc hành trình.

Nơi bọn họ dừng chân, tính ra cũng chả lạ lẫm gì. Cái chỗ này, Lăng Tiểu Ngư vốn đã từng ghé qua một lần.

Bắc Hà, đấy là danh tự của nó.

Còn nhớ, hơn mười năm trước, vì muốn luyện chế ra một lọ Trường Sinh Đan hoàn mỹ nhất, Lăng Tiểu Ngư hắn và sư phụ Lăng Thanh Trúc của mình đã hạ sơn ra ngoài thu thập tài liệu, từng có thời gian cư ngụ tại trấn Bắc Hà này. Và, cũng chính nơi đây, lần đầu tiên Lăng Tiểu ngư hắn đã gặp gỡ hai vị công chúa của Thiên Hồ tộc là Thiên Hồ Cổ và Thiên Hồ Nguyệt. Âm Tiểu Linh, vị thánh nữ Huyết Sát Giáo ấy, nàng cũng đã ở đây...

Nhìn cảnh nhớ người, Lăng Tiểu Ngư khó tránh tư lự. Hắn cảm khái: "Mới đó mà đã mười mấy năm rồi...".

Bên cạnh, Gia Gia vốn đang ngó đông ngó tây, nghe vậy thì ngước lên hỏi: "Tiểu Ngư, bộ trước đây ngươi từng đến chỗ này rồi à?".

"Ừm".

Như chẳng muốn nhắc lại chuyện xưa, Lăng Tiểu Ngư đáp xong thì liền bước đi.

Phía sau, Gia Gia gãi đầu, nhún vai bất đắc dĩ: "Ngươi không muốn kể thì thôi".

...

Một lớn một nhỏ, kẻ trước người sau, qua thêm năm bảy phút gì đấy, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia lần nữa tạm ngưng bước chân.

Trước mặt bọn họ, một khách điếm ba tầng đã vừa mới hiện ra.

"Khách điếm Nhược Lai".

Đọc chữ ghi trên tấm biển, Gia Gia hỏi: "Tiểu Ngư, đừng nói khách điếm này là chỗ mà trước đây ngươi đã ở nha?".

Không phủ nhận, cũng chẳng tán đồng, Lăng Tiểu Ngư bảo trì trầm mặc, đi thẳng vào bên trong.

...

"Khách quan, xin hỏi ngài cần gì?".

Nhìn người trung niên với nụ cười niềm nở đang đứng bên quầy tính, Lăng Tiểu Ngư bỗng thấy cõi lòng chợt có chút gì buồn bã.

Mười mấy năm trước, khi hắn và sư phụ tiến vào bên trong khách điếm, ra đón tiếp là một lão nhân tuổi độ năm mươi, mặt đính nốt ruồi ngay sát mép chứ không phải vị trung niên này...

Năm tháng qua đi, con người cũng đã đổi.

Nhược Lai vẫn là Nhược Lai. Cảnh cũ còn mà người xưa nay đâu?