Chương 323: Cố Nhân Lâm Nạn (2)

Tiên Môn

Chương 323: Cố Nhân Lâm Nạn (2)

Hết cửa tiệm này, rồi tới quầy hàng khác, suốt cả đoạn đường, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia đã ghé qua rất nhiều nơi. Chính lộ có, hẻm nhỏ cũng có nốt.

Khỏi phải nghĩ, kẻ dẫn đường dĩ nhiên vẫn luôn là Gia Gia. Thực sự thì nó đã ăn rất nhiều. Cũng chẳng biết với thân hình bé xíu ấy, nó làm sao có thể chứa hết được.

...

"Shhh... Cay quá! Cay quá!".

Nắm mấy xiên thịt nướng, Gia Gia vừa ăn vừa xuýt xoa. Nó hào phóng đưa hẳn cho Lăng Tiểu Ngư hai xâu, bảo: "Tiểu Ngư, ngươi cũng ăn thử đi. Cay, nhưng mà ngon lắm".

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu không nhận: "Ngươi cứ ăn đi. Ta không đói".

"Ngươi thật không muốn ăn?".

"Không".

"Được rồi. Vậy ta sẽ ăn hết luôn vậy".

...

Đi thêm một đoạn, khi gần tới một ngã ba, Gia Gia chợt gia tăng cước bộ. Bỏ luôn Lăng Tiểu Ngư lại đằng sau, nó nhanh chân hướng phía trước chạy tới. Vừa chạy vừa hô: "Kẹo hồ lô! Bán cho ta kẹo hồ lô!".

"Đứa trẻ này...".

Phía sau, Lăng Tiểu Ngư nhẹ lắc đầu, lặng lẽ bước theo.

"Ui da!".

Bỗng nhiên, một tiếng kêu đau truyền đến tai Lăng Tiểu Ngư. Đúng là giọng của Gia Gia.

Lăng Tiểu Ngư bước nhanh hơn, tiếp cận liền hỏi: "Sao vậy?".

Chỉ tay vào thân ảnh đang nằm sát bên, Gia Gia nói: "Ta đụng phải người này".

"Để ta xem".

Lăng Tiểu Ngư ngồi hẳn xuống. Hắn cẩn thận xem xét kẻ đang nằm bất động.

Thì ra đó là một phụ nhân tóc bạc. Dựa vào bộ y phục rách rưới mà nàng ta đang mặc, Lăng Tiểu Ngư nghĩ nàng hẳn cũng giống như bà lão gặp ở trước cửa khách điếm, là một hành khất. Chỉ có điều là người hành khất này...

So với bà lão nơi khách điếm thì còn thảm hơn gấp chục lần. Hai chân nàng bị què, hai tay cũng đã bị cùi. Chưa hết, đôi mắt nàng, chúng hiện cũng đã mù. Tàn khuyết đến thế là cùng.

"Tiểu Ngư, nàng ta...".

Dường như cảm nhận được có gì đó không ổn, Gia Gia nhìn vẻ mặt sững sờ của Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi làm sao vậy?".

Lăng Tiểu Ngư nghe rõ, nhưng chẳng đáp. Thay vì hồi đáp Gia Gia thì hắn vội vàng kiểm tra cơ thể phụ nhân hành khất, truyền lực lượng sang cho nàng.

Là bởi do lòng trắc ẩn ư?

Thật ra... nó là một loại tình cảm khác. Tâm của Lăng Tiểu Ngư đích xác đã động, nhưng không phải do thương hại mà là vì... ngỡ ngàng, đau xót.

Người phụ nhân tàn khuyết đang nằm bất động đây, nàng là một cố nhân. Nhớ lúc ấy, khi sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn trúng phải độc thủ của Đồ Tam Nương, hai người bọn hắn đã lưu lạc đến thôn Tô Hạ, đã từng nương náu trong nhà của một thôn nữ thiện lương. Tên của nàng... là Tô Phúc Đường.

Phải. Người phụ nhân tàn khuyết đang nằm đây, nàng chẳng phải ai khác, chính là Tô Phúc Đường!

Tuy rằng diện mạo đã ít nhiều đổi thay, nhưng những đường nét thân quen kia, Lăng Tiểu Ngư há có thể không nhận ra?

Nàng là Tô Phúc Đường. Chắc chắn là Tô Phúc Đường. Chỉ là...

Tại sao?

Tại sao nàng lại biến thành bộ dạng này, tàn tạ tới như vậy?

Rốt cuộc nàng đã gặp phải tai ương gì?

...

"Gia Gia, chúng ta về khách điếm".

Thông báo xong, cũng chẳng buồn ngó xem phản ứng của Gia Gia thì Lăng Tiểu Ngư đã đem Tô Phúc Đường bế lên, cấp tốc rời đi.

...

Một đỗi lâu sau.

Trong khách điếm.

Gia Gia đứng bên giường, đưa mắt nhìn cơ thể tàn tạ của Tô Phúc Đường, thương cảm nói ra: "Tiểu Ngư, nàng ấy thật đáng thương. Hai chân bị người ta đánh què, hai bàn tay cũng bị chặt đứt, mắt bị móc, lưỡi cũng bị cắt nữa... Đúng là quá độc ác...".

Xoay đầu nhìn lại, nó nắm lấy tay áo Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Tiểu Ngư, tình trạng bây giờ của nàng có phải là rất tệ không? Ta thấy sinh cơ của nàng...".

"Phải. Sinh cơ của nàng đã cạn kiệt rồi".

Lăng Tiểu Ngư nói tiếp: "Thân thể của nàng đã bị tổn hại tới độ không cách nào còn cứu chữa được nữa. Trừ phi được phục dụng tiên đan thì may ra mới có hi vọng. Chỉ là tiên đan...".

Thế giới này, hiện nay tiên nhân còn chẳng có thì kiếm đâu ra tiên đan chứ?

...

"Tiểu Ngư, nàng sẽ chết sao?".

"Chỉ sợ nàng sẽ không thể sống qua hết đêm nay".

Gia Gia nghe vậy thì cúi đầu, bảo trì im lặng.

Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên đầu nó, nhè nhẹ xoa: "Chúng ta sẽ giúp nàng thanh tỉnh trong chốc lát, hỏi xem ai đã hại nàng, hỏi xem nàng còn tâm nguyện gì không rồi giúp nàng thực hiện".

"Ưm".

Gia Gia gật đầu.


Và như vậy, cả hai bắt đầu thi triển đạo thuật.

Chữa trị là vô phương, nhưng giúp Tô Phúc Đường thanh tỉnh thì lại chẳng phải việc gì quá khó khăn. Nói chuyện với nàng cũng là như thế. Thông qua đạo thuật, Lăng Tiểu Ngư và Gia Gia có thể trao đổi với nàng thông qua thần niệm. Chỉ cần nàng nghĩ, bọn họ sẽ liền nghe được.

Bên trong kết giới màu tím được tạo ra từ tử tinh cầu của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư mở đầu cuộc nói chuyện.

"Tô Phúc Đường, tỷ nghe ta nói chứ?".

Đang nằm bên dưới, Tô Phúc Đường mấp máy đôi môi, nhưng do lưỡi đã bị cắt nên thanh âm phát ra chỉ là những tiếng ú ớ vô nghĩa.

Lập tức, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Tỷ không cần mở miệng, muốn nói gì chỉ cần nghĩ đến thì ta sẽ liền nghe được".

Lựa chọn tin theo, Tô Phúc Đường trao đổi bằng ý nghĩ: "Ngươi là ai? Sao lại biết tên ta?".

"Phúc Đường tỷ, ta là Lăng Tiểu Ngư. Tỷ nhớ không?".