Chương 159: Nhớ Kỹ, Thế Sự Đa Đoan - Lòng Người Hiểm Ác
"Tạm biệt", đấy là hai tiếng sau cùng mà Hắc Hùng tinh nghe được, trước khi hắn bị Lăng Thanh Trúc giết chết.
Cũng bình thường. Nhân - yêu hai giới từ xưa tới nay nào có thân thiện gì, yêu ăn người, người giết yêu, mấy chuyện này xảy ra như cơm bữa.
Lại nói, kẻ có lỗi trong chuyện này đâu phải Lăng Thanh Trúc. Tất cả đều tại tên Hắc Hùng tinh kia đấy chứ. Vốn dĩ chỉ cần cùng Lăng Tiểu Ngư quần đấu một hồi, giúp hắn nâng cao năng lực thực chiến lên một chút liền xong, sẽ được thả đi. Đáng tiếc, Hắc Hùng tinh hắn tự cho mình thông minh...
Lăng Thanh Trúc nàng là hạng người nào chứ? Dám so nàng với phường tiểu nhân không giữ lời hứa ư?
Đồng ý là có đôi lúc nàng đã không giữ lời hứa thật, nhưng lần này thì khác a. Nàng rất thành tâm hứa hẹn mà...
Tóm lại là Hắc Hùng tinh đã sai, mà sai lầm thì phải trả giá. Hắn chết âu rất thoả đáng.
"Haizz...".
Theo sau cái lắc đầu tặc lưỡi, Lăng Thanh Trúc cúi nhìn thi thể con gấu đen to đùng trước mặt, giọng cảm khái: "Đã bảo ngươi rồi ngươi lại không chịu nghe. Cứ ngoan ngoãn làm theo lời ta có phải tốt không, tự dưng giở trò làm chi để bây giờ phải ra nông nỗi này...".
Trong khi nói, nàng lấy ra một thanh linh kiếm màu đen, hướng Hắc Hùng tinh mà bắt đầu cắt xẻ. Động tác mau lẹ vô cùng.
Lưỡi kiếm ngang dọc một hồi, vài phút sau thì dừng lại. Lăng Thanh Trúc đem linh kiếm cất đi, ngoắc Lăng Tiểu Ngư - kẻ đang đứng xem từ nãy giờ.
Được ân sư kêu gọi, Lăng Tiểu Ngư liền tiến qua. Hắn hỏi: "Sư phụ, gì ạ?".
Lăng Thanh Trúc chỉ xuống thi thể loã lồ của Hắc Hùng tinh bên dưới, bảo: "Tên này đạo hạnh tuy không được cao nhưng tốt xấu gì cũng là yêu tu hoá hình kỳ, nội đan rất có giá trị. Tiểu tử ngươi mổ lấy đi".
"Vâng, sư phụ".
"À, Tiểu Ngư Nhi, ngươi lấy nội đan xong thì nhớ mang theo luôn tấm da gấu ta vừa lột đi ra con suối đằng kia nhé. Ta qua đó trước".
...
Lát sau.
Công việc chả có gì khó khăn nên Lăng Tiểu Ngư rất nhanh liền hoàn thành. Theo chỉ dẫn của ân sư, hắn mang tấm da gấu dính đầy máu đi ra con suối gần đó, giúp nàng chà rửa.
Sau khi mọi thứ đã đâu vào đấy, lúc này Lăng Thanh Trúc mới kêu hắn lại. Nét mặt chẳng lấy gì làm vui, nàng mở lời: "Tiểu Ngư Nhi, nói ta nghe một chút về trận chiến với Hắc Hùng tinh ban nãy đi".
Hiểu ân sư muốn nhắc tới chuyện gì, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, nhận lỗi: "Sư phụ, là do đệ tử không giữ được bình tĩnh, để cho Hắc Hùng tinh có cơ hội khống chế mình".
"Tại sao ngươi lại mất bình tĩnh?".
"Thưa sư phụ, đó là bởi vì...".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi mới nói tiếp: "Bởi vì đòn công kích của Hắc Hùng tinh khá kỳ lạ, đệ tử nhất thời không phán đoán được mục đích, vì vậy nên đã phân vân do dự...".
...
"Tiểu Ngư Nhi, bây giờ thì ngươi đã hiểu vì sao mấy ngày này vi sư lại muốn ngươi phải liên tục chiến đấu với đám yêu quái rồi chứ?".
Chẳng đợi đồ nhi trả lời, Lăng Thanh Trúc đã tiếp tục: "Tiểu Ngư Nhi, thế sự đa đoan - lòng người hiểm ác, chuyện đời không đơn giản như tiểu tử ngươi nghĩ đâu".
"Ở Trúc Kiếm Phong, tiểu tử ngươi có thể không cần phòng bị, nhưng một khi rời khỏi Trúc Kiếm Phong... Tiểu Ngư Nhi, ngươi tuyệt đối phải luôn đề cao cảnh giác. Không chỉ ngoại nhân, những kẻ trong giới tà đạo, phường yêu ma quỷ quái mà ngay cả những người thuộc chính giáo, thậm chí huynh đệ đồng môn tiểu tử ngươi cũng phải dè chừng".
"Sư phụ, như vậy... như vậy có phải quá nhiều rồi không?" Lăng Tiểu Ngư hỏi lại, trong lòng cảm thấy sư phụ mình đã hơi nghiêm trọng hoá vấn đề.
Dường như cũng hiểu được tâm tư đồ nhi, Lăng Thanh Trúc cau mày, thái độ hết sức nghiêm túc: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đừng coi nhẹ. Thế gian này, ngươi không biết nó đáng sợ tới nhường nào đâu".
"Nhớ kỹ, trên đời này, kẻ duy nhất tuyệt đối đáng cho ngươi tin tưởng chỉ có một, đó là bản thân ngươi. Còn những người khác, hoặc ít hoặc nhiều, hết thảy đều có khả năng bán đứng ngươi, phản bội ngươi...".
...
Hôm nay, Lăng Thanh Trúc thật sự đã nói rất nhiều. Những gì nàng phân tích, giảng giải, toàn bộ đều khác xa với mớ đạo lý nhân nghĩa mà Lăng Tiểu Ngư hắn từng được răn dạy.
Hôm nay, qua những lời nàng nói, dẫn chứng nàng kể, Lăng Tiểu Ngư chợt thấy thế giới này đã bớt tươi sáng đi rất nhiều. Nó khắc nghiệt và tàn nhẫn hơn...
Lẽ nào đây mới thực sự là bản chất của thế giới ư?
...
"Tiểu Ngư Nhi, trên đời người tốt đích xác là có, nhưng so với người tốt thì số người xấu lại nhiều hơn. Rất nhiều".
"Tâm ngươi thiện lương, đó là điều đáng quý. Nhưng thiện lương không đồng nghĩa ngu ngốc. Nhớ kỹ, đừng quá cả tin, bất kể có là ai đi nữa".
"Sư phụ...".
Đợi cho Lăng Thanh Trúc xoay đầu nhìn lại, Lăng Tiểu Ngư mới tiếp tục: "Đệ tử sẽ ghi nhớ lời dạy của sư phụ, sẽ không tùy tiện tin người".
"Ghi nhớ?".
Lăng Thanh Trúc nghe xong, cười giễu: "Bản tính tiểu tử nguơi thế nào, ta đây há còn lạ?".
"Tiểu Ngư Nhi, lòng dạ ngươi vẫn còn mềm yếu lắm".
Chân chuyển di, Lăng Thanh Trúc bước về phía trước, vừa đi vừa nói: "Theo ta. Tiểu tử ngươi cần được trải nghiệm nhiều hơn nữa...".