Chương 169: Xin Tha
Nói không chừng... hai người bọn họ đã sớm nhìn ra lai lịch của muội muội nàng rồi cũng nên...
Sát ý lan toả hư không, thanh y thiếu nữ âm thầm điều động linh lực, tùy thời ra tay.
...
"Nguy rồi. Ả ngũ vĩ yêu hồ này đã động sát tâm...".
Quan sát thấy nét mặt thanh y thiếu nữ mỗi lúc một thêm lạnh lùng, trong lòng Âm Tiểu Linh cũng nhanh chóng suy tính đường lui.
"Bản thân ta có Bách Quỷ Binh Phù và Huyết Ngục Hoả Long Ấn, dẫu ả ta là chân nhân hậu kỳ cấp bậc thì cũng chưa chắc làm gì được ta. Nhưng còn tên ngốc Lăng Tiểu Ngư kia...".
Động lòng trắc ẩn, Âm Tiểu Linh đưa mắt liếc sang người bên cạnh.
Bộ dáng khẩn trương, thần tình lo lắng... Trên mình Lăng Tiểu Ngư hắn, từ đầu tới chân đều chả có tí nào cho thấy là đang cất giấu bảo vật phòng thân cả.
Mà thực sự thì... hắn đúng là không có thật. Trước khi rời đi, vị sư phụ Lăng Thanh Trúc kia của hắn cũng không để lại bảo vật gì hết a.
Làm gì kia chứ? Ở chỗ này bất quá chỉ là một thành trấn của thế tục phàm nhân, hung hiểm lấy đâu ra mà phải lưu hờ bảo vật?
Mọi chuyện đáng ra sẽ là như vậy. Nhưng đen đủi thay, thực tại khác xa lý thuyết. Trước mắt đây, nó lại là một trường hợp ngoại lệ. Ở trấn Bắc Hà, cái chỗ phàm nhân thế tục này, hung hiểm không những đã xuất hiện mà mức độ còn rất lớn...
Một ngũ vĩ yêu hồ, đấy há là hạng nhân vật Lăng Tiểu Ngư hắn có khả năng đối phó được?
Cái chết, đó là điều mà Lăng Tiểu Ngư đang nghĩ tới...
Nhưng, trong cái rủi còn có cái may. Giữa lúc hắn bị áp lực phát ra từ người thanh y thiếu nữ đè ép thì một giọng non nớt chợt cất lên: "Nhị tỷ đừng a!".
Sau tiếng hô gọi, tiểu yêu hồ Cổ Cổ cũng liền chạy đến bên cạnh thanh y thiếu nữ. Cô bé nắm lấy vạt áo nàng, nói: "Nhị tỷ, tỷ đừng có làm hại họ! Họ là người tốt mà!".
"Người tốt?".
Thanh y thiếu nữ cúi xuống, bảo: "Cổ Cổ, nhân thế đa đoan - lòng người hiểm ác, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài. Tốt - xấu không phải chỉ một hai lần tiếp xúc liền nhận ra được".
Cái hiểu cái không, Cổ Cổ gãi đầu: "Nhưng bọn họ đã mua kẹo hồ lô cho muội...".
"Cổ Cổ, bọn họ không phải người bình thường".
"Không phải người bình thường? Ý tỷ là...".
Cổ Cổ rốt cuộc hiểu ra vấn đề, đã biết tại sao nhị tỷ mình lại động sát tâm. Tuy vậy, khi nhìn xem hai người Lăng Tiểu Ngư và Âm Tiểu Linh, đặc biệt là Lăng Tiểu Ngư, trong lòng cô bé bỗng có đôi phần bất nhẫn.
Nhớ lại bộ dạng lúc hắn mua kẹo cho mình, bị người bán hàng doạ dẫm uy hiếp vì không có tiền để trả, cô bé sau cùng vẫn lựa chọn tin tưởng.
"Nhị tỷ, tỷ qua đây một chút".
...
"Cổ Cổ, muội muốn nói gì?" Đứng trong kết giới cách âm vô hình, thanh y thiếu nữ cau mày, hỏi. Nàng thật tình đang rất muốn biết nguyên cớ vì sao mà muội muội của mình lại bận tâm về hai tên tu sĩ nhân loại kia tới vậy.
Cầu xin cho bọn họ? Đáng ư?
"Nhị tỷ...".
Nội tâm chẳng quá phức tạp như tỷ tỷ mình, tiểu yêu hồ Cổ Cổ nghĩ rất đơn giản: "Lúc nãy nhị tỷ cũng nói rồi đó, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, tốt - xấu không thể chỉ qua một hai lần tiếp xúc liền nhận ra được. Tỷ mới gặp bọn họ lần đầu, làm sao tỷ dám khẳng định bọn họ là người xấu?".
"Cổ Cổ, hai người bọn họ là tu sĩ, trong đó có một người còn là chân nhân cấp bậc. Rõ ràng bọn họ đã sớm nhìn ra thân phận hồ yêu của muội".
"Nhưng bọn họ đâu có làm hại muội".
Cổ Cổ nói tiếp: "Nhị tỷ thấy đó, từ nãy giờ bọn họ đối với muội rất tốt, không những mua kẹo cho muội ăn mà còn gọi nước cho muội uống nữa. Bây giờ tỷ giết chết bọn họ thì chúng ta sẽ biến thành người xấu a".
...
"Nhị tỷ, muội năn nỉ tỷ mà. Tỷ đừng có giết họ...".
Nghe qua lập luận thơ ngây nhưng không hẳn vô lý, cúi xuống lại thấy vẻ khẩn cầu trong mắt muội muội, sát tâm của thanh y thiếu nữ khó tránh bị dao động. Nàng nói: "Cổ Cổ, hai người bọn họ dù sao cũng là tu sĩ nhân loại, nếu bây giờ thả bọn họ đi...".
Tuy thanh y thiếu nữ chưa nói hết ý nhưng tiểu yêu hồ cũng đã đoán ra được: "Nhị tỷ, có phải tỷ lo bọn họ sẽ làm ảnh hưởng đến việc thưởng thức lễ hội ba ngày sau không?".
"Ừm." - Thiếu nữ thanh y gật đầu - "Tỷ không muốn có bất kỳ tên tu sĩ nhân loại nào quấy rầy chúng ta".
"Hmm...".
Tiểu yêu hồ ra vẻ trầm ngâm, rồi chợt reo lên: "Có rồi!".