Chương 155: Cỏ Lam U Mãi Vẫn Đợi Chờ

Tiên Môn

Chương 155: Cỏ Lam U Mãi Vẫn Đợi Chờ

...

"Tiểu tử, không tính ra gặp cô cô ngươi sao?".

Xoay lại nhìn Lăng Thanh Trúc - người vừa dùng thuật truyền âm nhập mật với mình, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu.

"Đệ tử muốn đợi cô cô dùng cơm xong rồi sẽ ra".

"Haiz...".

Theo sau tiếng thở dài, Lăng Thanh Trúc vỗ nhẹ lên vai đồ nhi, bảo: "Vậy ngươi tiếp tục chờ, ta đi dạo một lát... Mấy cảnh đoàn tụ - chia ly này thật sự không thích hợp với ta...".

...

Lăng Thanh Trúc nói xong liền rời đi, một giây cũng chẳng buồn nấn ná. Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư cứ vậy mà lặng lẽ dõi mắt nhìn theo từng cử chỉ của thân ảnh hao gầy phía trước...

...

Chẳng phải chờ đợi quá lâu, bữa cơm của Lăng Ngọc Yến chỉ gói gọn trong dăm ba phút liền xong. Nàng ăn rất ít.

Động tác chậm rãi, nàng đem bát đĩa xếp chồng lên, rồi đứng dậy. Nhưng, khi đầu vừa xoay, hai chân còn chưa kịp bước thì...

"Xoảng... Xoảng..!".

... Một cái bát, hai chiếc đĩa còn vương đọng thức ăn, toàn bộ đều rơi xuống và vỡ tan.

...

Có lẽ vì quá bất ngờ, lòng còn nghi hoặc nên Lăng Ngọc Yến đã đứng im không nói tiếng nào. Trong khi đó, Lăng Tiểu Ngư... hắn cũng không nói, hay đúng hơn là chưa nói.

Thay vào đấy, hắn nhấc chân bước tới, chừng khi khoảng cách đôi bên đã kéo lại rất gần, lúc này hắn mới lên tiếng: "Yến cô cô, Tiểu Ngư về rồi".

Chỉ một câu đơn giản như thế thôi nhưng đã khiến cho Lăng Ngọc Yến suýt nữa thì chẳng kiềm được nước mắt. Môi mấp máy, nàng khó khăn lắm mới thốt ra được: "T... Tiểu Ngư... Là con thật sao? Cô cô không bị ảo giác chứ?".

Cũng khó trách Lăng Ngọc Yến lại tự ngờ vực chính mình như vậy. Bởi lẽ hằng năm, Lăng Tiểu Ngư đều chỉ trở về trong một khoảng thời gian nhất định. Mà hôm nay, nó lại chưa phải ngày hắn được phép xuống núi. Quá ngạc nhiên âu cũng bình thường.

Thấu hiểu tâm tư của Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư mới đưa tay ra nắm lấy tay nàng rồi đặt lên má mình, cười bảo: "Cô cô xem, đây đâu phải ảo giác".

Cùng với những ngón tay chạy dọc trên khuôn mặt bình phàm của người thanh niên đứng nơi đối diện, Lăng Ngọc Yến cũng xúc động gật gù: "Đúng... Đúng vậy... Đây không phải ảo giác. Tiểu Ngư của cô cô thực sự đã về rồi".

"Yến cô cô, sao cô cô lại khóc? Tiểu Ngư về cô cô nên vui mới phải chứ".

"Ta... Ta là bởi vui quá nên mới khóc...".

...

"Cô cô, trời đang nắng, chúng ta vào nhà đi".

"Ừm".

...

Quãng đường ngắn ngủi, chả được mấy bước chân thì hai cô cháu Lăng Ngọc Yến và Lăng Tiểu Ngư đã đi vào bên trong nhà. Vừa bước qua khỏi cửa, Lăng Ngọc Yến liền hỏi: "Tiểu Ngư, con ăn gì chưa? Để Yến cô cô dọn cơm cho con nhé?".

"Mà không được...".

Câu trước mới đi câu sau đã tới, Lăng Ngọc Yến tự phủ định: "Đồ ăn lúc nãy cô cô nấu không được ngon, cũng chẳng nhiều...".

"Tiểu Ngư, con ở đây đợi cô cô một chút, để cô cô xuống bếp làm thêm vài món mà con ưa thích".

Nói rồi, Lăng Ngọc Yến lập tức chuyển hướng toan bước đi, nhưng chưa kịp đi thì cánh tay đã liền bị người níu giữ.

Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Yến cô cô, không cần đâu. Con không đói".

Hắn kéo Lăng Ngọc Yến đi đến chỗ chiếc bàn, để nàng an vị rồi mới tiếp tục: "Cô cô, lần này con hạ sơn là vì có chuyện quan trọng cần làm".

Chuyện quan trọng?

Lăng Ngọc Yến quan tâm hỏi: "Tiểu Ngư, là chuyện quan trọng gì vậy?".

"Hmm..." - Lăng Tiểu Ngư ra vẻ thần bí - "Tạm thời chưa thể nói cho cô cô được. Đợi khi nào làm xong con sẽ kể rõ đầu đuôi cho cô cô nghe".

"Đứa nhỏ này, bày đặt thần thần bí bí với cô cô...".

Sau cái bĩu môi, Lăng Ngọc Yến đổi thành lo lắng: "Tiểu Ngư, chuyện quan trọng mà con nói, nó có nguy hiểm gì không?".

Đáp lại nàng là cái một cái lắc đầu, rất quả quyết: "Cô cô yến tâm, sẽ chẳng có nguy hiểm gì đâu. Lần này cùng con xuống núi còn có sư phụ nữa".

"Lăng tiên tử?".

Lăng Ngọc Yến theo phản xạ đảo mắt ngó quanh hòng tìm kiếm.

Thấy nàng như vậy, Lăng Tiểu Ngư mới bảo: "Cô cô không cần tìm, sư phụ hiện không ở đây".

Hắn nói rõ hơn: "Lúc nãy sư phụ nói không thích nhìn mấy cảnh đoàn tụ - chia ly cho nên đã một mình đi dạo rồi".

"Thì ra là vậy".

...

...

Buổi trò chuyện thân mật giữa hai cô cháu đã diễn ra khá lâu, tận những một canh giờ có lẻ. Nếu không phải bởi Lăng Thanh Trúc cảm thấy nhàm chán mà truyền âm thúc giục thì chỉ e còn lâu nó mới chấm dứt.

Nhưng, nếu thì cũng vẫn là nếu. Thực tế lại đi theo chiều hướng trái ngược.

Hiện tại Lăng Tiểu Ngư đã rời khỏi. Bên trong mái nhà tranh đơn sơ, còn ở lại duy mỗi một mình Lăng Ngọc Yến.

Nàng ở đây, và sẽ tiếp tục ở đây thêm nhiều năm nữa. Để nhớ nhung. Để đợi chờ...

Chờ cho Lam U Thảo nở hoa. Đợi cho kẻ trồng hoa lại lần nữa quay về...