Chương 2: Điều Kiện Cứu Người

Tiên Lộ Truy Thê

Chương 2: Điều Kiện Cứu Người

Ngoại ô thành Nam Xương, cách cổng tây thành khoảng độ năm dặm có một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, trong nhà lúc này có một tiểu cô nương đang nằm bất động. Quần áo cô bé khá bẩn, thân thể ướt đẫm mồ hôi, mặt mày tái nhợt, rõ ràng bị bệnh.

"Ta về rồi!".

Bỗng, từ phía ngoài, một giọng nói vang lên. Kế đấy cánh cửa lớn mở ra, rồi một nam nhân chạy vào. Hắn mặc bộ y phục màu đen, miệng thở hổn hển. Đúng là Quỷ Bảo mới từ trên đỉnh Thiên Sơn trở về.

Mặc dù thể trạng không tốt, đang rất mệt, song Quỷ Bảo vẫn nhanh chân tiến lại bên giường, khẩn trương kiểm tra bệnh tình của tiểu cô nương nằm bất động trên đấy. Tuy trước khi rời đi hắn đã cho cô bé uống thuốc cầm cự nhưng thực lòng dạ vẫn cứ lo.

May sao, bệnh tình của cô bé còn chưa chuyển xấu.

"Bé con, ngươi nằm ở đây chờ ta một chút. Ta đi sắc thuốc".

"Yên tâm, có Thiên Sơn Tuyết Liên rồi thì mạng ngươi sẽ không sao đâu".

Nói rồi Quỷ Bảo liền mang theo chiếc hộp đựng Thiên Sơn Tuyết Liên đi ra phía sau nhà, bắt đầu thổi lửa mà đun nấu.

Chính lúc này, một đôi hài trắng bước qua khung cửa lớn.

Trong bộ bạch y chẳng nhiễm bụi trần, Tuyết Nữ lặng lẽ đi vào trong nhà. Cái cách nàng di chuyển mới kỳ diệu làm sao, một chút thanh âm cũng không thể nghe thấy.

Đứng bên giường, Tuyết Nữ cúi nhìn cô bé lấm lem bẩn thỉu, đưa tay bắt mạch kiểm tra.

"Thể trạng rất yếu, xem ra bệnh tình thật sự không nhẹ".

"Thế nhưng cô bé này...".

Tuyết Nữ thu tay, quay đầu nhìn ra phía sau nhà, nơi ai đó đang chú tâm thổi lửa đun thuốc...

...

Một canh giờ sau.

Rốt cuộc thì thang thuốc quý cũng đã được nấu xong. Quỷ Bảo chắt lấy nước thuốc đổ ra chén, thổi qua một chút rồi mới bưng lên nhà trên. Khi hắn vừa qua khỏi lằn ranh tiếp giáp, bất thình lình, một lưỡi kiếm chìa ra chặn ngang trước mặt, kề luôn trên cổ hắn.

Lạnh. Cái cảm giác băng hàn này hắn vẫn chưa quên. Cái đầu chầm chậm xoay qua, Quỷ Bảo xem kỹ thì quả nhiên là Tuyết Nữ không sai.

"T-Tuyết Nữ...".

Ngọc thủ nâng lên, Tuyết Nữ đem chén thuốc thu lấy, dùng kiếm lùa Quỷ Bảo đến sát bên giường.

"Cô nương, có gì từ từ nói".

"Từ từ? Không phải ta đang rất từ từ sao?".

Tuyết Nữ tiếp lời: "Lá gan của ngươi cũng lớn thật, dám bịa chuyện gạt ta".

"Cô nương nói gì ta không hiểu".

"Ngươi còn tính giả ngây?".

Khuôn mặt Tuyết Nữ càng thêm lạnh lẽo, nàng đem chén thuốc đặt xuống rồi chỉ vào tiểu cô nương đang nằm bất động trên giường: "Đứa trẻ này vốn dĩ không phải con của ngươi, trong nhà ngươi cũng không có dấu hiệu hay vết tích gì cho thấy là ngươi đã từng có thê tử. Một món nữ trang, một cái lược, một chiếc gương soi cũng đều không có".

"Cô nương, chuyện này...".

"Sao? Ngươi định nói toàn bộ những món vật dụng đó đều đã đem thổ táng cùng thê tử của mình rồi? Nếu vậy thì chắc là phải phiền ngươi đưa ta tới đó xem".

Quỷ Bảo im lặng. Hắn biết mình không thể qua mặt được Tuyết Nữ. Nữ nhân này rất thông minh, chỉ e ngay từ đầu nàng đã xem ra lời nói dối của hắn.

"Nói không được nữa?".

Tuyết Nữ di chuyển thanh kiếm băng hàn một chút: "Đứng trước mặt ta, bị kiếm của ta kề trên cổ mà vẫn có thể bình tĩnh bịa chuyện gạt người, Quỷ Bảo ngươi cũng can đảm lắm. Chỉ có điều... ngươi chọn sai người để gạt rồi".

"Cô nương...".

"Quỳ xuống!".

Theo sau câu nói lạnh lùng là một cỗ lực lượng đè mạnh xuống vai Quỷ Bảo, dù vậy hắn vẫn cắn răng chống đỡ, quyết không chịu quỳ.

Sĩ khả sát, bất khả nhục!

Thấy Quỷ Bảo hắn kiên cường như vậy, Tuyết Nữ thầm tán thưởng. Song nàng vẫn quyết chí bắt gã nam nhân này phải quỳ. Dám lừa gạt nàng, không không bỏ qua sao mà được.

Nam nhân ngươi không chịu quỳ? Ta cứ bắt ngươi quỳ đấy!

Ở bàn tay trái, ngón trỏ chợt cong, Tuyết Nữ vận nội lực búng ra hai chỉ, mỗi chỉ trúng một đầu gối của Quỷ Bảo. Tức khắc, cả hai chân Quỷ Bảo khụy xuống, tới chừng hắn phản ứng lại, muốn đứng lên thì đã bị Tuyết Nữ ra tay điểm luôn huyệt đạo.

Phốc!

Phốc!

"Ngươi...!".

Chả buồn để ý đến sự khuất nghẹn của ai kia, Tuyết Nữ tự đưa tay kéo ghế ngồi xuống, nhìn hắn hỏi: "Nói. Đứa trẻ này là ai?".

Đợi một lúc vẫn chưa nghe được câu trả lời, Tuyết Nữ mới lấy kiếm kề lên cổ cô bé đang nằm bất động trên giường.

"Ngươi muốn làm gì?!".

"Không muốn ta giết nó thì hãy ngoan ngoãn trả lời".

Tuyết Nữ lặp lại câu hỏi: "Mau nói. Đứa trẻ này là ai?".

Quỷ Bảo mím môi, gắng nhẫn nhịn: "Nó là cô nhi ta nhặt về".

Cô nhi?

Tuyết Nữ lại truy: "Đứa trẻ này với ngươi không thân không thích, ngươi tại sao phải quan tâm nó như vậy?".

"Ta là người, lại là y sư, sao có thể thấy chết không cứu".

"Tại sao phải bịa chuyện gạt ta? Bảo nó là con ngươi? Lẽ nào cho rằng như vậy sẽ dễ khiến ta mủi lòng thương hại?".

Quỷ Bảo trầm mặc. Suy đoán của Tuyết Nữ quả không sai, lúc đó hắn quả đã nghĩ như vậy.

"Hừ, nhà ngươi đúng là không biết sống chết. Cho ngươi hay, từ lúc ta chiếm lĩnh Thiên Sơn tới giờ, phàm kẻ dám khiêu khích hoặc là đánh chủ ý lên người ta thì đều đã bị ta giết sạch".

Quỷ Bảo hít vào một hơi, nói: "Tuyết Nữ, cô nếu thực muốn giết ta thì cứ việc, nhưng đứa trẻ này... hãy cứu nó".

"Chết đến nơi còn muốn làm anh hùng".

Tuyết Nữ đã nhạo khinh, song cũng lưu cho người một đường lui. Nàng bảo: "Muốn ta cứu đứa trẻ này cũng được, nhưng ta có điều kiện".

"Điều kiện gì?".

"Từ đây về sau ngươi phải làm nô bộc cho ta".

"Cô...!".

"Thế nào? Lúc ở Thiên Sơn ngươi không phải có nói nếu ta cho ngươi Thiên Sơn Tuyết Liên, giúp ngươi cứu lấy đứa trẻ này thì ngươi sẽ nguyện làm thân trâu ngựa báo đền?".

Quỷ Bảo ngẫm thì quả lúc ấy mình đại khái đã nói ra những lời như vậy, thế nhưng là... thời điểm đó hắn cũng đâu thật tâm. Nói sao cũng là đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, còn là kẻ sĩ từng đọc qua sách thánh hiền, đi làm nô bộc cho Tuyết Nữ mà nói...

"Hừ... Nam nhân các ngươi đều là như vậy, miệng lưỡi điêu ngoa".

Tuyết Nữ hết sức dứt khoát: "Chọn đi, tôn nghiêm của ngươi hay là mạng sống của đứa trẻ này?".

Thời gian lặng trôi, Quỷ Bảo thì vẫn đắn đo chưa quyết. Tuyết Nữ vốn không phải người kiên nhẫn, rất nhanh đã liền động thủ. Trường kiếm trong tay khẽ động, một dòng máu tức thì chảy ra, lan trên cổ tiểu cô nương.

"Dừng tay!".

Tuyết Nữ tạm ngưng, quay lại nhìn.

"Mau cứu nó!".

Khoé môi Tuyết Nữ khẽ nhếch, lúc này mới đem bảo kiếm thu hồi. Nàng cầm lấy chén thuốc để sẵn rồi múc ra cho đứa trẻ trước mặt mình uống. Từng ngụm nhỏ.

Một canh giờ nữa trôi qua.

Huyệt đạo trên người Quỷ Bảo đã được giải, hiện hắn đã hoàn toàn tự do. Phần Tuyết Nữ, lúc này nàng đang ngồi trên giường, dùng nội lực thâm hậu của mình khai thông kinh mạch cho tiểu cô nương.

Tính ra thì đây là một cơ hội tốt để cho Quỷ Bảo ra tay khống chế Tuyết Nữ, song hắn không làm vậy. Có lẽ hắn nghĩ Tuyết Nữ vẫn cảnh giác phòng bị, hoặc có thể chỉ đơn giản vì hắn là người quân tử.

Một đỗi sau.

Tuyết Nữ thu công, miệng thở ra một ngụm trọc khí. Vẫn đứng đợi, Quỷ Bảo nhanh chóng vươn tay ra dìu đỡ tiểu cô nương, đồng thời bắt mạch kiểm tra.

Kinh mạch đã thông, sức khoẻ đang có dấu hiệu hồi phục rõ rệt. Tất cả cho thấy bệnh tình của cô bé đã bắt đầu thuyên giảm.

"Tốt quá".

Tiếu ý hiện lên trên mặt, Quỷ Bảo thở phào. Thanh âm, cử chỉ, toàn bộ Tuyết Nữ đều thấy hết. Nàng biết đó là bộ mặt chân thành.

"Nhìn cái gì?".

Quỷ Bảo hơi chần chừ, nhưng rồi cũng nói: "Đa tạ".

"Không cần." Giọng Tuyết Nữ vẫn lạnh lùng như cũ: "Đây là thoả thuận".

Quỷ Bảo đương nhiên hiểu ý nghĩa của hai từ "thoả thuận" này. Hắn hỏi: "Tại sao lại muốn ta làm nô bộc cho ngươi?".

Tuyết Nữ im lặng. Thực lòng thì đến chính bản thân nàng cũng không rõ ràng lắm. Bắt ép Quỷ Bảo làm nô bộc, đấy vốn chẳng phải ý định ban đầu. Rốt cuộc thì tại sao nàng lại đưa ra điều kiện như vậy chứ?

Lờ đi câu hỏi của Quỷ Bảo, Tuyết Nữ đứng dậy, bước ra khỏi nhà.

"Khi nào đứa trẻ ấy khoẻ lại thì hãy lên Thiên Sơn tìm ta".

Quỷ Bảo đứng trông theo thân ảnh, âm thầm nghi hoặc. Đối phương cứ vậy mà rời đi sao? Lẽ nào không sợ hắn nuốt lời bỏ trốn?

"Chờ đã!".

Đang đi, Tuyết Nữ phải tạm dừng.

"Tên. Ta còn chưa biết tên thật của ngươi".

Tuyết Nữ thoáng do dự, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra: "Vân Đồ".

"Vân Đồ... Tuyết Nữ Vân Đồ..." Quỷ Bảo lẩm bẩm, thầm ghi nhớ. Một cái tên mà hắn vĩnh viễn cũng không bao giờ quên được. Thậm chí cho đến vạn năm sau...