Chương 11: Phận Cô Nhi
"Nào, cô làm lại đi. Chậm thôi".
Tuyết Nữ hít sâu một hơi, lần thứ hai động đũa.
"Như thế như thế, đừng giữ chặt quá, hãy thả lỏng một chút...".
Theo sự chỉ dẫn tận tình của Quỷ Bảo, Tuyết Nữ cố gắng gắp giữ miếng thịt cá thứ hai, cố đưa vào trong bát. May mắn, lần này miếng thịt cá đã tới đích an toàn. Và đó là lý do vì sao mà trên môi Tuyết Nữ lại đang nở một nụ cười.
Song, nó rất nhanh liền tắt. Khuôn mặt lại phủ băng sương, Tuyết Nữ khẽ lườm tên nam nhân đối diện một cái.
"Nhìn cái gì?".
"À, không có gì." Quỷ Bảo có chút xấu hổ gãi đầu. Hắn cũng không hiểu sao hễ cứ mỗi lần trông thấy nụ cười của Tuyết Nữ là tâm trí lại chìm đắm như vậy.
"Ừm... Đại khái thì đũa dùng như thế. Cũng không khó...".
"Sư phụ." Quỷ Bảo vừa nói hết câu thì một thanh âm non nớt cất lên. Hắn quay qua nhìn thì thấy nữ hài Quỷ Linh Nhi đang giơ đôi đũa với một miếng thịt cá lên cao, hai mắt trông đợi chờ ngợi khen.
Thừa hiểu, Quỷ Bảo mỉm cười, lấy tay xoa đầu cô bé: "Linh Nhi giỏi lắm".
"Hì hì...".
Được khen, Quỷ Linh Nhi vui vẻ cười, bộ dạng rất là khả ái.
Có điều, cái dáng vẻ đáng yêu ấy không phải ai cũng đều nhìn thấy. Chí ít là Tuyết Nữ. Ở trong mắt nàng, thay vì đáng yêu thì khuôn mặt Quỷ Linh Nhi lúc này lại có phần đáng ghét.
Cười? Có cái gì hay ho mà cười?
Nhanh chóng nhận ra cái nhìn bất thiện của Tuyết Nữ, Quỷ Bảo và Quỷ Linh Nhi chẳng ai bảo ai, cả hai cùng khép miệng, thu lại tiếu ý.
"Hừm... Cơm cá đều nguội rồi, chúng ta mau ăn thôi".
Một lần nữa, hai thầy trò Quỷ Bảo - Quỷ Linh Nhi cùng nhìn về phía Tuyết Nữ chờ đợi.
Tuyết Nữ cũng không có ý làm khó, cầm lấy đôi đũa cho vào trong bát bắt đầu ăn.
"Mùi vị thế nào?" Ăn được chừng nửa bát, lúc này Quỷ Bảo mới hỏi.
Nhưng Tuyết Nữ lại không nói gì. Nàng tiếp tục gắp cá cho vào trong bát.
Buổi cơm chiều hôm đó được giải quyết rất nhanh, cũng rất gọn gàng. Hai nồi cơm - cá chỉ trong thoáng chốc đã liền vơi sạch. Điều đó chứng tỏ Quỷ Bảo nấu ngon. Hoặc ít nhất thì đấy là một trong những bữa ăn ngon nhất của Tuyết Nữ và nữ hài Quỷ Linh Nhi cho đến thời điểm hiện tại.
"Một người từ nhỏ sống giữa núi rừng, một kẻ là hành khất cô nhi, một bữa cơm bình thường cũng biến thành xa xỉ...".
Cúi nhìn khuôn mặt non nớt của đứa trẻ hiện đã ngủ say, trong lòng Quỷ Bảo lại dâng lên chút niềm thương cảm. Hắn thấy thương cho Quỷ Linh Nhi, thương cho Tuyết Nữ, và thương cả cho mình.
Quỷ Bảo hắn cũng là cô nhi, trước đây cũng từng phải lăn lộn xó chợ đầu đường ngửa tay xin từng miếng cơm, từng mẫu bánh. Hắn biết thế nào là hạ khô đông lạnh, hiểu thế nào là dãi nắng dầm mưa. Hai chữ "lạc loài" hắn biết rất rõ...
"Linh Nhi." Lấy tay xoa đầu đứa trẻ trong lòng, Quỷ Bảo khẽ giọng, thanh âm chỉ đủ để mình nghe: "Tất cả đã qua rồi. Từ giờ vi sư sẽ chăm sóc cho con, nhất định không để con phải chịu đói rét, bị người khinh khi chà đạp nữa đâu".