Chương 18: Mì Uớc Vọng
Tuyết Nữ hướng nam nhân trước mặt chìa tay.
Quỷ Bảo chưa kịp hiểu, hỏi lại: "Đưa cái gì?".
"Ngân lượng".
"Tuyết Nữ, cô cần gì phải...".
"Mau lên".
Bất đắc dĩ, Quỷ Bảo đành phải lấy ngân lượng giao ra.
Tuyết Nữ cầm lấy chiếc túi vừa thu, kiểm tra qua một chút rồi hỏi: "Còn nữa không?".
"Hết rồi".
"Thật?".
"Không tin cô cứ lục soát đi".
"Thôi được, ta tạm tin ngươi".
Tuyết Nữ đem túi ngân lượng cất đi, nói rõ quy định: "Quỷ Bảo, núi này của ta, mọi thứ trên núi đều là của ta, lần sau nếu chưa có sự cho cho phép của ta thì không được động đến những thảo dược trên núi, biết chưa? Còn nữa, sau này xuống núi mua đồ, mỗi một khoản ngươi đều phải báo cáo rõ ràng chi tiết cho ta, muốn mua cái gì cũng phải hỏi ý ta trước".
"Vậy sao cô không tự mình đi mua luôn đi?" Ngân lượng bị lấy, giờ lại còn bị kiểm soát đủ đường, Quỷ Bảo sao mà thoải mái cho được.
Tuyết Nữ thì khác. Nàng ra vẻ dửng dưng khinh thường: "Có ngươi để sai bảo rồi, ta việc gì phải tự mình động tay động chân".
"Cô...".
"Sao? Ngươi ý kiến gì?".
Quỷ Bảo mím môi, song cũng không dám cự cãi gì thêm.
Nữ nhân ở trước mặt hắn đây rất là xấu tính, cùng nàng tranh luận, bất kể ngươi có lý hay không thì cuối cùng chịu thiệt vẫn cứ là ngươi thôi. Nàng ta nếu nói không lại thì sẽ dùng vũ lực đàn áp a.
Mấy tháng trời ở chung, trải qua mấy bận bị hành, Quỷ Bảo bây giờ đã có kinh nghiệm rồi. Vì lẽ đó, hắn cố kiềm chế cảm xúc, nén nhịn cho qua.
"Nam nhân không chấp nữ nhân, đại nhân không chấp tiểu nhân." Quỷ Bảo thầm nhủ lòng như vậy, nhanh chóng kéo dãn khoảng cách cùng Tuyết Nữ.
Đứng bên tấm bảng bằng gỗ được cố định trên gốc cây mọc ven hồ, hắn khẽ hắng giọng: "Buổi học bắt đầu".
...
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi xuôi. Hết xuân đến hạ, hết hạ đến thu, hết thu đến đông, bốn mùa nối nhau, chẳng mấy chốc đã đi xong một vòng. Và điều đó cũng có nghĩa rằng Quỷ Bảo đã ngụ ở Thiên Sơn được một năm.
Một năm, dài không dài, nhưng nói ngắn cũng không phải ngắn. Có nhiều thứ đã thay đổi, cảnh vật lẫn con người. Có cái tăng thêm, có cái bớt đi, song nhìn chung thì những thay đổi ấy là tích cực.
Quỷ Bảo cảm thấy như thế. Hắn rất hài lòng với cuộc sống yên tĩnh ở đây. Mỗi ngày chỉ cần được nghe giọng nói trong trẻo của Tuyết Nữ, tiếng cười trẻ thơ của Quỷ Linh Nhi, bấy nhiêu cũng đủ để làm hắn ấm dạ.
Huống hồ, sau mấy tháng đầu buộc phải cố định trên đỉnh Thiên Sơn, về sau Tuyết Nữ đã trao trả tự do, cho phép hắn tùy ý xuống núi để hành y cứu người. Những lúc như thế, thỉnh thoảng Tuyết Nữ nàng còn đi theo hỗ trợ, giúp hắn kê đơn bốc thuốc nữa...
Đối với cuộc sống hiện tại của mình Quỷ Bảo chẳng có gì phải bất mãn cả, duy nhất chỉ hơi phiền muộn một điều: tính tình của Tuyết Nữ. So với lúc mới gặp thì bây giờ Tuyết Nữ đã thân thiện hơn, cười nói nhiều hơn, song cái sự hung dữ thì vẫn chẳng giảm đi tí nào. Giống như trước, Tuyết Nữ nàng vẫn ưa thích bạo lực. Nếu thấy hoặc nghe được những điều trái tai gai mắt, Tuyết Nữ nàng sẽ lập tức ra tay. Một năm qua, số lần Quỷ Bảo bị nàng hành đã không phải ít.
"Haiz... Mặt mày xinh đẹp như thế mà tính tình thì... haizz...".
"Sư phụ, người là nói tỷ tỷ hả?".
Ngó sang Quỷ Linh Nhi - kẻ đang ngồi câu cá với mình, Quỷ Bảo gật đầu: "Ngoài nàng thì còn ai nữa".
"Linh Nhi, con nói xem. Tuyết Nữ nếu mà trở nên dịu dàng thùy mị, như vậy chẳng phải sẽ vô cùng đáng yêu sao?".
"Đáng yêu?" Quỷ Linh Nhi hỏi lại: "Sư phụ, tỷ tỷ bây giờ không đáng yêu?".
"Hmm..." Quỷ Bảo trầm ngâm: "Cũng không phải là không đáng yêu. Thật ra những lúc nàng ấy cười lên nhìn rất khả ái".
"Vậy sư phụ có thích tỷ tỷ không?".
Quỷ Bảo liếc qua, đáp: "Vi sư có thích nàng ấy hay không thì liên quan gì đến tiểu nha đầu con. Thêm nữa... Tiểu nha đầu, cái 'thích' của người lớn không giống cái 'thích' của trẻ con đâu".
"Khác nhau sao?" Quỷ Linh Nhi thực tình không hiểu: "Sư phụ, khác nhau thế nào?".
"Trẻ con đừng hỏi. Đợi con lớn lên thì sẽ tự biết thôi".
...
"Sư phụ".
"Hửm?".
"Con thích sư phụ. Con cũng thích tỷ tỷ nữa".
Quỷ Bảo khẽ cười: "Vậy giữa vi sư và Tuyết Nữ, con thích ai hơn".
"Sư phụ." Quỷ Linh Nhi chả cần nghĩ, đáp ngay. Ở trong lòng cô bé hình tượng của Quỷ Bảo vô cùng cao lớn, không ai có thể thay thế được.
"Linh Nhi ngoan lắm".
"Hì hì...".
Quỷ Linh Nhi được Quỷ Bảo xoa đầu thì vui vẻ cười. Chợt, hai mắt cô bé ánh lên khác lạ. Tay chỉ ra hồ nước, cô bé cố kìm giọng nói: "Sư phụ, cá cắn câu!".
"Ừm." Quỷ Bảo nhẹ gật đầu, đợi thêm một chút, đến khi chiếc phao gỗ bị kéo xuống hẳn dưới mặt nước mới giật cần câu.
"Oa! Cá to cá to!" Quỷ Linh Nhi chạy lại ôm giữ con cá vừa được câu lên, mừng reo.
"Sư phụ, cá này!".
"Ừ, đưa đây vi sư gỡ".
Thả cá vào cái xoong để sẵn, Quỷ Bảo lại tra mồi, tiếp tục câu.
Trong khi chờ đợi cá cắn câu, hắn lại cùng Quỷ Linh Nhi trò chuyện.
Cô bé hỏi: "Sư phụ, sao hôm nay sư phụ chuẩn bị nhiều vậy? Lúc sáng người đã bắt thú rừng, chim rừng, hái nấm và hoa quả, rau dại, bây giờ lại còn câu thêm cá nữa".
"Bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, thế nên vi sư nhất định phải nấu một bữa ăn thật thịnh soạn".
"Ngày đặc biệt? Là ngày đặc biệt gì vậy sư phụ?".
"Đến tối con sẽ biết".
"Không thể nói bây giờ sao?".
"Không thể. Ngoan, đợi đến tối nhé".
...
Đúng như lời mình đã nói, chiều hôm đó Quỷ Bảo đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Có cá, có thịt, có cả rau củ. Chúng được chế biến thành các món chiên, xào, kho, hấp, luộc... hương vị hết sức phong phú.
Từ nhỏ đến giờ, đây chắc chắn là bữa ăn thịnh soạn nhất trong đời Quỷ Linh Nhi. Cô bé rất hào hứng.
Nhìn những cái bát chiếc đĩa đầy ắp thức ăn được bày la liệt trên tấm thảm màu lam trải trên nền cỏ, cô bé nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Sư phụ, Linh Nhi đói".
"Chờ thêm một chút. Tuyết Nữ chắc là sắp tắm xong rồi".
"Dạ".
Thời gian lặng trôi, tà dương khuất bóng, khi ánh dương quang cuối cùng tắt lịm thì cũng là lúc Tuyết Nữ từ trong khu rừng đi ra.
Nàng vẫn như vậy, xinh đẹp giống thuở nào. Một năm thời gian có lẽ là quá ngắn ngủi, căn bản không đủ lưu lại chút dấu vết gì trên khuôn mặt thiên tiên ấy.
"Tỷ tỷ thật xinh đẹp." Quỷ Linh Nhi thật tâm khen ngợi.
Tuyết Nữ mỉm cười, đưa tay véo má cô bé: "Miệng lưỡi nịnh hót".
"Linh Nhi không có".
Quỷ Linh Nhi quay sang nắm lấy tay áo Quỷ Bảo: "Sư phụ, tỷ tỷ rất xinh đẹp đúng không?".
Quỷ Bảo đưa mắt nhìn về phía Tuyết Nữ, gật đầu: "Nàng thật sự rất đẹp".
Câu nói ấy có chút ý vị. Nó vừa để trả lời Quỷ Linh Nhi song cũng đồng thời trực tiếp bày tỏ với chính Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ không ngốc, nàng hiểu được. Cũng chính vì tỏ tường ý tứ như vậy mà trong lòng nàng lúc này mới nảy sinh điều khác lạ. Có chút gì đó ngòn ngọt...
"Hừ, sư đồ một bụng, miệng lưỡi như nhau".
Quỷ Bảo không bình luận gì, vui vẻ tiếp nhận.
"Sư phụ, chúng ta ăn cơm được chưa?".
"Đợi thêm một chút".
Lại đợi?
Quỷ Linh Nhi chớp mắt, không hiểu nói: "Nhưng tỷ tỷ tắm xong rồi mà".
"Sư phụ còn phải nấu thêm một món".
Lại nấu?
Quỷ Linh Nhi nhìn xuống những cái bát, chiếc đĩa đầy ắp thức ăn như thể muốn nói: "Sư phụ, thức ăn đã nhiều lắm rồi".
Quỷ Bảo đương nhiên biết ý, song hắn không giải thích gì, chỉ khẽ vỗ đầu cô bé rồi bắt tay vào nấu món cuối cùng.
Vài phút sau.
Với một tô mì nóng hổi trên tay, Quỷ Bảo đem đặt ở trước mặt đồ nhi. Hắn dành cho cô bé một cái nhìn trìu mến, chợt nói: "Linh Nhi, sinh thần vui vẻ".
"Sinh... thần?".
Cũng không biết đã áp sát từ bao giờ, Tuyết Nữ cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Quỷ Linh Nhi, giải đáp nghi hoặc: "Đúng vậy, là sinh thần".
"Linh Nhi, bởi vì ngươi không nhớ được ngày sinh của mình nên Quỷ Bảo hắn đã quyết định lấy ngày thu nhận ngươi làm sinh thần. Ngày đó cũng chính là hôm nay".
"Sư phụ?".
Quỷ Bảo gật nhẹ. Hắn xoa đầu cô bé, bảo: "Tô mì vi sư vừa nấu gọi là mì Ước Vọng. Hôm nay là sinh thần con, hãy ước một điều đi".
"Nào, chắp tay rồi nhắm mắt lại, sau đó thầm ước".
Quỷ Linh Nhi cố kiềm chế cơn xúc động trong lòng, im lặng làm theo.
Đợi cô bé ước xong, Quỷ Bảo lại cầm đũa đưa cho: "Con ăn mì đi".
Đôi tay bé nhỏ tiếp lấy, hai mắt rưng rưng ngấn lệ, thay vì gắp ăn thì Quỷ Linh Nhi lại quay sang ôm chầm lấy Quỷ Bảo rồi bật khóc. Cô bé không thể kiềm giữ thêm được nữa.
Sinh thần... Cô bé cũng có sinh thần...
"Sư phụ... hức hức...".
"Đừng khóc. Vi sư vẫn luôn ở bên cạnh con".
...
"Nào, để vi sư lau nước mắt. Hôm nay là sinh thần con, nên cười nhiều lên mới phải".
Đôi đũa bị ném đi lại lần nữa được Quỷ Bảo nhặt về.
"Linh Nhi, con mau ăn mì đi. Nếu không điều ước sẽ không thành hiện thực đâu".
"Vâng".
Quỷ Linh Nhi quẹt mũi, cầm lấy đôi đũa từ tay Quỷ Bảo, bắt đầu gắp mì ăn.
"Có ngon không?".
"Ngon lắm".
"Con ăn từ từ...".
Như chợt nghĩ tới điều gì, Quỷ Bảo xoay đầu sang bên trái. Vừa hay nơi ấy một đôi mắt đẹp cũng ngẩng lên nhìn hắn.
Tuyết Nữ nói, thanh âm rất đỗi dịu hiền: "Ăn cơm đi".
"Ừm".
Quỷ Bảo đồng thuận, đang tính mở nắp nồi cơm thì bàn tay thon thả của Tuyết Nữ đã đặt lên trước.
"Cứ để ta".
Nói rồi, cũng chẳng đợi người hồi âm thì Tuyết Nữ đã chủ động bới cơm. Không chỉ cho mình mà còn cho cả Quỷ Bảo nữa. Tính ra thì đây là lần đầu tiên nàng làm như thế.
"Tuyết Nữ...".
"Sao?".
"Hmm... không có gì".
...
"Quỷ Bảo".
"Ừ".
"Gắp cho ta miếng thịt".
"Thịt nào?".
"Trước mặt ngươi, đĩa đó".