Chương 4: Ta là Hạo Nhiên Tiên Đế

Tiên Đế Trọng Sinh

Chương 4: Ta là Hạo Nhiên Tiên Đế

Tin người ứng với dị tượng mà sinh là bát tiểu thư của Phương ra được lan đi rất nhanh, trong phủ Lưu gia, một người ngồi trên bảo tọa còn người đứng phía dưới nhìn có vể rất cung kính đó chính là Lưu gia lão tổ và gia chủ của Lưu gia Lưu Thành Đạt.
"Thưa lão tổ bây giờ tin tức Phương Thanh Tuyết là người ứng với trời sinh dị tượng có cần khử nó chánh đêm dài lắm mộng không ạ?" Thành Đạt nhìn lão tổ biểu hiện nói.
Lưu Khang cầm cành hoa đưa lên mũi ngửi rồi đứng dậy nói:
"Viên Minh lắm mưu nhiều kế mọi chuyện vẫn là phải suy nghĩ kĩ, đứa trẻ kia là hạ phẩm thiên giai thiên tư hắn sẽ có cao thủ bảo vệ, hắn không muốn cho một cái tương laicuar Phương gia sẽ bị bóp chết từ trong trứng đâu."
"Thế bất giiowf chúng ta phải làm thế nào thưa lão tổ, người bên kia báo Phương gia xuốt hiện rất nhiều nhân tài, nếu cứ để thế này người trẻ tuổi của Lưu gia ta sẽ bị đè ép!!"
"Không vội, không vội! bây giờ chỉ là lặng xem kì biến tránh đả thảo kinh xà." Hắn nhìn Lưu Thành Đạt nói rồi lại ra hoa viên tưới cây.

Nơi Tần gia một mỹ phụ đang ngồi cùng một thanh niên nói chuyện, mỹ phụ này chính là Tần Nguyệt lão tổ tần gia, và Tần Mạnh Dũng gia chủ của Tần gia.
"Hum! Lại một cái yêu nghiệt được sinh ra, Phương gia đúng là đạp vận ***." Tần Mạnh Dũng than thở.
"Bây giờ gia tộc ta xếp cuối cùng trong ba gia tộc, chúng ta phải biết cách lôi kéo Mạnh Dũng ngươi hiểu không?"
"Dạ lão tổ con chưa hiểu mong lão tổ chỉ bảo." hắn hướng tới Tần Nguyệt nói.
"Bây giờ ngươi hãy mang đứa con trai út của ngươi tới xin đính hôn với Thanh Tuyết nha đầu, ta cũng muốn đến thử xem Phương Viên Minh hắn tu luyện đến đâu rồi!" Tần Nguyệt lạnh giọng nói trong mắt nổi lên một tia sát ý khi nhắc đến lão tổ của Phương gia.

Tại Phương gia trong động phủ có một bóng người đang ngồi sếp bằng xung quanh linh khí ngào thét tụ lại, hắn hét lớn một đạo tiếng vang nổ ra truyền ra, trên người hắn khí tức sơ nhập Nguyên Anh tản ra. Hắn bước ra khỏi một nha hoàn chạy đến tiếp đón:
"Gia chủ, gia chủ xuất quan rồi!Ngài không biết có tin gì vui đâu?" nàng vui mừng nói.
"A xuân có chuyện gì nói ta nghe xem, mà dạo này Thanh Tuyết thế nào rồi?" Hắn vừa đi vừa hỏi nha hoàn.
"Dạ thưa gia chủ Phương gia chúng ta có một người đạt Thiên giai thiên tư, người đoán xem là ai?" nàng tươi cười nhìn gia chủ nói.
"Nha đầu này ngươi nói đi, ta không biết được chưa."hắn mỉm cười nói với nha hoàn.
"Đó là bát tiểu thư đó thưa gia chủ, nàng hôm đó kiểm tra thiên tư được hạ phẩm thiên giai thiên tư, tiểu thư còn tu luyện được bốn loại thuộc tính đó." Nàng tự hào nói.
Hắn đứng sững lại một hồi lâu, liền bay thẳng lên trời không nói một lời gì cả. Khi hắn tiến đến Tổ các một người thanh niên đứng giữa sân:
"Bái kiến lão tổ, dạo này đã làm phiền lão tổ thay ta chông Phương gia!" hắn hướng lão tổ bái một xá.
"Không có gì, không có gì chuyện thường thôi. Hẳn ngươi đã biết chuyện của Thanh Tuyết?"
"Dạ vâng! Chuyện đó con cũng vừa mới biết, chắc chắn ằng Lưu gia và Tần gia sẽ có hành động gì mữa. hum!!" hắn thở dài bước vào trong Tổ các với Viêm Minh.

Tại một nơi khác của Phương gia, Hạo Nhiên nằm trên giường bất tỉnh hắn mồ hôi chảy xuôi trên chán, miệng luôn nói mơ. Như Tuyết và A Lôi ngồi bên cạnh chăm lom hắn, bên ngoài một cái tiểu cô nương chạy vào nhìn hắn nói:
"Ngươi vẫn chưa tỉnh lại à, ngươi mau tỉnh lại để chơi với ta đi!!" Thủy Như nhìn Hạo Thiên đầy buồn bã.
Ở trong động phủ một lão giả tóc trắng nhìn thanh niên đang ngồi nhắm mắt nói:
"Lão tổ ngươi sao lại để Thủy Như tỷ ở cùng tên Hạo Nhiên đấy? chả nhẽ hắn có gì đặc biệt sao?" hắn thắc mắc hỏi Viên Minh.
"Hắn á! Chả có gì đặc biệt cả chỉ là một phàm nhân bình thường thôi!!" Hắn chậm dãi trả lời với lão giả.
"Thế sao lão tổ lại để Thủy Như tỷ qua lại với hắn? nhỡ đầu người ta đồn thổi thì sao!!" hắn thắc mắc hỏi.
Viên Minh đứng dậy đi ra ngoài lầu các quay lại nói:
"Tuy hắn là phàm nhân nhưng Thủy Như tỷ ngươi lại thích chơi với hắn. Ai làm gì được nó khi nó thích rồi chứ " hum…

Thời gian cứ thế chôi qua, đã qua năm tháng Hạo Nhiên vẫn nằm bất tỉnh trên giường, trong lúc bất tỉnh hắn nhìn thấy trong đầu hắn một đạo phong ấn. Hắn đi đến đứng nhìn từng đạo từng đạo hình ảnh ký ức hiện trước mắt hắn, hắn thấy một hài tử chập chững tu luyện, hắn lại thấy một thanh niên có khuôn mặt giống với hài tử đang độ kiếp lôi…Hạo Nhiên ngồi nhìn không chớp mắt xuốt sáu tháng liền…. hắn ngồi mồm nhìn những hình ảnh ký ức cho đến khi một đạo ký ức cuối cùng đã hết. Hạo Nhiên ngồi khoanh chân bắt đầu hấp thụ ký ức. Bên ngoài Phương gia đã tròn một năm kể từ ngày mà Hạo Nhiên bất tỉnh. Hôm nay Thủy Như lại đến xem Hạo Nhiên, hắn được nàng đặt trên một chiếc giường lầm bằng ngọc, trong cơn mê hắn trường ngào thét là Thủy Như giữ hắn, ngày ngày Thủy Như cho hắn ăn đan dược,….Nàng đi đến bên cạnh hắn và nói:
"Sao ngươi không tỉnh lại, ngươi không muốn chơi với ta à?" nàng lay lay tay của Hạo Nhiên.
"Ta buồn lắm!" nàng vừa khóc vừa nói. Lần đầu tiên trên khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện giọt nước mắt, hẳn suốt bao nhiêu năm nàng chưa từng rơi lệ. Một đạo thân ảnh xuốt hiện trước mặt Thủy Như xoa đầu nàng nói:
"Hắn sẽ tỉnh thôi, ngươi đừng buồn ngươi lại nhớ đến hắn à?"
Thủy Như ôm chặt lấy Viên Minh, nàng ngào lên khóc, nàng ngày thường là một nửa bước Hóa Thần cảnh nhưng bên trong rất mềm yếu. Bây giờ Hạo Nhiên đang đắm chắm trong những ký ức kia, hắn ngồi sếp vòng hai mắt nhắm chặt, đột nhiên trên người hắn tỏa ra một khí thế áp bách quần hùng, một khí thế thượng vị giả, ban đầu chỉ tại Phương gia sau đó là cả Thiên Tân tinh tiếp sau đó là cả Đông Phương Cửu Thiên tinh vực nó càng ngày càng lan rộng, nó đâm thửng vách ngăn của hạ giới và tiên giới rồi bao trùm chọn Lục giới. Tất cả những lão giỉa bế quan không đi ra đều triệt để thức tỉnh, tại Long giới, Phật giới, Thiên giới, Ma giới, Yêu giới, Tiên giới tất cả cường giả Đế cấp, Tôn cấp nhao nhao tỏa thần niệm để timg nguồn gốc của khí thế khủng bố này.Trong một sát na đạo khí thức bắt đầu co rút lại khiến cho mọi người bắt đàu hít thở bình thường, Phương Hạo Nhiên bắt đầu lẩm bẩm trong miệng:
"Ta là Hạo Nhiên, Phương Hạo Nhiên!! Ta là Tiên Đế Phương Hạo Nhiên!" hắn triệt để thức tỉnh, lúc này hắn mở hai mắt ra một đạo hồng mông xoay tròn trong mắt hắn.

Hai người Phương Viên Minh, Phương Thủy Như triệt để ngây người, chỉ trong một sát na trước bọn hắn bị áp bách đến lỗi phải quỳ xuống bởi một người được coi là phàm nhân đang hấp hối sắp chết nằm trên bạch ngọc giường kéo dài mạng sống. Sợ hãi nhất chính là Viên Minh khi hắn gượng ép đứng dậy hắn một đảo ánh mắt khủng bố nhìn hắn, trong lúc ấy hắn đã chân chính chết đi linh hồn của hắn đã triệ để bị lôi ra nhưng may ánh mắt đó đã biến mất. Hắn bây giờ mới ngộ ra người ứng với thiên kiếp không phải nha đầu Phương Thanh Tuyết mà cính là một cái chỉ vẻn vẹn phàm nhân. Lúc này trên giường Hạo Nhiên mở mắt và ngồi dậy hắn khẽ nói:
" Ta Hạo Nhiên Tiên Đế đã trở lại!"
gia lão tổ và gia chủ của Lưu gia Lưu Thành Đạt.
"Thưa lão tổ bây giờ tin tức Phương Thanh Tuyết là người ứng với trời sinh dị tượng có cần khử nó tránh đêm dài lắm mộng không ạ?" Thành Đạt nhìn lão tổ biểu hiện nói.
Lưu Khang cầm cành hoa đưa lên mũi ngửi rồi đứng dậy nói:
"Viên Minh lắm mưu nhiều kế mọi chuyện vẫn là phải suy nghĩ kĩ, đứa trẻ kia là hạ phẩm thiên giai thiên tư hắn sẽ có cao thủ bảo vệ, hắn không muốn cho một cái tương laicuar Phương gia sẽ bị bóp chết từ trong trứng đâu."
"Thế bất giiowf chúng ta phải làm thế nào thưa lão tổ, người bên kia báo Phương gia xuốt hiện rất nhiều nhân tài, nếu cứ để thế này người trẻ tuổi của Lưu gia ta sẽ bị đè ép!!"
"Không vội, không vội! bây giờ chỉ là lặng xem kì biến tránh đả thảo kinh xà." Hắn nhìn Lưu Thành Đạt nói rồi lại ra hoa viên tưới cây.

Nơi Tần gia một mỹ phụ đang ngồi cùng một thanh niên nói chuyện, mỹ phụ này chính là Tần Nguyệt lão tổ tần gia, và Tần Mạnh Dũng gia chủ của Tần gia.
"Hum! Lại một cái yêu nghiệt được sinh ra, Phương gia đúng là đạp vận ***." Tần Mạnh Dũng than thở.
"Bây giờ gia tộc ta xếp cuối cùng trong ba gia tộc, chúng ta phải biết cách lôi kéo Mạnh Dũng ngươi hiểu không?"
"Dạ lão tổ con chưa hiểu mong lão tổ chỉ bảo." hắn hướng tới Tần Nguyệt nói.
"Bây giờ ngươi hãy mang đứa con trai út của ngươi tới xin đính hôn với Thanh Tuyết nha đầu, ta cũng muốn đến thử xem Phương Viên Minh hắn tu luyện đến đâu rồi!" Tần Nguyệt lạnh giọng nói trong mắt nổi lên một tia sát ý khi nhắc đến lão tổ của Phương gia.

Tại Phương gia trong động phủ có một bóng người đang ngồi sếp bằng xung quanh linh khí ngào thét tụ lại, hắn hét lớn một đạo tiếng vang nổ ra truyền ra, trên người hắn khí tức sơ nhập Nguyên Anh tản ra. Hắn bước ra khỏi một nha hoàn chạy đến tiếp đón:
"Gia chủ, gia chủ xuất quan rồi!Ngài không biết có tin gì vui đâu?" nàng vui mừng nói.
"A xuân có chuyện gì nói ta nghe xem, mà dạo này Thanh Tuyết thế nào rồi?" Hắn vừa đi vừa hỏi nha hoàn.
"Dạ thưa gia chủ Phương gia chúng ta có một người đạt Thiên giai thiên tư, người đoán xem là ai?" nàng tươi cười nhìn gia chủ nói.
"Nha đầu này ngươi nói đi, ta không biết được chưa."hắn mỉm cười nói với nha hoàn.
"Đó là bát tiểu thư đó thưa gia chủ, nàng hôm đó kiểm tra thiên tư được hạ phẩm thiên giai thiên tư, tiểu thư còn tu luyện được bốn loại thuộc tính đó." Nàng tự hào nói.
Hắn đứng sững lại một hồi lâu, liền bay thẳng lên trời không nói một lời gì cả. Khi hắn tiến đến Tổ các một người thanh niên đứng giữa sân:
"Bái kiến lão tổ, dạo này đã làm phiền lão tổ thay ta chông Phương gia!" hắn hướng lão tổ bái một xá.
"Không có gì, không có gì chuyện thường thôi. Hẳn ngươi đã biết chuyện của Thanh Tuyết?"
"Dạ vâng! Chuyện đó con cũng vừa mới biết, chắc chắn ằng Lưu gia và Tần gia sẽ có hành động gì mữa. hum!!" hắn thở dài bước vào trong Tổ các với Viêm Minh.

Tại một nơi khác của Phương gia, Hạo Nhiên nằm trên giường bất tỉnh hắn mồ hôi chảy xuôi trên chán, miệng luôn nói mơ. Như Tuyết và A Lôi ngồi bên cạnh chăm lom hắn, bên ngoài một cái tiểu cô nương chạy vào nhìn hắn nói:
"Ngươi vẫn chưa tỉnh lại à, ngươi mau tỉnh lại để chơi với ta đi!!" Thủy Như nhìn Hạo Thiên đầy buồn bã.
Ở trong động phủ một lão giả tóc trắng nhìn thanh niên đang ngồi nhắm mắt nói:
"Lão tổ ngươi sao lại để Thủy Như tỷ ở cùng tên Hạo Nhiên đấy? chả nhẽ hắn có gì đặc biệt sao?" hắn thắc mắc hỏi Viên Minh.
"Hắn á! Chả có gì đặc biệt cả chỉ là một phàm nhân bình thường thôi!!" Hắn chậm dãi trả lời với lão giả.
"Thế sao lão tổ lại để Thủy Như tỷ qua lại với hắn? nhỡ đầu người ta đồn thổi thì sao!!" hắn thắc mắc hỏi.
Viên Minh đứng dậy đi ra ngoài lầu các quay lại nói:
"Tuy hắn là phàm nhân nhưng Thủy Như tỷ ngươi lại thích chơi với hắn. Ai làm gì được nó khi nó thích rồi chứ " hum…

Thời gian cứ thế chôi qua, đã qua năm tháng Hạo Nhiên vẫn nằm bất tỉnh trên giường, trong lúc bất tỉnh hắn nhìn thấy trong đầu hắn một đạo phong ấn. Hắn đi đến đứng nhìn từng đạo từng đạo hình ảnh ký ức hiện trước mắt hắn, hắn thấy một hài tử chập chững tu luyện, hắn lại thấy một thanh niên có khuôn mặt giống với hài tử đang độ kiếp lôi…Hạo Nhiên ngồi nhìn không chớp mắt xuốt sáu tháng liền…. hắn ngồi mồm nhìn những hình ảnh ký ức cho đến khi một đạo ký ức cuối cùng đã hết. Hạo Nhiên ngồi khoanh chân bắt đầu hấp thụ ký ức. Bên ngoài Phương gia đã tròn một năm kể từ ngày mà Hạo Nhiên bất tỉnh. Hôm nay Thủy Như lại đến xem Hạo Nhiên, hắn được nàng đặt trên một chiếc giường lầm bằng ngọc, trong cơn mê hắn trường ngào thét là Thủy Như giữ hắn, ngày ngày Thủy Như cho hắn ăn đan dược,….Nàng đi đến bên cạnh hắn và nói:
"Sao ngươi không tỉnh lại, ngươi không muốn chơi với ta à?" nàng lay lay tay của Hạo Nhiên.
"Ta buồn lắm!" nàng vừa khóc vừa nói. Lần đầu tiên trên khuôn mặt tươi cười của nàng xuất hiện giọt nước mắt, hẳn suốt bao nhiêu năm nàng chưa từng rơi lệ. Một đạo thân ảnh xuốt hiện trước mặt Thủy Như xoa đầu nàng nói:
"Hắn sẽ tỉnh thôi, ngươi đừng buồn ngươi lại nhớ đến hắn à?"
Thủy Như ôm chặt lấy Viên Minh, nàng ngào lên khóc, nàng ngày thường là một nửa bước Hóa Thần cảnh nhưng bên trong rất mềm yếu. Bây giờ Hạo Nhiên đang đắm chắm trong những ký ức kia, hắn ngồi sếp vòng hai mắt nhắm chặt, đột nhiên trên người hắn tỏa ra một khí thế áp bách quần hùng, một khí thế thượng vị giả, ban đầu chỉ tại Phương gia sau đó là cả Thiên Tân tinh tiếp sau đó là cả Đông Phương Cửu Thiên tinh vực nó càng ngày càng lan rộng, nó đâm thửng vách ngăn của hạ giới và tiên giới rồi bao trùm chọn Lục giới. Tất cả những lão giỉa bế quan không đi ra đều triệt để thức tỉnh, tại Long giới, Phật giới, Thiên giới, Ma giới, Yêu giới, Tiên giới tất cả cường giả Đế cấp, Tôn cấp nhao nhao tỏa thần niệm để timg nguồn gốc của khí thế khủng bố này.Trong một sát na đạo khí thức bắt đầu co rút lại khiến cho mọi người bắt đàu hít thở bình thường, Phương Hạo Nhiên bắt đầu lẩm bẩm trong miệng:
"Ta là Hạo Nhiên, Phương Hạo Nhiên!! Ta là Tiên Đế Phương Hạo Nhiên!" hắn triệt để thức tỉnh, lúc này hắn mở hai mắt ra một đạo hồng mông xoay tròn trong mắt hắn.

Hai người Phương Viên Minh, Phương Thủy Như triệt để ngây người, chỉ trong một sát na trước bọn hắn bị áp bách đến lỗi phải quỳ xuống bởi một người được coi là phàm nhân đang hấp hối sắp chết nằm trên bạch ngọc giường kéo dài mạng sống. Sợ hãi nhất chính là Viên Minh khi hắn gượng ép đứng dậy hắn một đảo ánh mắt khủng bố nhìn hắn, trong lúc ấy hắn đã chân chính chết đi linh hồn của hắn đã triệ để bị lôi ra nhưng may ánh mắt đó đã biến mất. Hắn bây giờ mới ngộ ra người ứng với thiên kiếp không phải nha đầu Phương Thanh Tuyết mà cính là một cái chỉ vẻn vẹn phàm nhân. Lúc này trên giường Hạo Nhiên mở mắt và ngồi dậy hắn khẽ nói:
" Ta Hạo Nhiên Tiên Đế đã trở lại!"