Chương 37: hồi tám (9)
Thuyền Cổ Lâu là thuyền lớn nhiều tầng, ván thuyền được xẻ vừa dày vừa chắc. Cắm xuống đất thì có khác nào khiên lớn, khiến tên nỏ của quân Hồ bắn với lên không tạo thành được bao nhiêu thương tổn.
Hồ Xạ thấy vậy, rút ngay một mũi tên phóng mạnh đi. Kình lực của hắn mạnh kinh người, nhưng mũi tên cũng chỉ lút được độ một ngón tay là kẹt lại. Hồ Xạ cắn chặt răng, biết lần này e là hỏng bét.
Ngay từ đầu mục tiêu của Trương Phụ đã không phải doanh trại quân Hồ, mà là năm vạn quân tập doanh chính diện của Hồ Đỗ - Hồ Xạ. Y một mặt kéo hết quân ra tập kích cánh quân của Tông Đỗ - Công Khôi, lại khéo léo để lại manh mối, khiến hai tướng Đỗ Xạ hoảng lên không kịp định thần nghĩ kỹ. Ngay cả đám binh sĩ canh dưới gốc thông, rồi doanh trại phía dưới đều chỉ là nguỵ kế lừa quân Đại Ngu mà thôi. Tự thiêu doanh trại, một mặt là diễn cho Hồ Xạ xem, mặt khác là làm tín hiệu cho quân Minh mai phục trong bán kính hai dặm quanh đó áp sát lại.
Quân Minh lấy ván thuyền làm khiên, tiếp cận bất ngờ. Nỏ binh, cung binh của Đại Ngu vừa mới lui lại định chiếm lấy chỗ cao thì đụng trúng ngay quân Minh khi đó đã tiến sát sạt, từ đó bị ép cho lùi liên tục đến bây giờ.
Hồ Xạ và Trần Đĩnh ập lên, dùng thương kiếm mà đánh lên, thì bị tên đạn của địch dội tới tấp xuống đầu. Trương Phụ cố tình xếp một hàng thuẫn tường, rồi sau đó quân Minh núp đằng sau cứ mượn những kẽ hở mà bắn trả quân Đại Ngu. Bộ binh nhà Hồ dùng khiên tròn đỡ được một phần, song vẫn có một số bị thương.
Nỗ binh Đại Ngu tìm cách bắn vòng cung trả đũa, thế nhưng tác dụng cực kì có hạn.
" Đánh cho Mông Cổ ngã ngựa
Đánh cho Nam Hán chìm thuyền
Đánh cho nhuộm hồng Như Nguyệt
Đánh cho cốt trắng Bạch Đằng
Đánh cho núi Tản sông Đà
Đánh cho hào khí Đông A "
Thời gian trôi đi trong tiếng hò, khoảng cách giữa quân Hồ với dải thuẫn tường được rút lại ngày một ngắn dần. Chẳng mấy nữa mà quân Hồ sẽ vượt qua được làn tên mưa đạn để đánh vỗ mặt với thuẫn binn nhà Minh.
Thấy nguy, quân Minh bắt đầu dồn hoả lực xuống đầu cánh tiên phong Đại Ngu. Đồng thời, cánh quân bắc quốc thứ hai đã tràn xuống tới đáy thung lũng, cứ nhè quân Hồ đằng trước mà nã súng khai tên. May thay lần này nỗ binh, cung binh nhà Hồ đã chiếm được ưu thế độ cao nên bắn trả ngày càng quyết liệt.
Hồ Xạ kéo quân áp tới sát thuẫn trận. Thì bất ngờ, thuẫn tường chợt dạt ra, hàng trăm mũi mâu nhọn hoắt đồng thời xộc tới.
Máu đào tung bay, người ngã xuống. Tiếng hò dậy đất, động trời xanh. Binh tốt nhà Hồ thi nhau đổ gục, song tay hẵng còn nắm chặt vào mép thuẫn, dồn cả sức nặng người mình lên thuẫn tường tua tủa thương nhọn của đối phương. Nhìn từ xa, trông họ giốmg như một bầy nhím gục xuống bên dải tường thành vậy.
Đoàn quân chạy sau biết ý, liều mình lao tới, đạp lên những tấm ván nay đã không còn gì bảo vệ. Thi thể lưu lại trên lưỡi thương chính là lá chắn, che khuất tầm ngắm của hoả mai tên nỏ chờ sẵn đằng sau.
Hồ Xạ chọn một tấm ván làm điểm tựa, tung mình bật lên không trung. Y tiện tay vẩy một cái, liên phát một lúc năm mũi tên sét đánh. Hắn nhắm vào hàng ngũ cung tiễn thủ, một lần đoạt đi luôn năm tính mạng.
Trần Đĩnh cũng không chịu kém. Chọc thủng được thuẫn tường của quân Minh, y lập tức tuốt kiếm chém một chiêu Bóng Trăng Tả Vọng. Kiếm đi tới đâu, người gục xuống đến đó. Lưỡi kiếm nhuộm máu của Đĩnh nay càng thêm đỏ rực.
Binh lính Đại Ngu cứ theo lỗ hổng trên đội hình của địch mà tràn tới. Thế cuộc xoay vần chỉ trong chớp mắt. Quân Minh khi nãy còn dùng chiến thuật giáp lá cà ép cung binh nhà Hồ luống cuống tay chân, thì nay đã phải nếm mùi gậy ông đập lưng ông. Quân Hồ chạy trước thì vung gươm tàn sát, mặc kệ tên bay vèo vèo xung quanh. Lính Đại Ngu theo đằng sau đua nhau cướp súng cướp cung mà bắn ngược lại người Minh.
Cung binh của nhà Hồ thì đóng chặn ở các đồi cao sau lưng quân chủ lực, chặn hậu không cho quân Minh khép chặt vòng vây. Kì mưu của quân phương bắc có cả lợi và hại. Lúc Hồ Xạ bắt gặp quân doanh giả, y quá mừng rỡ mà không kịp suy nghĩ chín chắn. Thế nhưng chỉ cần binh tướng nhà Hồ bình tĩnh lại, thì hoàn toàn còn cơ hội phản khách vi chu
Cung binh cứ bắn, bắn và bắn, mặc kệ những ống tên đang dần cạn tới mũi cuối cùng. Dòng máu chảy trong tim nóng bừng lên, cuộn trào sau mỗi câu hò.
Trần Đĩnh là mũi kiếm dẫn đầu, Hồ Xạ công phạt hai cánh không để quân Minh có cơ hội cắt đứt trận thế Đại Ngu. Về phía thuẫn binh bắc quốc thì co cụm lại, hình thành một bức thuẫn thành dày gấp bội phần khi trước.
" Lên! Có chết cũng không để bọn Nam Man vượt qua! "
" Giết! Chém chết bọn giặc! "
Một bên buộc phải mở đường máu, phía kia không thể không phòng thủ giữ trận, thành ra song phương đều phải liều mạng mà đánh. Trần Đĩnh dẫn quân, máu tươi văng đầy mặt. Cũng chẳng biết máu mình, máu bạn, hay máu kẻ thù nữa. Lần lượt, lần lượt…
Phịch!
Tiếng người ngã xuống, lưng đặt êm ru xuống đất. Những người phía sau thì cứ dẫm cả lên thây đồng bạn mà tràn lên như một lũ thiêu thân xuẩn ngốc. Lạ? Không hề! Trước sau gì họ cũng ngã xuống, rồi thì đồng bạn sẽ lại đạp lên họ mà đi. Xương thịt trở thành gạch lát trên con đường dẫn tới chiến thắng.
Hàng triệu đôi mắt như đang rực đỏ trong đêm, tiếng thét nghẹn ngào hoà dần vào bóng tối mờ mịt, rồi cứ thế ầm vang mãi, cuối cùng đọng lại ở một xó rừng heo hút nào đó.
Tên cắm vào thịt nghe phầm phập, gươm đao chém gãy xương cái rụp. Thứ âm thành dồn dập, những hình ảnh thảm khốc và cả mùi tanh ngòm của máu, khét lẹt của khói. Ấy mới là bộ mặt thật, là bản chất của chiến tranh - mất mát và hi sinh. Nó ẩn đằng sau những chiến công hiển hách, những đoạn hùng ca tráng lệ và thường được người ta tránh nhắc tới như xua đuổi một bệnh hủi. Mặt sau lồi lõm của tấm huy chương khuất vào góc áo, đem cả những mất mát hi sinh theo cùng.
Dần dà, tên của những vị tiên hiền tuẫn quốc dần chìm vào dĩ vãng, bị chôn sâu dưới hàng vạn mét cát vàng lịch sử. Thế hệ sau quên lãng đi, coi sự tự chủ mình đang được hưởng là một lẽ hiển nhiên, thường tình như không khí mà ta thở. Để rồi, bao thế hệ anh hùng đã khuất, đã liều cả máu xương tuổi trẻ và hoài bão cả đời mình để giành lấy, giữ lấy cái tự chủ ấy… không còn được mấy ai nhớ tới.
Tính sơ sơ, cứ mỗi một tá thuẫn binh ngã xuống phải đổi bằng một tá rưỡi tính mạng quân Đại Ngu. Vậy là chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, có ít nhất ba mươi người vợ mất chồng, ba mươi đứa con mất cha, sáu mươi con người phải cám cảnh lá xanh rụng trước là vàng chơ vơ.
Đánh! Giờ chỉ có đánh! Đánh cho đến khi nhiệt huyết Lĩnh Nam trong tim cháy tàn cháy lụi mới thôi. Chiến! Trong đầu chỉ nên có một chữ này mà thôi! Chiến cho đến lúc hào khí Đông A chảy mòn dãy Hoàng Liên Sơn thì dừng.
Hồ Xạ lẫn binh tốt cùng hoà chung ý nghĩ này. Nhịp đập của bao con tim hoà cùng tiết tấu rung rung của đất mẹ.
Trần Đĩnh quán đầy nội lực vào đôi tay, vung kiếm. Môn kiếm pháp của hắn mang tên Lục Thuỷ, dựa trên hình ảnh hồ thiêng giữa lòng Long thành mà sáng tạo. Từng chiêu, từng thức như mang hồn của hồ Tả Vọng tới chiến trường. Từ áng mây phản chiếu trên gương nước, làn gió khiến sóng gợi lăn tăn cho tới tia nắng tàn đậu mãi chẳng chịu đi trên đầu con nước đều hoá thành chiêu thức.
Máu tứa ra. Đôi tay Hồ Xạ bật máu tươi khi phải liên tục phát lực phóng tên. Song hắn giờ còn nghĩ gì được nữa? Chỉ có xông tới phía trước mới có đường sống sót.
Thế nhưng, quân Minh đã tranh thủ thời cơ ấy để ổn định lại thế trận, dàn thành hình cánh nhạn ngược. Binh tốt bắc quốc kéo nhau thành hàng ngang, nỏ giương lên cao, kéo sẵn lấy. Cung được căng dây cài tên từ trước. Còn dàn hoả mai đã lên sẵn đạn chuẩn bị khai hoả.
" Khai hoả! "
Trương Phụ hét vang, quan đao vung lên sáng choang cả một khoảnh rừng. Đáp lời lão, tên nhọn rời dây lao tới trước chi chít như lá trên rừng, đạn tròn thoát nòng bắn vào địch chẳng khác nào sỏi đáy suối. Quân Hồ lọt vào vùng tập kích, tổn thất thảm trọng ở cả hai cánh. Hồ Xạ hú lên, đạp mạnh vào tấm ván gỗ thuyền nằm chỏng chơ dưới đất khiến nó bật tung lên, xoay tít mù giữa bán không. Nói đoạn, y cong năm ngón tay chộp trúng lấy nó, giơ ngang làm khiên cho cho binh sĩ.
Các binh sĩ phía sau thấy chủ tướng lợi dụng khiên gỗ của địch cũng học theo. Có ván che, thương vong của quân Hồ giảm đi chóng mặt. Lúc này đoàn quân do Trần Đĩnh cầm đầu lại lồng lên như con ngựa mất cương, càn tới chỗ quân Minh.
Quân Minh núng thế lui dần khỏi cái gò, bắt đầu lẩn vào rừng. Vẫn có tiếng tên bay vèo vèo, thuốc súng cháy ầm ĩ, song tâm lí của binh tướng nhà Hồ đã được thả lỏng phần nào. Thế rồi…
Đoàng!!
Chẳng biết ai khởi xướng, nhưng giữa lòng quân Đại Ngu đột nhiên cất cao tiếng rú:
" Đại pháo!! Chạy mau bay ơi! "
Hồ Xạ giật mình, ngoái đầu. Chỉ thấy ở trên đỉnh đồi xa xa, từng tốp từng tốp cung binh Đại Ngu đang khổ chiến, lưng quay về phía dàn hoả pháo đang khạc lửa.
" Không!!! "
Ầm! Ầm! Ầm!
Hoả pháo giấu trong rừng, như những con quỷ được nguỵ trang bằng cỏ lá dây leo. Chúng thức tỉnh, giờ đang nôn lửa vô tội vạ về phía đỉnh đồi nơi quân Đại Ngu đang tử thủ. Tiếng gào sát rạt của pháo che lấp tiếng hò tiếng rên, rồi bỗng biến thành từng hồi âm thanh khục khặc ma mị, nghe mà rợn gáy.
Đoạn… tiếng pháo dập tắt tiếng người, biến mất.
Hồ Xạ co mình sau tấm ván gỗ, thứ hãy còn đang rung lên bần bật vì bị tên găm vào, đạn sượt qua. Ánh nhìn của hắn bị ghim chặt vào đỉnh đồi mù bụi. Hư ảo thay. Ánh trăng xuyên thấu dăm bóng người đen đen hiện lên trong lớp đất bụi li ti, lả tả. Thốt nhiên, một cơn gió thoảng qua, xoá đi những bóng hình, cuốn bụi mờ về trời tây, về nơi ngọn núi thánh Tản Viên đứng sừng sững oai nghiêm.