Chương 46: hồi chín (6)
Có ai mà muốn chết đâu?
Hồ Xạ đến bên, vuốt mắt cho cậu thanh niên nọ. Nghĩ đến câu xin lỗi sau chót của cậu, hắn chẳng thể hận cho nổi, ngay cả khi sự hối hận muộn màng ấy không dành cho hắn. Ai bảo Hồ Xạ hắn cũng có mẹ kia chứ…
" Ngu ngốc thay… những con người ấy… họ ngu ngốc thay mới ném mạng mình đi để rồi bị quên đi vĩnh viễn dưới ánh hào quang của chiến thắng! Hàm Tử này đã có bao nhiêu vong hồn Đại Việt bị lãng quên lởn vởn, đáy Bạch Đằng kia lại đã chôn tên vùi tuổi của bao nhiêu đồng bào? Những người còn trung với nước non, lương tâm hãy còn chưa bị diều tha quạ mổ lẽ nào lại ít như lá mùa đông thế à? Có ai? Có ai trả lời ta hay không? "
Hồ Xạ gào lên đến lạc giọng. Thần trí y chịu bao cú sốc, cơ thể đã gánh nhiều thương đau đến nỗi chẳng còn tỉnh táo nữa rồi. Loạng choạng, y tiến bước. Một viên đạn lạc bắn trúng đùi, xuyên thủng thịt da. Nhưng y chẳng thấy đau gì, chỉ vừa bước tới vừa cười, điên dại.
Đá lạo xạo dưới chân y theo từng bước đi. Mâu nhọn cắm vào người, chọc thủng cả bụng dưới. Song Hồ Xạ cũng không thèm cản.
Hắn ngước mắt lên, nhìn vào mắt người mình từng coi là thuộc hạ. Y cũng chẳng phải binh lính cựu triều gì. Hồ Hán Thương lên ngôi không lâu thì y nhập ngũ. Ánh mắt hắn phảng phất như hoá thành cái nhìn của Hồ Nguyên Trừng khi đó. Đầy thất vọng, chán trường. Sự lạc lõng khi bị phản bội…
" Giết mày! Chỉ cần giết mày thì tao sẽ được sống!! "
Gã tiểu tốt như hoá rồ hoá dại. Hắn hét lên! Hét lên thật to mục đích của bản thân lên, hi vọng có thể củng cố thêm quyết tâm của mình. Cái nhìn của Hồ Xạ càng khiến y thèm được sống hơn. Trong lòng, y tự nhủ: [Thà chết một còn hơn chết hai người.]
Hồ Xạ hộc máu. Tròng mắt hắn long đỏ lên.
Liền đó…
Gã tiểu binh ôm cổ, gục xuống. Mũi tên trên tay Hồ Xạ nhỏ tong tỏng máu.
Mặc kệ trường thương cắm trong bụng, Xạ bước tiếp. Có thể nghe tiếng những thứ mềm mềm lọc bọc sôi và va vào nhau trong bụng hắn. Nói chẳng còn rõ tiếng nữa, chắc phải đến sát hắn mới loáng thoáng nghe được hắn nói gì. Nhưng lúc này còn ai dám tiếp cận Hồ Xạ trong lúc y đang điên dại nữa. Hắn chỉ biết ho nấc lên trong những tràng cười bất tận.
" Tướng quân… hắn điên rồi chăng? "
" Không cần ra tay. Bọn chó An Nam này sẽ tự cắn lẫn nhau thôi. "
Trương Phụ cười khẩy.
Mỗi lần tiến tới, Hồ Xạ lại yếu đi một chút. Máu tươi roi rói đổ ròng ròng xuống. Những con kền kền thèm thuồng nhìn theo từng bước chân của hắn.
Hồ Xạ tỉnh táo lại. Y nhìn Trương Phụ. Lão đang ngồi trên lưng ngựa, oai phong vận chiến giáp mà nhìn hắn bằng ánh mắt chất chứa đầy miệt thị.
" Hồ Xạ, nhà ngươi chỉ còn một mũi tên, cần gì phải cố sống cố chết kháng cự? Chỉ cần ngươi cởi giáp quy hàng bắt Hồ Hán Thương về chịu tội, Trương Phụ ta lập tức cho ngươi làm phó soái. "
Rắc!
Mũi tên mà Hồ Xạ phóng về phía lão bị thanh quan đao của Phụ nhẹ nhõm chém làm hai nửa. Trương Phụ nhe răng, cười mỉa:
" Dễ đoán quá đấy Hồ Xạ… "
Cốp!
Còn chưa nói dứt câu, thì con ngựa lão đang cưỡi đã đau đớn lồng lên, miệng hí vang trong cơn đau. Nó hất văng Trương Phụ xuống đất, lại lồng lên một chặp nữa mới chịu yên. Làm xong, thì Hồ Xạ cũng kiệt lực quỵ gối xuống mà thở hồng hộc.
Trương Phụ chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy đến, nhưng lão biết mình phải làm gì vào lúc này. Phụ đề khí, hét vang:
" Ai đâm Hồ Xạ một cái thì xoá hết tội cũ, còn thưởng cho một thạch thóc lụa, ai mà chém được đầu hắn thì phong quan tiến tước! "
Mạc Thuý cũng hô:
" Mọi người đều là con dân Đại Việt, thần tử của triều Trần thì hà tất phải tương tàn? Ngay cả khi anh em không phải lính cựu triều, nhưng nếu biết cải tà quy chính, bỏ sáng theo tối thì Mạc Thuý này cũng xin tâu với Trương hầu gia đây tưởng thưởng cho mọi người một cách công bình! "
Lời hứa của Trương Phụ, lại thêm sự hô hào của Mạc Thuý có khác nào thùng dầu quăng vào đống lửa? Quân Đại Ngu bắt đầu ngưng tay ngừng chém giết lẫn nhau. Một phần cũng bởi sự phản kháng của quân sĩ theo Hồ Xạ càng ngày càng yếu ớt.
" Đúng rồi! Nhà Hồ có tội khi quân phạm thượng, anh em ta cần gì phải bán mạng cho lũ vua quan giặc cướp chúng nó? "
Nguyễn Công Khôi gào lên cổ vũ đến khản giọng, càng khiến quân tâm sĩ tốt Đại Ngu thêm lung lay. Quanh Hồ Xạ, vòng vây của kẻ địch càng dày đặc thêm. Bộ hạ còn theo y người thì chết, kẻ lại quay giáo đầu quân cho Mạc Thuý và Công Khôi. Cuối cùng, chỉ còn Trần Đĩnh lưng đối lưng với hắn.
Hồ Xạ nay chỉ còn biết thở dài. Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi vụt tắt, ngọn lửa sinh mạng y lại cháy lên rực rỡ một lần cuối. Cái này người Tàu gọi là Hồi Quang Phản Chiếu. Y vận hết khí lực, ngửa mặt hỏi bầu trời đen:
" Bảo Nghĩa vương ơi, ngài có linh thiêng thì nhìn xuống mà xem đây này! "
Y lại quay qua nhìn số đông, nhìn rừng lao núi kiếm tua tủa đang chĩa vào người mình, mà cảm khái:
" Nước nhà, có nước mới có nhà. Ha… ha ha… ha ha ha… Hồ Xạ ta xuống dưới suối vàng trước, để mà đón người thân của các ngươi. Ta sẽ kể cho mẹ cha, vợ con các người, rằng các người đã phản bội Đại Việt như thế nào! "
Mạc Thuý bĩu môi, nói:
" Hồ Xạ, đến giờ mà mi vẫn không chịu tỉnh hay sao? Chúng ta trung với Đại Việt, chứ không trung với nhà Hồ. "
Hồ Xạ lắc đầu, nói:
" Bao biện cả thôi. Những tên bán nước như mày trên miệng đều treo khẩu hiệu thương nước tiếc dân, song lại hút mủ liếm trĩ mà ôm chân bọn giặc ngoại bang như con chó chờ xương của chủ. Chỉ vì mẩu xương thối mà cõng rắn về cắn gà nhà, ôi, đúng là trung với hồn thiêng tổ quốc, với dân tộc đồng bào ta! "
" Đó gọi là ngoại giao, lũ ngu trung làm sao hiểu nổi? Thắng thì làm vua, còn thua thì thành giặc ác. Mày hãy cứ yên nghỉ với cái lí tưởng trung thành ngu xuẩn của mình đi. "
Mạc Thuý cười khẩy, rồi rút cờ lệnh ra phất.
Tức khắc, từ trên gò tràn xuống, từ hai phía trái phải ập qua cơ man không biết bao nhiêu là sĩ binh " nhà Trần ". Giống như một bầy kiến hung hãn lao tới chỗ con dế mèn què cẳng, sĩ tốt đã hàng quân Minh dưới sự cầm đầu của Mạc Thuý và Nguyễn Công Khôi xộc tới chỗ Hồ Xạ. Trong mắt đám người này, tên tướng quân đằng kia sao mà đáng giá đến thế? Nay cái đầu của Xạ trở thành tấm vé đảm bảo cuộc đời sung túc và quyền thế cho chúng.
Ống tên nơi thắt lưng đã cạn theo dòng máu vơi dần. Ngọn thương dài nhọn hoắt nằm trong ổ bụng, truyền vào ngũ tạng từng đợt cảm giác lạnh buốt. Đứng bên cạnh Hồ Xạ chỉ còn có Trần Đĩnh với mấy trăm lính.
Phập!
Bỗng… lưỡi kiếm từ sau lưng vươn ra trước, cắm xuyên qua trái tim hắn.
Hít… hà…
Hồ Xạ thở hẫng một hơi, cảm giác miệng mở to hai cánh mũi cũng căng phồng nhưng chẳng có một luồng khí nào tràn được vào hai lá phổi. Cái nhịp hô hấp của hắn cũng rối luôn sau đấy.
Phía sau, vang lên tiếng nói thì thầm của Trần Đĩnh:
" Xạ, Trần Đĩnh tiễn anh một đoạn. "
" Ha… ha… lũ cướp nước… ta… thấy… chúng bỏ chạy… nhục nhã… "
Môi Hồ Xạ mấp máy, âm thanh đứt quãng theo từng nhịp đập giãy chết của trái tim. Hắn còn muốn nói gì đó, nhưng không còn thành lời nữa rồi. Lưỡi gươm rút ra khỏi trái tim đang hấp hối, vảy tâm huyết nóng chảy văng ra đầy đất.
Sức lực chống đỡ đôi chân chợt biến đâu mất, Hồ Xạ khuỵu hai gối xuống. Đón chờ cần cổ của hắn là thanh kiếm của Trần Đĩnh. Dưới con trăng mờ ảo, lưỡi thép loá lên lạnh lẽo, mảnh như một sợi chỉ mà thôi. Đường tơ tử thần lướt qua cổ Hồ Xạ. Nhanh… và êm ru như một làn khói. Giọt máu nhỏ trượt dọc theo lưỡi kiếm, bị vê thành một hình cầu đều đặn đỏ au rồi rơi xuống.