Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)

Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 351: Hồi hai mươi tám (13)

Cô nàng hít sâu một hơi, rồi bảo:

" Giờ Cẩu giúp Hương tìm khắp cái phòng này, biết đâu cái khó ló cái khôn, có thứ gì có thể giúp chúng ta thoát khốn thì sao? "

Thế là hai người bắt đầu chia nhau lục lọi căn lầu. Phòng không lớn, lại đã có kinh nghiệm từ hồi kiểm tra phòng thây sắt dưới mộ Lí Thân nên lần này hai người không phí bao nhiêu thời gian đã kiểm tra ngôi lầu này một lượt, không chừa ngõ ngách nào.

[Kể cũng kì lạ, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng mà mình với Hương đã bị vây khốn trong tuyệt địa đến hai lần. Không biết lần này còn may mắn hóa nguy thành an được không đây.]

Tạng Cẩu ngó Hồ Phiêu Hương, bụng bảo dạ.

Còn Hồ Phiêu Hương thì chính đang thở dài, nói:

" Từ trên xuống dưới, ngoại trừ lọng với trướng ra chẳng có thứ gì dùng được. Quả nhiên Chu Đệ nếu đã cố tình sắp xếp cho chúng ta đến đây, tự nhiên sẽ không chừa bất cứ cơ hội nào. "

Tạng Cẩu bèn gãi đầu, thắc mắc:

" Nhưng hắn động tay động chân lúc nào nhỉ? "

Cô nàng bèn đáp:

" Y là hoàng đế, nói một câu là tự khắc sẽ có cả đống người đến đây làm chu toàn mọi việc. Hà huống, chắc gì tên thái giám dẫn đường đã cho mình đi thẳng một lèo tới đây? Y dẫn mình lòng vòng đi đâu thì chỉ có bọn họ biết với nhau. "

Hồ Phiêu Hương nói xong, bèn chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này, nếu như gấp gáp nóng lòng, thì sẽ trúng kế của Chu Đệ.

Cô nàng thở ra, lại lẩm nhẩm:

" Hiện tại, mấu chốt là không đoán được liệu lão nói đốt đuốc là dọa suông, hay có ý định làm thật. Aiiiiiii… cái lão vua này hành sự còn khó lường hơn cả tên nửa điên nửa tỉnh Tửu Thôn đồng tử. "

Tạng Cẩu nói:

" Bây giờ chuyện quan trọng vẫn là làm thế nào mới có thể an ổn nhảy xuống mà không cần khinh công. "

Cậu chàng vung kiếm Thuận Thiên hai cái, lại tiếp:

" Đồng đen là thứ kim khí của sáu trăm năm sau, bị đốt một lúc không suy suyển được nó đâu. Nếu mình bị chết cháy trên này, thì kiếm vẫn sẽ vào tay lão ta thôi. "

Hồ Phiêu Hương nhìn sang, đoạn nhoẻn miệng cười:

" Cẩu biết suy nghĩ chu toàn như thế từ bao giờ vậy? "

Tạng Cẩu nhún vai, đáp:

" Bị ai đấy dạy hư. "

Hai người đùa nhau một câu, bấy giờ đã có thể bình tĩnh lại ít nhiều. Hồ Phiêu Hương bèn nói:

" Không sai. Ấy cũng là nguyên do hắn đồng ý để mình mang kiếm lên. "

Tạng Cẩu chặc lưỡi, hỏi:

" Vậy tức là tiến thoái lưỡng nan rồi? "

Hồ Phiêu Hương im lặng, không nói gì cả. Cô nàng chậm rãi bước về phía lan can bằng gỗ, phóng mắt nhìn ra xa. In trong đôi mắt Phiêu Hương là điện Thái Hòa, với lầu vàng gác ngọc.

Tạng Cẩu lại buột miệng, lẩm bẩm nói một mình:

" Nếu chẳng may chết trên này, thì đúng là không biết phải báo cho Tửu Thôn lỡ hẹn tái chiến với hắn ra sao đây. "

Lúc này, Hồ Phiêu Hương đang mải suy tư, nên không chú ý tới câu này.

Bất giác…

Hai người cùng nhìn nhau, buột miệng nói:

" Tửu Thôn??? "

Hồ Phiêu Hương bất chợt nhớ tới tên kiếm khách này là do ban nãy đã so sánh Chu Đệ với gã.

Còn Tạng Cẩu, nhớ đến gã là bởi hai người còn cái hẹn tái đấu.

Nguyên nhân thì khác nhau, song lúc này cả Tạng Cẩu lẫn Phiêu Hương đều đang nghĩ tới cùng một chuyện. Xảy ra vào bảy năm trước, có liên quan tới tên điên nọ.

Tửu Thôn đồng tử và hai tên đồng đảng leo lên mái điện Thái Hòa, dùng một thứ trông như cánh diều để lướt ra khỏi hoàng cung, chạy trốn ngay dưới mắt của mấy trăm cấm quân.

Hồ Phiêu Hương nói:

" Này, trong quyển sách Thiên Lí Kì Thư do Cao Biền để lại có nhắc tới diều Thiên Lí. Cẩu đọc lại một lần cho Hương nghe. "

Tạng Cẩu có tài nhìn qua là nhớ, nhiều thứ trong Thiên Lí Kì Thư cậu chàng vốn đã thuộc nằm lòng. Bấy giờ nghe cô nàng nhắc tới, cậu chàng bèn gãi gáy:

" Trên này đến cốc nước còn chả có, tìm đâu ra cái mớ nguyên liệu kì quặc đó mà luyện diều Thiên Lí?? "

Hồ Phiêu Hương cười, nói:

" Không! Ý Hương là cái đoạn chỉ cách để diều hạ xuống ấy. "

Tạng Cẩu lẩm nhẩm trong đầu, rồi nói:

" Nó bảo, sở dĩ diều Thiên Lí có thể từ từ hạ xuống từ chín tầng mây mà không rơi xuống, là do có dòng khí từ bên dưới thổi vào cánh diều, giúp người ta rơi chậm lại. "

Hồ Phiêu Hương cười, nói:

" Thế thì được rồi. Còn tưởng là nó lại nói những chuyện thần quái, song cái lần ba người bọn Tửu Thôn chạy thoát chẳng phải là bằng chứng rõ nhất hay sao? Chúng ta học theo cách này, ôm lọng, căng trướng nhảy xuống. "

Hai người bắt đầu lên lầu Vọng Nguyệt là buổi chiều, loay hoay gỡ lọng một lúc thì trăng đã chếch trên đỉnh đầu.

Lúc này, bên dưới lầu đã có ánh lửa vàng vọt hắt lên. Hai người Tạng Cẩu từ lan can nhòm ra, thấy cái thang bị chặt nát đã bắt đầu đượm lửa. Ánh đuốc trên tay bọn cận vệ hắt lên gương mặt tái mét của đám thái giám đứng hầu. Chu Đệ nửa nằm trên ghế, ghé mắt nhìn sang phía hai người Hồ Nguyên Trừng – Nguyễn Phi Khanh, rồi lại chuyển ánh nhìn lên lầu cao.

Nguyễn Phi Khanh thấy lửa đã cháy, nhưng vẫn im hơi lặng tiếng không nói nửa lời. Chu Đệ bấm bụng:

[Xem ra y không biết thật.]

Lão lại nhìn Hồ Nguyên Trừng một cái, thấy y mấy lần định lên tiếng nhưng lại thôi, thì chỉ cười nhạt.

Ánh lửa càng lúc càng rực, thế lửa càng lúc càng lớn, tàn đóm cuộn trong khói mù, mờ mờ ảo ảo, bay lên không trung tựa như một bầy đom đóm rời tổ.

Đẹp. Đẹp đến yên bình. Nhưng đương nhiên chẳng ai có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp này cả, Bởi, từ tên thái giám, bọn xưởng vệ cho đến Nguyễn Phi Khanh đều biết lửa hồng chỉ là vỏ bọc, che giấu sát cơ.

Tựa như kẻ đang mặc long bào, nửa nằm nửa ngồi, vẻ mặt bình thản như không để tâm đến cuộc cá cược đang xảy ra.

Ngoài mặt, Chu Đệ quả thực tỏ ra hết sức thản nhiên.

Song thực chất, trong lòng lão cũng đang rất háo hức.

Hiển nhiên, hành động tháo lọng gỡ trướng ban nãy của hai người Tạng Cẩu, Phiêu Hương lão cũng đã nhìn thấy, đương nhiên kẻ như lão sẽ không cho rằng ấy là hai người kia bí quá hóa liều mà làm bừa cầu may. Bởi dù chỉ một vết thương thôi, thì hai người sẽ thua cược Chu Đệ không khỏi nghĩ thầm, võ đoán hai người nọ định phá giải nan đề lão đưa ra như thế nào.

Lửa bắt đầu cháy to, bén vào bãi cỏ, lan dần về phía lầu Vọng Nguyệt…

Tạng Cẩu và Phiêu Hương vẫn chưa lên tiếng.

Chu Đệ nhướn mày, đoạn cười, nói to:

" Thiếu hiệp và cô nương thực là hơn người, nay chết ở đây chẳng phải uống phí lắm hay sao? "

Lão ngừng một chốc, rồi nói:

" Chỉ cần hai người hứa phụng sự cho trẫm, trẫm đảm bảo hai người có thể xuống đất bình an. Bảo kiếm cũng có thể để hai người giữ? Thế nào? "

Thực ra, chính lão cũng đang cược. Cược là trước khi lửa cháy đến chân lầu Vọng Nguyệt, Tạng Cẩu và Phiêu Hương sẽ chịu thua. Bằng không, đến khi lửa lan ra quá lớn, thì cho dù là điều động cả ngàn người đi nữa cũng khó lòng khống chế được đám cháy.

Song, chỉ có tiếng reo lách tách của ngọn lửa đáp lại lão.

Lửa càng đượm, thì ngọn lửa trong lòng hai người Nguyễn Phi Khanh, Hồ Nguyên Trừng lại càng hung hãn hơn thế nhiều. Hai người cứ bồn chồn hết nhìn tòa lầu, lại nhìn ánh lửa, bàn tay đưa lên miệng, mới phát hiện móng tay đã bị cắn ngắn ngủi từ bao giờ. Thế là chỉ đành gãi gãi lưng bàn tay, không dám thở mạnh.

Lúc này, thời gian như thể càng trôi lại càng chậm…

Bỗng…

Hai bóng người xuất hiện ở bên lan can.

Tạng Cẩu đặt một chân lên lan can gỗ, cười nói:

" Vĩnh Lạc đế, cổ nhân dạy đại trượng phu lấy tín nghĩa làm đầu, hà huống quân vô hí ngôn, ngài nói được phải làm được đấy! "

Chu Đệ cười nhạt, đáp:

" Thiếu hiệp xuống đất bình an vô sự, trẫm ắt sẽ tuân thủ định ước. "

Tạng Cẩu bấy giờ mới quay vào, nắm tay Phiêu Hương, nhẹ giọng:

" Sẵn sàng chưa? "

Cô nàng gật đầu, không nói gì cả.

Hít sâu một hơi, lại ho khan mấy tiếng vì nhỡ miệng hít phải khói, cậu chàng bèn quát:

" Nhảy! "

Đoạn cả hai búng mình, nhảy từ trên lầu cao hơn chục trượng xuống.

" Nhảy thật sao? "

" Hai cái đứa này… "

Cả Chu Đệ, cả Nguyễn Phi Khanh và Hồ Nguyên Trừng, cả bọn thái giám và xưởng vệ đều không dám tin vào mắt mình.

Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương lại dám liều mình nhảy từ trên lầu cao xuống đất.

Lúc này, trong lòng mấy chục người đang xem có vô vàn cảm xúc, mỗi loại người lại một khác. Khâm phục có, khinh bỉ cũng có, mà chán trường, thất vọng cũng có.

Khâm phục, vì tự thấy trên đời không có bao nhiêu người đủ dũng khí nhảy từ hơn chục trượng xuống đất. Chí ít, xưởng vệ bọn hắn không có thứ dũng khí ấy.

Khinh bỉ, vì hai người họ ngu ngốc. Nếu đằng nào cũng thua cược, tại sao không nhận thua, ít ra còn được quan cao lộc hậu. Chẳng như bọn hắn, có được hoàng thượng sủng ái thì cũng không làm quan được. Bọn thái giám nghĩ như vậy…

Chán nản và thất vọng, tự nhiên là tâm trạng hiện tại của Hồ Nguyên Trừng và Nguyễn Phi Khanh. Hành động của Tạng Cẩu và Hồ Phiêu Hương họ cũng đoán được, cũng không thấy ấy là sai lầm. Chẳng qua, trước sau hai người vẫn ôm hi vọng nhỡ đâu Hồ Phiêu Hương nghĩ ra cách gì đó để hóa nguy thành an.

Thế còn Chu Đệ?

Hiện tại lão đang nghĩ gì?

Chu Đệ nhấp chung trà, ánh mắt bình thản nhìn về phía ngôi lầu đang chuẩn bị bốc cháy, cũng như hai bóng người vừa phóng vút ra từ tầng lầu cao nhất.

Lão lúc này, trông có vẻ gì như hào hứng, như chờ mong…

Quả nhiên…

Như lão sở liệu.

Trước con mắt kinh ngạc của mọi người, Tạng Cẩu và Phiêu Hương bắt đầu rơi chậm lại. Dưới ánh lửa nồng, rốt cuộc người ta cũng phát hiện được đôi lọng căng phồng hai người đang bám chặt lấy để đu xuống đất. Khí nóng của ngọn lửa đẩy vào tán lọng, nâng hai người lên, lướt trên đầu biển lửa.

Thấy thế lửa hung hãn, Tạng Cẩu bèn rút kiếm Thuận Thiên, chém mạnh một cái. Kình lực thổi bạt ra, làm bức tường cháy rực đang cản lối hai người thoáng xuất hiện một kẽ hở.

Bịch.

Hai người bình an hạ xuống bãi cỏ trước mặt Chu Đệ.