Chương 350: Hồi hai mươi tám (12)
" Cược thế nào? Nếu chúng ta không chịu thì sao? "
Chu Đệ bèn cười, xua tay:
" Không vội. Trước tiên, để trẫm nói phần thưởng đã. Nếu như trẫm thắng, đương nhiên thần kiếm sẽ về cho thiên triều ta. Sau đó trẫm sẽ không làm khó các vị. Các vị thích về Giao Chỉ, quan binh sẽ không ngăn cản. Các người thích tự vẫn, trẫm cũng không nói một câu. Song, trẫm vẫn sẽ thảo sẵn một chiếu thư, phong cho thiếu hiệp đây chức quan nhất phẩm, cựu công chúa Đại Ngu làm quận chúa của Đại Minh ta. Nếu chẳng may thiếu hiệp thấy hứng thú với việc phụng sự thiên triều, thì cứ theo chiếu chỉ mà làm, không cần mất thì giờ. "
Tạng Cẩu bèn nói:
" Nếu chúng ta thắng thì sao? "
" Nếu các vị thắng, thì trẫm tự nhiên chẳng mặt mũi nào đòi kiếm. Song mong thiếu hiệp nể mặt làm giúp trẫm một việc, đối ngoại thì nói là phí lấy kiếm, còn thực chất là cho trẫm một cái thang để xuống nước, không làm mất uy phong của thiên triều đại quốc. "
Chu Đệ nói xong, bèn cười:
" Còn nhược bằng thiếu hiệp không đồng ý, thì trẫm chỉ đành điểm binh thôi. "
Tạng Cẩu nghe xong, thì cúi đầu suy nghĩ trong thoáng chốc.
Quả thực. những gì Chu Đệ vừa nói tuy là ngoài mặt dễ nghe, thiện chí, dường như thắng thua gì bên Tạng Cẩu cũng được lợi. Song chẳng câu nào không ép bọn họ vừa cửa bất trung bất nghĩa cả. Mất kiếm Thuận Thiên, còn mặt mũi nào mà về nước nam? Nếu không quyên sinh, thì cũng chỉ có nước ở lại Đại Minh làm thường dân sống qua ngày. Mà lâu dần, Chu Đệ lấy quyền cao lộc hậu làm mồi, kẻ nào tâm tính hơi yếu kém là mắc mưu ngay.
Song, nay đã được Nguyễn Phi Khanh nhờ cậy lấy kiếm thần đi tìm Binh Thư Yếu Lược, hai người không thể không về. Càng không thể để mất thần kiếm. Chí ít, không thể để mất Chìa Khóa Loa thành vào tay Chu Đệ, bằng không đừng mơ tìm lại được Binh Thư Yếu Lược.
Tạng Cẩu thở dài…
Đã bị ép lên lưng hổ, đâu thể trèo xuống được nữa?
Chu Đệ gõ ngón tay lên thành ghế, cười nhạt. Y biết Tạng Cẩu không đời nào chịu giao kiếm, thế nên mới cực kì tự tin rằng cậu chàng sẽ nhận cuộc đánh cược này.
Lão bèn nói:
" Được, một lời của nam nhi đáng ngàn vàng, mong rằng thiếu hiệp sẽ không rút lại những gì đã nói.
Trong cung của trẫm có một cái lầu cao, gọi là lầu Vọng Nguyệt. Thiếu hiệp và cô nương đây lên trên lầu, sau đó trẫm cho người phá hủy thang gỗ. Nếu các người có thể xuống đất không hư hao gì, bình an vô sự, thì xem như thắng. Song cả hai người không được dùng khinh công nhảy xuống, bằng không coi như phạm quy. "
Chu Đệ chờ cậu chàng bình tĩnh, rồi mới tiếp:
" Ngoài ra, hiện tại hai người phải lên lầu Vọng Nguyệt ngay lập tức, nếu không coi như hủy trận cá cược này. "
Lão nói xong, bèn phủi áo đứng dậy, làm thủ thế mời:
" Thần kiếm Thuận Thiên, thì thiếu hiệp cứ mang theo bên mình. Lát nữa tìm cách xuống lầu biết đâu sẽ có kì dụng? "
Hồ Phiêu Hương nghe hết mọi chuyện, cắn răng nghĩ thầm:
[Vô liêm sỉ.]
Ban nãy mượn cớ xem kiếm, tự nhiên cũng là thử xem kiếm Thuận Thiên này liệu có trở thành một biến số trong trận cá cược lão giăng sẵn ra hay không. Song, thần kiếm sắc bén vô cùng, tuyệt nhiên không thể dùng để ghìm thân lại được. Kiếm cắm vào gỗ, lại thêm sức người, ắt sẽ xả nguyên một góc lầu làm đôi. Còn người cầm kiếm thì hoặc chịu ngã một cái không chết cũng tàn phế, hoặc là phải dùng khinh công.
Chu Đệ cũng đã lường trước hai người nhảy liều, chịu đấm ăn xôi để thắng trận, nên mới cố tình gài thêm một điều kiện " phải xuống đất bình an vô sự ".
Song, Hồ Phiêu Hương lại càng thấy khả nghi…
Mục đích của Chu Đệ, chính như lời Hồ Nguyên Trừng nói, tựa như vô vàn nét bút. Thoạt nhìn rời rạc, nhưng đến sau cùng, ắt phải có mục đích nào đó người thường không đoán ra được.
Mà thứ khiến cô nàng bất an, chính là mục đích sau cùng này của lão ta.
Chu Đệ cho gọi thái giám đến, cả đoàn người đi từ điện Thái Hòa, vòng qua mấy lần cửa, quả nhiên phát hiện một ngôi lầu cao đứng đơn độc giữa một khu vườn rộng. Nói là ngôi lầu, chẳng bằng nói là cái chòi canh. Một căn phòng nhỏ, dựng trên bốn cây cột lớn. Bên dưới có gác thang cho người ta trèo lên. Nếu không phải căng lọng phủ trướng thêu rồng trổ phượng, thì quả thực không ai tưởng tượng được đây là một ngôi lầu trong cung cấm.
Cả khu vườn bát ngát, lại không có lấy một bóng cây nào, độc chỉ có cỏ xanh và từng khóm hoa chỉ cao độ eo lưng. Trong vườn, trừ lầu Vọng Nguyệt ra, tuyệt không còn một tòa nhà nào khác.
[Thậm chí là chuẩn bị sẵn, không để người khác có bất cứ một nơi đặt chân nào. Nhưng hắn xây cái lầu cổ quái này làm gì?]
Hồ Phiêu Hương chặc lưỡi một cái, móng tay đã bấm vào thịt.
Mà Chu Đệ, thì như đọc được ý nghĩ của hai người, chậm rãi nói;
" Năm xưa, lúc trẫm còn là hoàng tử, đây từng là nơi trẫm thích đến nhất. Đứng trên lầu cao, phóng tầm mắt ra có thể thấy được kinh thành trải ra ngút tầm mắt, thưởng thức tư vị đặt thiên hạ dưới chân. Đương nhiên, tầm mắt của trẫm há lại có thể để nhà cửa, cành cây che khuất được? Nên trẫm cho người chặt hết cây, phá hết trang viện chung quanh, chỉ để lại ngôi lầu này. Đến nay nghĩ lại, thật là nhớ lại ngày đó. "
Lão nói xong, bèn cung tay mời.
Tạng Cẩu nắm kiếm Thuận Thiên, chuẩn bị lên lầu thì Hồ Phiêu Hương đã tiến lên một bước, vai sóng vai với cậu chàng. Ngoái đầu nhìn, thấy vẻ kiên quyết trong mắt cô nàng, Tạng Cẩu chỉ biết mỉm cười gật đầu.
Cùng tiến cùng lui…
Ý Phiêu Hương đã quá rõ ràng, không cần nhiều lời làm gì nữa cả.
Chờ hai người an vị trên tầng cao nhất, Chu Đệ bèn ra hiệu cho thái giám chặt thang. Nói đoạn, những gỗ vụn từ cái thang gỗ được lão xếp chồng mấy lần quanh chân lầu.
Nói đoạn, Chu Đệ nhìn sang phía Hồ Nguyên Trừng và Nguyễn Phi Khanh, nhoẻn cười:
" Ban ghế! "
Tức thì, có mấy chục Xưởng vệ từ đâu túa ra, kê bàn xếp ghế, động tác thuần thục nhanh nhẹn. Làm xong xuôi, tên nào tên nấy rút về sau lưng Chu Đệ đứng hầu, toàn bộ quá trình tuyệt không hé răng nửa chữ. Đám thái giám thì lấy phất trần đuổi ruồi, bộ dáng xun xoe nịnh bợ.
Chu Đệ bấy giờ mắt vẫn dán vào lầu Vọng Nguyệt, đoạn nói một câu với giọng không mặn không nhạt:
" Nếu đến tối mà chưa xuống, thì chắc phải đốt đuốc ngồi xem. Ứng Long tiên sinh thấy có đúng không? "
Nguyễn Phi Khanh giật mình, mồ hồi trán bắt đầu tứa ra.
Chu Đệ không đọc vị được Tạng Cẩu, điều ấy đã hẳn. Nhưng lão cũng chẳng tội gì không đi đường quang mà đâm đầu vào bụi rậm cả. Đã không đọc được, thì đổi đối thủ nào mình đọc vị được là xong.
Thoáng chốc, Nguyễn Phi Khanh bị đẩy lên võ đài thế chân Tạng Cẩu.
Câu nói ban nãy của Chu Đệ, thực chất là đang ám chỉ.
Đổi vị trí của Binh Thư Yếu Lược lấy sự an toàn của hai người Tạng Cẩu. Bằng không, một khi tối trời, Xưởng vệ đốt đuốc soi sáng nhỡ " chẳng may " bén lửa vào lầu Vọng Nguyệt thì thực là chuyện không may. Thậm chí, lúc này Nguyễn Phi Khanh còn hoài nghi, liệu Chu Đệ kể chuyện ngày xưa liệu có phải chỉ để gây ảo giác, rằng lầu Vọng Nguyệt là nơi rất quan trọng với lão, lão sẽ không đốt bỏ nó để hai người Tạng Cẩu – Phiêu Hương yên tâm lên lầu.
[Con người này, quả nhiên không làm chuyện gì thừa bao giờ.]
Lúc này, Nguyễn Phi Khanh chỉ biết thở dài.
Chu Đệ có lẽ sẽ không đốt thật, ấy âu cũng là dọa nạt uy hiếp, một hồi tâm lí chiến mà thôi.
Nhưng Nguyễn Phi Khanh không muốn liều…
Đối với ông, ở nơi đất khách quê người này, hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương có khác nào con đẻ đâu?
Song, nơi cất giấu Binh Thư Yếu Lược là bí mật liên quan đến vận mệnh quốc gia dân tộc, há lại có thể vì tình riêng mà nói ra? Hà huống, dù có muốn vì tình riêng thì Nguyễn Phi Khanh cũng có biết đâu?
Có câu, quan tâm tất loạn.
Nhưng may sao, lần này Nguyễn Phi Khanh lại giữ được bình tĩnh. Ông nghĩ một chốc, chợt phát hiện:
[Lẽ nào Chu Đệ đang thử thái độ của mình?]
Nước đi nào của Chu Đệ cũng có vài công dụng. Câu nói vừa rồi cũng không phải là ngoại lệ.
Thứ nhất, nhử Nguyễn Phi Khanh nói ra tung tích của sách báu. Trước nay Chu Đệ lấy lợi dụ không được, nghiêm hình tra khảo không xong. Nhưng nay an nguy của hai người Tạng Cẩu Phiêu Hương chỉ trong một ý nghĩ của lão, rất có thể là điểm để đột phát! Nếu Nguyễn Phi Khanh là người đặt tình riêng lên đầu, hiện tại có lẽ đã khai hết bí mật.
Còn không được thì cũng chẳng sao. Thử đâu mất gì?
Thứ hai, cũng có thể kiểm chứng liệu y có biết tung tích Binh Thư Yếu Lược thật hay không.
Thứ ba, lấy nội lực của Tạng Cẩu, có lẽ đã nghe hết những gì lão ta nói. Lấy trí tuệ của Phiêu Hương, đoán được ý đe dọa cũng không phải chuyện gì khó khăn cả.
Nên… ấy cũng là một đòn tâm lí giáng vào hai người trên lầu.
Một khi nổi đuốc, hai người lâm vào cảnh lửa xém lông mày, càng gấp càng bí, muốn giữ mạng chỉ có nước khinh công xuống, tương đương với nhận thua. Càng kéo dài, thì thế lửa càng lớn, người trên lầu càng khẩn trương. Đến phút chót, trên đe dưới búa, rất có khả năng để giữ mạng sống sẽ phải nhận thua, làm việc cho Đại Minh.
Còn nếu như hai người quyết thề ôm nhau chết cháy cho tròn khí tiết, thì cũng chẳng sao cả. Kiếm Thuận Thiên vốn là thần binh lợi khí, bị lửa hun một chốc cũng chẳng có gì đáng ngại. Hai người nếu như chọn cùng chết cháy trên lầu, thì kiếm vẫn về tay lão mà thôi.
Nguyễn Phi Khanh cố gắng kiềm chế bản năng đưa tay lau mồ hôi.
Một chiêu thực sự quá hiểm.
Mới ban nãy Chu Đệ còn bị kì chiêu bất ngờ của Tạng Cẩu ép vào thế bị động, vậy mà chỉ thoáng cái lão đã giành được quyền khống chế cục diện về tay mình.
Thế cờ đã đảo ngược.
Nói về con người này, quả thực chỉ có thể dùng hai từ:
Đáng sợ.
Mà trên lầu. quả nhiên Tạng Cẩu và Phiêu Hương cũng đã nghe hết những gì Chu Đệ nói.
Cậu chàng bèn hỏi:
" Làm sao đây? Chẳng nhẽ nhảy xuống luôn? "
Hồ Phiêu Hương cũng gấp không kém, nhưng biết ấy là cái bẫy của Chu Đệ, nên nói:
" Nhảy? Lầu này cao đến hơn chục trượng, không dùng khinh công thì đố mà bình an được. Nước nào cũng thua. "