Chương 569: Khuấy đảo phong vân
"Nhìn vẻ ngoài của công tử cùng tiếp xúc nãy giờ thì ta biết ngươi hoàn toàn không nói dối rồi."
Băng Thần khen nàng không tiếc lời:
"Nguyệt Thuần Thuần tiểu thư ánh mắt không ngờ lại tốt như thế, giá những người khác đều có tầm nhìn như ngươi thì tốt quá."
Nguyệt Thuần Thuần cũng khen ngược lại:
"Công tử quá khen chỉ có thế ta cũng không nhìn ra thì làm sao giữ được chức phó hội trưởng của Nguyệt Quang công hội."
Băng Thần cùng nàng khen qua khen lại mất thêm một hồi nữa làm cho hai chị em họ Lý đặc biệt là Lý Sư Sư bắt đầu cảm thấy tai đặc lại thành kén, mồm cũng bắt đầu ngứa rồi, nàng ta muốn chửi cho hai cái kẻ không biết xấu hổ này một trận.
Những nghĩ đi nghĩ lại thì một người vừa là ân nhân cũng là nam nhân của mình chửi hắn thì chính mình cũng thiệt, người còn lại là cấp trên của mình trong tương lai, đến tận khi hai người quyết định tiếp tục tham quan thì nàng ta mới giống như được giải thoát vậy.
Đi trọn một vòng thì cũng đã đến thời gian chuẩn bị đăng xuất Tân Sinh của tất cả mọi người bao gồm cả Nguyệt Thuần Thuần, trước khi bị đá ra khỏi Tân Sinh nàng ta vẫn kịp thời đưa ba người về hội ngộ với mấy cô nàng kia.
Đợi xong hết tất cả thì mọi người đều đến thời gian đăng xuất rồi, Băng Thần cũng không tính đến chuyện tiêu phí ba tấm bùa tăng thời gian kia khi mà chưa biết gì về tình hình ngoài thành, cứ ra ngoài chuẩn bị cho ngày mai đi học trước rồi tính sau.
Khi Băng Thần vừa đi ra ngoài phòng thì đã thấy Lam Ngọc đang đi đi lại lại trong phòng mình với vẻ mặt thật đắn đo, khi thấy hắn vừa ra nàng thở ra một hơi rồi nói:
"Ngươi ra thì tốt rồi, ta có chuyện rất quan trọng cần thông báo cho ngươi, để ngươi còn quyết định."
Băng Thần ngồi xuống ghế nhíu mày hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Nàng nhìn hắn cau mày nói:
"Thứ nhất ngày mai ta phải báo cáo kết quả do thám cho Lam Hiên, theo ngươi ta phải thông báo như thế nào?"
Băng Thần nhún vai nói:
"Cái này thì quá dễ rồi, ngươi cứ thông báo thông tin của ta cho bọn hắn nhưng đừng nhắc tới chuyện gì trong Tân Sinh, thứ hai ngươi cứ tỏ ra bình thường bởi ra sẽ làm cho hắn gấp gáp, như thế hắn ta sẽ cho ngươi biết nhiều thông tin hơn."
Lam Ngọc nhíu mày nói:
"Ngươi muốn làm gì?"
Băng Thần nhẹ giọng nói:
"Ta muốn cho hai cái giả mẹ ngươi cùng em ngươi hình nhân tan biến theo đúng cách hai người có thể chết, khi đó hắn phát hiện mình mất đi thứ uy hiếp ngươi thì sẽ càng cố gắng đẩy nhanh thăm dò, khi ấy hắn bắt buộc phải cho ngươi biết thêm nhiều thứ đồng thời cho người hỗ trợ ngươi để trước khi ngươi phát hiện ra mẹ mình cùng em trai chết thì hắn có thể lợi dụng ngươi hết giá trị.
Lúc đó ta chỉ cần lặng im quan sát thồi thì không chỉ có thông tin, các nằm vùng khác cũng sẽ dần dần lộ diện ra trước mặt chúng ta, ta thật sự không thích cái kiểu địch nhận nằm trong tối còn mình trần trụi ở ngoài sáng đâu."
Lam Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi gật đầu nói:
"Ta đã hiểu ý ngươi, thôi ta về phòng trước để chuẩn bị cho ngày mai gặp mặt người kia, nếu ngươi muốn quan sát thì chỉ cần âm thầm theo dõi ta là được."
Băng Thần gật đầu cười nói:
"Ta cũng muốn xem có ai nằm vùng chuyện nghiệp không, chẳng lẽ không có ai qua mặt được ta hay sao."
Lam Ngọc đi ra gần đến cửa sau đó hỏi:
"Trước kia ngươi làm sao phát hiện ta là nội gián nhanh như thế?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi còn hành động theo cảm tính quá nhiều, ta tin tưởng nếu ngươi lý trí đi một chút, làm việc gì cũng chắc ăn hơn một chút thì ta chưa chắc đã phát hiện ra ngay, nhưng thực ra ta vẫn có quá nhiều cách để thử ngươi thế nên trước mắt ta khó có nội gián nào qua mặt được."
Lam Ngọc không nói cũng chẳng hỏi gì mà đi một mạch ra khỏi phòng, đi đến cửa thì thấy Hồng Phất Nữ đã chờ sẵn, Lam Ngọc nhỏ giọng nói:
"Hồng lão sư xin lỗi."
Hồng Phất Nữ nhỏ giọng nói:
"Bây giờ chúng ta đã cùng chung một chiến tuyến, ân oán xưa kia hai người chúng ta xóa bỏ hết đi, tiêu diệt Hắc Nguyệt giáo nguồn cơn đã cướp đi thân nhân của chúng ta mới là chuyện quan trọng nhất."
Lam Ngọc gật đầu nhỏ giọng nói:
"Ngài cứ yên tâm sau này ta sẽ chuyên tâm vào chuyện đó, thôi ta đi trước ngài đi vào phòng đi."
Hai người ăn ý quay đầu không một chút do dự, Hồng Phất Nữ đi vào rồi hỏi:
"Ngươi lại tính làm gì nữa? Lúc nãy ngươi cùng nàng thương lượng những cái gì?"
Băng Thần mỉm cười nói:
"Không khí hiện này có vẻ trầm tĩnh quá ta tính làm cho mọi thứ trở nên thú vị hơn một chút, nhân loại rất lạ kỳ nhất là trong suy nghĩ, ta thật sự thì cũng không đoán hết được những suy nghĩ của tất cả mọi người.
Thế nhưng nếu ta điều khiển cho tất cả sự kiện đi thành một mạch thì có lẽ kết quả sẽ ổn hơn rất nhiều, ta muốn thử lại cảm giác ngày xưa, không tốn quá nhiều sức lực, càng không phải thâm gia nhiều nhưng lại trở thành người khuấy đảo phong vân sau đó lấy luôn chiến thắng cuối cùng."
Hồng Phất Nữ nhìn thấy vẻ mặt tự tin của hắn thì hỏi:
"Ngươi có thể cho ta biết ai sẽ là người xui xẻo đầu tiên hay không?"
Băng Thần nhỏ giọng nói:
"Ta thực sự cũng chưa đoán ra ai sẽ là người đầu tiên, thực sự thì ta cũng đang rất mong chờ xem con mồi nào sẽ chui vào rọ đầu tiên đây."
Nhìn ánh mắt sáng lên của Băng Thần nàng không khỏi có chút sững người nhưng ngay sau đó mỉm cười.