Chương 8: Nhà Trọ Kì Lạ.

Thu Thuế Toàn Thế Giới

Chương 8: Nhà Trọ Kì Lạ.

Trở về căn nhà hoang, Hoa Đào lập tức thông qua sổ tay thu thuế để xử lí những việc đã hứa.

Đầu tiên là Nguyễn Thành Long, chàng trai này được mẹ dùng tên làm từ thiện giúp nên trong thông tin thuế nhiều thêm một đoạn:

" Làm việc từ thiện: 60 điểm"

60 điểm làm từ thiện có thể quy đổi ra 30 công đức, tức đủ để khiến cho anh chàng này tốt nghiệp và thi đậu đại học như ý.

Hoa đào múa tay một chút, lập tức xuất hiện một tờ hóa đơn:

" Nguyễn Thành Long

Làm việc thiện: 60 điểm, quy đổi thành công đức: 30 điểm.
Cùng 30 điểm công đức để đổi lấy nghiệp học suôn sẻ tới lúc vào đại học.

Chú thích: Vốn sẽ bị cho thôi học nhưng vì được cộng thêm nghiệp học 45 điểm nên sẽ được đỗ đại học như ý."

Nói đến chàng trai Thành Long này khá may mắn vì có một người mẹ tốt và phòng pháp luật của Ủy Ban Vũ Trụ chưa hoạt động nên mới. Nếu sau này, khi đi vào hoạt động thì sẽ có người của phòng pháp luật giám sát thực tế, những bậc cha mẹ không thể chỉ dùng tên để làm thay con cái được.

Tiếp đó Hoa Đào tiếp tục tra xét kĩ hơn thông tin về Julia Nguyễn và thực hiện nguyện vọng của cô.

"Julia Nguyễn, bệnh mù bẩm sinh: chữa trị cần 50 công đức"

"Nguyễn Hồng Long, cha đẻ của Julia, Là một doanh nhân thành đạt nhưng có tiền sử buôn lậu và cấu kết xã hội đen, gây hậu quả nghiêm trọng đến xã hội: Chịu thuế: 5 tỉ đồng, 5 năm bệnh tật, giảm thọ 1 năm."

"Nguyễn Vương Bá, ông nội của Julia, từng là sĩ quan phục vụ cho quân đội Việt Nam Cộng Hòa. Về sau khi Mĩ thất bại thì di dân sang Pháp và chuyển sang làm kinh doanh. Trong quá trình làm lính từng tạo nhiều sát nghiệp. Khi Việt Nam cải cách, quyết định trở về quê hương và tìm cách bù đắp nhưng chưa đủ tiêu trừ thuế. Thuế: giảm 5 năm tuổi thọ, chịu bệnh tật dằn vặt 10 năm.

Chú thích: chịu báo ứng từ sát nghiệp nên cuối đời mắc phải quái bệnh, không thể chữa trị. Có thể dùng công đức hoặc sự tha thứ từ vong linh để giảm bớt.

Rất đáng tiếc, bố và ông nội của Julia đều không phải là người tốt, họ đều phải chịu bệnh tật và giảm thọ.

- Nếu như dùng công đức của Julia thì có thể trừ đi tật bệnh trên người của họ nhưng làm vậy không tốt lắm. Dù sao đó cũng là báo ứng, nếu quá dễ dàng giải trừ thì khác nào khuyến khích họ làm ác.

Hoa Đào trầm tư suy tính rất nhiều. Quả thực Julia có rất nhiều công đức nhưng đó là của cô, không phải của hai cha con họ Nguyễn.

Thương trường như chiến trường, bố của Julia nếu không ác một chút có lẽ đã sớm bị người khác ăn tươi nuốt sống rồi, nhưng đánh giá gây nguy hại đến xã hội không phải là trò đùa. Còn về ông nội của Julia thì rất khó nói, trong chiến tranh mà cứ cố gắng theo đuổi đúng, sai, chính nghĩa, tà ác thì không có ý nghĩa chút nào. Dù sao ông nội của Julia cũng chỉ là người nghe lệnh. Nhưng giết người là giết người, sát nghiệp phải chịu báo ứng, điều đó là không thể tránh khỏi.

- Bọn họ tính sau, trước cứ giải quyết tốt con mắt cho Julia trước đã.

Hoa Đào lại dễ dàng làm một tấm hóa đơn, ngày mai Julia sẽ có một đôi mắt sáng. Còn những nguyện vọng thuộc dạng "quốc thái dân an" khác của Julia thì Hoa Đào xin chịu thua, tạm thời không có năng lực động chạm đến phạm vi lớn như vậy.

Xử lí xong công việc, Hoa Đào lật lại phần thông tin của mình thì thấy:

" Đoàn Hoa Đào, nhân viên thu thuế TP.HCM.

Công trạng: 0

Điểm công đức: 8(Hưởng 10% từ hóa đơn của Nguyễn Thành Long và Julia Nguyễn.)"

Thu thuế thì cần phải tự nguyện mới được lợi nhưng việc thanh toán phần thưởng thì chỉ cần thực hiện là được hưởng trích phần trăm.

Hoa Đào có phần hoài nghi không biết đây là sổ tay thu huế hay sổ tay phát thưởng nữa.

Làm xong hết mọi việc, Hoa Đào bắt đầu nghỉ ngơi và xem lại ngôi nhà hoang mình đang ở.

Gọi là "nhà" nhưng thực chất nơi đây chỉ là bốn vách tường đổ nát cùng với vườn cỏ dại um tùm mà thôi. Ở cái đất Sài Gòn lắm người chật chội này còn khuya mới còn đất bỏ hoang. Chỉ là người ta đang chờ phá dỡ rồi xây nhà máy thôi.

Nghĩ tới bản thân đã kiếm được ít tiền, hơn nữa trên người bắt đầu có mùi, Hoa Đào quyết định sáng mai sẽ đi kiếm một phòng trọ.

Đêm hôm đó, Hoa Đào ngủ rất ngon. Cậu ta mơ thấy cảnh mình trở nên cực kì giàu có, tay ôm minh tinh, chân đạp thảm đỏ nghênh ngang bước vào lễ trao giải Oscar, lấy tượng vàng đập người.

Đến sáng, vụt tỉnh giấc với nước miếng chảy ròng ròng nơi khóe miệng. Không biết chính xác cậu ta mơ thấy gì nhưng chỉ thấy lẩm bẩm:

- A di đà phật! Tội nghiệp lão Bill. Thôi lần này trong mơ tôi hành hạ ông thì sau này sẽ nhẹ tay hơn.

Sau khi vệ sinh cá nhân một cách đơn giản, Hoa Đào liếc nhìn trời còn sớm nên không đi bày quán mà bắt đầu dạo phố kiếm phòng trọ.

Không đi không biết, trên người anh đã bắt đầu có mùi khiến những người khác đều tránh xa và nhìn anh với một ánh mắt kì lạ. Hoa Đào xấu hổ nhưng cố giữ bình tĩnh, chân đi nhanh hơn về phía khu công nhân.

Nhưng anh không biết rằng dáng dấp lôi thôi và có mùi của anh đã thu hút sự chú ý của hai người đẹp.

- Chị Nga! Đằng kia có một tên ăn mày phù hợp yêu cầu kìa.

- Đâu đâu! Chị không thấy.

- Kia kìa! Cái gã mà mọi người tránh xa như tránh tà ấy. Đảm bảo là cái thể loại mà cái Mi ghét cay ghét đắng luôn.

- Vậy chờ gì nữa, chặn lại mau!


Hoa Đào đang đi vội trên đường thì bỗng dưng một cánh tay trắng mịn duỗi ra, chắn ngang trước mặt làm anh hết hồn. Anh tưởng rằng trùng hợp đụng phải nên xoay người về hướng khác đi tiếp, nhưng vẫn bị chặn lại.

- Cô muốn làm gì?

Hoa Đào ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hai cô gái trẻ đẹp, cau mày dò hỏi.

Nhưng hai cô gái chẳng hề để ý trả lời anh mà ríu rít bàn tán:

- Nhìn cái giầy rách nát cùng cái quần mòn thủng đáy này là biết không tốt đẹp gì rồi.

- Đúng vậy, mặt mũi lem luốc, tóc tai bù xù. Đã thế còn có mùi giống như ba ngày không tắm nữa.

Hai cô gái tỏ ra rất hứng thú với vẻ ngoài kém cỏi của Hoa Đào, điều này làm anh cảm thấy khó chịu.

- Hai cô nói nhiều như thế làm gì? Đang dùng cách này để khoe khoang sự ưu việt của bản thân à?

Hai người họ trông rất xinh đẹp. Một người mắt phượng mày ngài mang nét đẹp sắc sảo. Một người dáng dấp dễ thương, thân hình nhỏ nhắn đậm nét á đông. Hơn nữa trên người họ mặc đồ trông thời thượng và đắt giá. Nhìn sao cũng không thấy có điểm nào liên quan với kẻ nghèo kiết xác như Hoa Đào.

Nghe Hoa Đào chất vấn, hai người nhìn nhau, trao đổi bằng ánh mắt một chút rồi để cô cái có đôi mắt phượng nói chuyện:

- Chúng tôi không có ý xấu. Tôi chỉ muốn làm với anh một vụ giao dịch thôi?

- Giao dịch? Giao dịch gì?

Hoa Đào bỗng cảm thấy tò mò. Tình tiết vụ việc này có vẻ giống mấy tiểu thư, cô chủ trên phim truyền hình. Chẳng lẽ lại muốn lấy mình chồng giả, bạn trai giả để trốn hôn ước.

Ngay khi Hoa Đào đang tự sướng với viễn cảnh cao xa thì cô gái kia đã dội cho anh một gáo nước lạnh.

- Tôi cần sự bê tha của anh để đuổi một kẻ đáng ghét khác trong dãy trọ. Việc anh cần làm là hãy ở cạnh phòng cô ta, cố gắng khiến đối phương khó chịu hết mức. Tôi chịu trách nhiệm chi trả tiền phòng cùng với chi phí sinh hoạt của anh, ngoài ra còn có thêm tiền lương nữa.

Hoa Đào hơi sửng sốt một chút rồi chợt nhận ra mình bị sử dụng như một thứ gì đó cực kì đáng ghét, đáng ghét tới mức phải rời bỏ nơi mình đang ở.

- Cái này không đúng với kịch bản!

Hoa Đào khó chịu lẩm bẩm. Sau đó anh bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này. Nếu là người khác, có lẽ sẽ cảm giác bị xem thường nên tức giận, nổi khùng nhưng riêng Hoa Đào lại cảm thấy bình thường. Theo anh nghĩ, bất kì việc gì, chỉ cần dùng sức lao động đổi lấy thù lao đều là việc chính đáng. Điều anh lo lắng là không biết hai cô gái xinh đẹp này có phải mang một âm mưu đen tối nào đó không.

"Trước hết đi cùng họ xem xét, nếu không phải làm việc xấu thì sẽ nhận lời."

Hoa Đào thầm quyết định rồi yêu cầu hai cô gái dẫn đường.

Trên đường đi, Hoa Đào mới biết được tên của hai người. Cô gái có đôi mắt phượng lên là Ngô Kiều Thiên Nga, cô gái còn lại tên là Ngô Nguyệt Nhi. Bọn họ là hai chị em ruột, Thiên Nga là chị, Nguyệt Nhi là em.

Trên đường đi, những kẻ thấy ba người bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc. Gái đẹp cặp với trai xấu không có gì mới lạ, nhưng vụ gái đẹp nhà giàu đi cạnh trai nghèo vừa bẩn vừa xấu thì quả là chuyện lạ. Hơn nữa lại còn hai nữ một nam, trái ôm phải ấp càng dễ gây chấn động.

- Đây chắc chắn là tình yêu chân chính! - Một trai tân A hâm mộ.

- Có lẽ đây là một đại gia con nhà giàu giả vờ làm ăn mày thử lòng hot girl - Một hủ nữ B giàu trí tưởng tượng cho hay.

- Không có gì đặc biệt, chắc là hot girl đi làm từ thiện, giúp đỡ thanh niên ăn mày đây mà - Một ông cụ non C nghiêm túc suy tính.

Người khác suy đoán đủ điều, Hoa Đào chẳng thèm để ý. Anh thậm chí còn thấy vài người dùng điện thoại chụp ảnh, quay phim nhưng mặc kệ. Dù sao anh tự nhận mình và hai cô gái kia đều chẳng phải người có tiếng tăm gì nên chẳng sợ bị ảnh hưởng.

Dãy trọ mà hai chị em họ Ngô dẫn Hoa Đào đến không xa, đi một quãng là tới. Anh thầm suy tính và cảm thấy cách chùa Hằng Hà tương đối gần, sau này đi làm cùng đơn giản hơn.

- Chính là nơi này! Ở phòng trọ số 3 có một cô bé tầm 18 tuổi tên là Ngô Họa Mi, là em gái của chúng tôi. Anh chỉ cần thuê trọ ở cạnh và tìm cách khiến con bé rời khỏi phòng trọ này.

Hoa Đào nhẹ gật đầu, anh không hỏi vì sao bọn họ không khuyên em gái vì anh biết, nếu khuyên được thì họ chẳng nhờ anh làm gì. Chắc chắn trong này có vấn đề nào đó.

Đi vào trong phòng trọ xem xét, Hoa Đào tương đối hài lòng với hoàn cảnh nơi đây, mặc dù phòng ốc không đầy đủ tiện nghi nhưng được cái môi trường tương đối trong lành và yên tĩnh. Mặc dù hơi vắng vẻ vì không có khách trọ nhưng đoán chừng là do hai chị em họ Ngô xử lí. Lúc này, anh bắt đầu quan sát kĩ Họa Mi, đối tượng mà anh được yêu cầu phải đuổi ra.

Cửa phòng Hoa Mi đóng kín, chỉ để lộ ra một vài khe cửa nhỏ bé. Hoa Đào ghé mắt quan sát thì thấy cảnh một chiếc nệm được xếp trong góc, bên cạnh là 2 thùng mì tôm Hảo Hảo chất lượng cao. Tiếp theo giữa phòng là một cô gái đang ngồi thẫn thờ nhìn gì đó trước mặt, đằng sau lưng cô là hai chồng sách khá dày và một chiếc bàn học ngăn nắp. Ngoài ra còn có một số vật dụng thường dùng và dụng cụ làm bếp. Nói chung, đây có vẻ giống căn phòng của một học sinh xa nhà.

Hoa Đào quan sát xong liền lùi ra ngoài hỏi Ngô Kiều Thiên Nga:

- Em gái cô có vấn đề gì?

Nga ngập ngừng một chút rồi thở dài:

- Đó là em út của chúng tôi, năm nay đang học tại Trường Phổ Thông Năng Khiếu Quốc Gia, Vốn là con ngoan trò giỏi nhưng đột nhiên lại đòi chuyển tới đây rồi đóng cửa ở lì trong phòng.

- Hả! Sao nghe giống chuyện linh dị vậy.

- Người nhà tôi cũng nghĩ vậy, thử mời thầy về làm phép rồi mà vẫn không có tác dụng. Mong rằng cậu sẽ làm nên điều gì đó.

- Được, việc này tôi nhận, nhưng cô phải thanh toán tiền trọ một năm.

Hoa Đào nói rồi xoay lưng đi vào dãy trọ, hoàn toàn không quan tâm đến hai chị em họ Ngô.

- Chị Nga! Hắn ta đòi thanh toán tận một năm, thật quá đáng!

Cô em nổi giận đùng đùng quở trách nhưng người chị lại nhẹ nhàng lắc đầu:

- Một năm cũng chẳng mấy đồng tiền, đối với chúng ta không khác là mấy. Nhưng lúc nãy chị cảm giác được sự tự tin của anh ta. Cứ thử xem đi, dù gì chúng ta cũng hết cách rồi.

Nói xong, Kiều Thiên Nga lấy điện thoại ra gọi cho một người thuộc hạ, căn dặn họ xử lí công việc với Hoa Đào. Sau đó lo lắng nhìn về căn phòng số 3:

- Mong rằng lần này sẽ có kết quả tốt.