Chương 17: Xôi Đậu Rất Bổ Dưỡng.

Thu Thuế Toàn Thế Giới

Chương 17: Xôi Đậu Rất Bổ Dưỡng.

Cảm xúc, tình cảm là những nét đặc trưng cực kì quan trọng của con người. Nếu một người thiếu chúng thì dù có thành công cỡ nào cũng chỉ là một cái máy khô khan vô vị. Chính Ủy Ban Vũ Trụ cũng vì thiếu hụt về mặt tình cảm nên mới buộc phải tự đóng cửa, sửa chữa. Đột nhiên nhận ra mình có vấn đề về mặt cảm xúc, làm sao Hoa Đào không lo lắng cho được.

Anh hồi tưởng lại, kể từ khi được Ủy Ban Vũ Trụ chọn trúng, tâm lí của anh trở nên hờ hững và nhạt nhòa cảm xúc một cách bất bình thường. Một người bình thường đột nhiên gặp phải thứ kinh khủng như Ủy Ban Vũ Trụ lại dễ dàng bình tĩnh, xử lí mọi việc gọn gàng. Nghĩ lại, chính Hoa Đào cũng không tin được mình có thể bình tĩnh như thế.

- Chẳng lẽ tính máy móc, vô tình của hệ thống vận hành cũ trong Ủy Ban tác động đến mình?

Ủy Ban Vũ Trụ tuy chọn Hoa Đào để bổ sung thiếu hụt tình cảm con người, nhưng hiện tại vẫn chưa hoàn thiện và chủ yếu dựa trên cơ chế xử lí máy móc trước đó, chờ khi nào Hoa Đào chính thức kiểm soát được những ban ngành trong Ủy Ban Vũ Trụ thì mới có thể thay đổi chế độ. Thân phận của Hoa Đào đại khái như những lãnh tụ cách mạng thay đổi thời đại giữa thời đại cũ sắp lụi tàn.

Nhưng Hoa Đào dù sao cũng chỉ có một người, trong khi đó Ủy Ban Vũ Trụ là một cơ chế khổng lồ kéo dài vô số năm tháng trên khắp Vũ Trụ bao la không giới hạn. Vậy nên Hoa Đào hoàn toàn có thể bị Ủy Ban Vũ Trụ biến đổi thành cái máy trước khi kịp hoàn thành sứ mệnh lịch sử.

Nghĩ thông suốt vấn đề, Hoa Đào chợt cảm thấy lạnh sống lưng. May mắn hôm nay đột nhiên linh quang thoáng hiện để anh chú ý đến vấn đề này, nếu không dần dần sẽ bị đồng hóa thành một cỗ máy không có nhân tính.

Đồng thời anh cũng nhận được thông báo từ Ủy Ban Vũ Trụ:

"Người đại diện vượt qua đợt thử thách thứ nhất, được tiếp tục giữ quyền lợi đã có."

Không ban thưởng, không khích lệ. Chỉ đơn giản một câu thông báo ngắn gọn mang nhiều ý nghĩa. Đã nói đây là đợt thử thách thứ nhất, như vậy rất có thể sẽ có thử thách thứ hai, thứ ba.

Hoa Đào suy ngẫm cẩn thận và đoán rằng đây là những khảo nghiệm ẩn để chứng minh người được chọn có phù hợp yêu cầu hay không, nếu không phù hợp thì chắc sẽ bị xóa trí nhớ hoặc giết chết.

Trải qua chuyện này, Hoa Đào càng thêm cẩn thận với tương lai của mình hơn. Anh tính toán một chút rồi từ sổ tay thu thuế mua một phần "Thu Thuế Học Đại Cương" có giá mười công đức, tiêu hao toàn bộ tài sản hiện tại của anh.

Đây là một phần tài liệu khái quát về thu thuế trên toàn vũ trụ. Nó không nói rõ chi tiết về công việc thu thuế nhưng lại cung cấp tri thức rộng khắp ở mức cơ bản, thứ mà Hoa Đào hiện tại thiếu nhất.

Chọn xác nhận mua xong, một đốm sáng từ sổ tay bay ra và rơi thẳng vào hai bên huyệt thái dương. Hoa Đào lập tức cảm giác trong trí nhớ của mình có thêm một số thứ, vội vàng nhắm mắt lại cảm nhận.

Sau năm phút giằng co, Hoa Đào mở mắt ra và cảm thán:

- Tri thức là sức mạnh!

Hiểu được những điều cơ bản về công việc thu thuế, Hoa Đào mới cảm giác được những gì mình làm trước kia là quá ngu ngốc. Giống như một người vào mang laptop vào tiệm cafe wifi cực mạnh nhưng lại xem phim trên điện thoại bằng 3G.

Thu thuế với tất cả sinh vật, Trước đây Hoa Đào từng nhiều lần nghe tới nhưng không để ý lắm, hiện tại anh mới rõ sinh vật chịu thuế không chỉ có con người mà bao gồm cả thú hoang, côn trùng, thú nuôi.... thậm chí kể cả tiên, thần, phật, người ngoài hành tinh đều không thể thoát khỏi. Vậy mà trước đây anh chỉ giới hạn tầm mắt của mình ở con người.

Ngoài ra còn nhiều chức năng và cách làm khác mà Hoa Đào thậm chí còn chưa từng nghĩ đến. Ví dụ như việc không thu thuế tiền mà chuyển hết khoản thuế nợ đó sang bệnh tật hoặc tuổi thọ rồi tạo ra một dịch bệnh để thu hết thuế mà không bị phát hiện. Việc này không phải không có, trên thế giới có rất nhiều tiền lệ tương tự.

Hoa Đào mở sổ tay thu thuế, đọc thầm:

- Sinh vật bậc 0

Ngay lập tức, Những thông tin về những doanh nhân thành đạt, lãnh đạo, công chức... đều lặn mất tăm và được thay bằng những sinh vật khác:

- Hổ Già: Con Hổ già sống ở trong sở thú. Bị con người nuôi dưỡng, thuần hóa nên giảm bớt tính hoang dã. Thuế: Bản năng săn mồi giảm 20 điểm.

- Muỗi: một sinh vật kí sinh có quãng đời ngắn, lây lan vi rút, hút máu. Thuế: Chết sớm.

- Nguyễn Thanh Hàng, bị ngốc bẩm sinh. Trí tuệ chỉ ngang với con nít 6 tuổi. Thuế: Miễn thuế.

Sinh vật bậc 0 là những sinh vật có trí tuệ và thân thể thấp hơn mặt bằng chung của con người. Ví dụ như động vật hoang dã, côn trùng cùng với một số người mắc dị tật. Đây là những đối tượng chịu thuế ít hoặc miễn thuế.

Cao người thường được xếp cao hơn một bậc tức là sinh vật bậc một. Công chức cơ quan, nhân viên quét rác, lãnh đạo thành phố... đều là sinh vật bậc một.

Ngoài ra còn tồn tại sinh vật bậc 2 và bậc 3 trên trái đất là những sinh vật cao hơn mặt bằng chung của nhân loại. Sinh vật bậc 2 có người luyện võ, người tu đạo cấp thấp, yêu quái cấp thấp, siêu nhân cấp thấp. Bọn họ đều có năng lực vượt trội so với nhân loại, có thể dễ dàng đánh bại vài chục người, đi trên mái nhà như đất bằng, nhảy cao chục mét. Nhưng sinh vật bậc hai vẫn không thể chống lại sức mạnh vũ khí hiện đại nên thường ẩn dấu làm người bình thường và không để lộ năng lực của mình.

Riêng sinh vật bậc 3 là những tồn tại đặc biệt trên trái đất. Hầu hết họ là những nhân vật trong truyền thuyết có quyền năng cực kì hùng mạnh. Hầu hết vũ khí hiện đại đều không làm gì được họ. Nhưng cũng chính sinh vật bậc 3 bị áp chế bởi Ủy Ban Vũ Trụ đóng cửa, thiếu linh khí nên đồng loạt kéo nhau ngủ đông. Dẫn đến hiện tại thế giới chủ yếu do sinh vật bậc một tức nhân loại làm chủ.

Hoa Đào cảm thấy may mắn vì lí trí chọn bổ sung thông tin mà không mua những bí kíp võ công, pháp thuật để lòe thiên hạ. Biết võ, biết làm phép đúng là thích thật nhưng sẽ không có tác dụng lớn với như những thông tin quý giá này.

Ngay lúc Hoa Đào say sưa nghiên cứu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa ở ngoài. Bởi vì ông Nguyên đã tìm phòng trọ khác nên hiện tại chỉ có một mình Hoa Đào ở trong Phòng.

Tạm gác sổ tay qua một bên, anh đi mở cửa.

Lúc này, trăng đã ló mặt, bầu trời tối đen chứng tỏ thời gian đã không còn sớm. Vậy mà trước của phòng Hoa Đào lại có hai cô gái xinh đẹp, mỏng manh. Người không biết lại suy nghĩ bậy bạ nơi trăng nơi gió.

- Ồ! Hai cô có việc gì không?

- Tôi đến để hỏi anh về tiến độ công việc. Nên nhớ, tôi là người chu cấp tiền phòng và sinh hoạt cho anh đấy.

Hai cô gái này chính là hai chị em họ Ngô từng thuê Hoa Đào giúp đuổi em gái của họ ra khỏi căn phòng trọ đóng kín kia. Căn phòng Hoa Đào đang ở được họ trả tiền và mỗi ngày cho anh hai trăm ngàn đồng sinh hoạt phí.

Người chị liếc mắt quan sát Hoa Đào rồi cau mày:

- Anh tắm rửa sạch sẽ, chải chuốt như vậy để làm gì? Tôi nghĩ anh phải biết mục đích của mình ở đây là gì chứ.

Ngô Kiều Thiên Nga là một người nghiêm túc, mặc dù cô ấy không hi vọng quá nhiều về Hoa Đào nhưng vẫn yêu cầu anh phải làm việc nghiêm túc.
Hoa Đào cũng biết mình được thuê chủ yếu vì khi đó phải lang thang ngoài đường, từ trên xuống dưới đều khiến người khác khó chịu. Nhưng anh biết vụ việc này dính đến vấn đề tâm linh, không dễ giải quyết đơn giản như vậy?

- Cô nghĩ dùng cách thông thường sẽ có hiệu quả với em ấy ư?

Hoa Đào lắc đầu giải thích:

- Có lẽ cô cũng đã nghĩ đến rồi. Vấn đề này liên quan tới lĩnh vực tâm linh. Muốn giải quyết phải từ lĩnh vực này mới có thể làm được.

- Nói vậy thuê anh là vô dụng rồi?

Cô em tính cách nóng nảy nói chen vào.

- Ngô Nguyệt Nhi đúng không? Cô dựa vào đâu nói tôi vô dụng?

Hoa Đào quay sang chất vấn.

- Vậy chẳng lẽ anh nói anh là đắc đạo cao tăng hay đạo sĩ rời núi chắc?

Nguyệt Nhi bĩu môi khinh thường.

- Không phải! Nhưng cũng không khác mấy. Nghề chính của tôi là thầy bói.

Không chờ Hoa Đào nói hết, Nguyệt Nhi giật mình la lên:

- Thầy bói? Anh á! Có thầy bói nào ăn mặc rách rưới, lang thang ngoài đường như anh không?

- Rồi sao? Hai việc đó liên quan gì đến nhau? Ai qui định thầy bói không thể nghèo túng, luật nào cấm thầy bói lang thang ngoài đường. Tai nghe là giả, mắt thấy cũng là giả, chính tay làm mới thật. Cũng như có con cọp cái nào đó, tên thật hay, người dễ nhìn mà lại mang tuyệt kĩ thiếu lâm Sư Tử Hống.

- Này này! Nói ai sư tử hống đấy hả?

- Nói ai! Ai tự biết!


Nguyệt Nhi tức đến nổ phổi, đang muốn thừa thế xông lên thì bị Thiên Nga ngăn cản:

- Được rồi!

Sau đó quay sang nói với Hoa Đào:

- Em nó còn nhỏ, có gì anh đừng để ý.

Người ta đã nói vậy, Hoa Đào cũng không thể làm gì tiếp, khoanh tay chờ Thiên Nga tiếp lời.

- Anh nói anh là thầy bói?

- Đúng vậy! Thật 100% - Hoa Đào nghiêm túc gật đầu.

- Thật giả tôi không biết, cũng không muốn biết. Tôi chỉ quan tâm liệu anh có cách nào em gái tôi thoát khỏi vụ này không?

Nhắc đến nghiệp vụ của mình, Hoa Đào liền lấy được tự tin:

- Được! Tôi có thể làm. Chỉ cần cô trả một trăm ngàn đồng phí và mua một số vật dụng cần thiết, sáng mai quay lại là được.

- Một trăm ngàn đồng? Hay là tôi cho anh năm triệu, anh làm phép ngay bây giờ được không

Thiên Nga hơi ngạc nhiên vì giá tiền rẻ. Cô thực sự không quan tâm lắm chút tiền lẻ ấy nên đề nghị Hoa Đào giải quyết sớm. Nhưng Hoa Đào là người rất có nguyên tắc, thẳng thừng từ chối:

- Không được, thứ tôi cần sáng mai mới có bán.

- Thứ gì?

- Xôi đậu! Sáng mai cô đến đầu ngõ khu này, mua một bì xôi đậu thêm dừa, ít muối nhá. Đúng rồi, nhớ mua ba bốn bịch vào, sáng tôi ăn nhiều lắm.

-...

Thiên Nga không mở miệng mà nhìn chằm chằm vào Hoa Đào. Nếu là người khác có lẽ đã cởi giầy ra cho ăn mấy miếng vì tội nói nhăng nói cuội rồi. Nhưng Thiên Nga dù sao cũng con nhà có học, không làm mấy chuyện ấy được.

- Heo! Đồ con heo! Ăn no rỗi việc! - Nguyệt Nhi thì không tốt tính như vậy, hầm hừ mắng nhiếc.

Chẳng qua có lẽ hôm nay Hoa Đào mới lượm được bí kíp mặt dày thần công nên vô cùng nghiêm túc khẳng định:

- Biết cái gì! Bữa ăn sáng vô cùng quan trọng cho sức khỏe, các nhà khoa học đã....

- Dừng! Stop!

Thiên Nga vừa nghe tới đó liền giơ tay hô.

- Vậy sáng mai anh sẽ làm phép đúng không?

- Phải có xôi đậu nhiều dừa, ít muối mới làm được! - Hoa Đào một lần nữa nhấn mạnh.

- Chuyện đó anh không cần lo. Nhưng tôi nói trước, nếu anh lừa gạt hay đùa nghịch thì tốt nhất nên dừng ngay ở đây. Đừng để tới lúc thì đừng trách tôi vô tình.

Khi nói hết câu, Thiên Nga trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thấu tim gan khiến Hoa Đào vững tin cô nói được sẽ làm được.

- Chắc chắn!