Chương 5: Gián Điệp Trung Quốc.

Thu Thuế Toàn Thế Giới

Chương 5: Gián Điệp Trung Quốc.

Hoa Đào lấy lời khai ở đồn công an một cách bình thường, theo đúng thủ tục. Người khác thường nghĩ đồn công an rất đáng sợ nhưng thực ra cũng tùy trường hợp, tính chất.

Lần này tuy Hoa Đào động thủ đánh người trước nhưng tính chất không nặng, hơn nữa còn liên lụy đến tập đoàn AHQ nên anh khá thoải mái, chỉ cần chờ phía AHQ tự xử lí. Giống như lúc này, Hoa Đào đang ngồi nghỉ trong phòng, trên tay cầm một ly cà phê đen nguyên chất nhâm nhi trong lúc chờ vụ việc có kết quả. Ngồi đối diện với anh là một nữ công an tương đối xinh đẹp đang làm việc với một nhóm thanh niên.

- Dạ! Thưa cán bộ! Em với mấy đứa bạn chỉ uống có một chút thôi.

- Một chút thôi? Vậy mà nồng độ cồn vượt mức gấp năm lần. Chẳng lẽ cậu không biết uống rượu xong còn lái xe là phạm pháp sao?

- Dạ dạ! Em xin...

Hoa Đào nghe qua thì hiểu đại khái là một nhóm thanh niên nhậu chúc mừng sinh nhật rồi kéo nhau ra đường đua xe hóng gió, kết quả bị bắt, đưa về đồn xử lí. Nhìn thấy bọn họ, Hoa Đào chợt nghĩ không biết mấy bạn trẻ này bị Ủy Ban Vũ Trụ thu bao nhiêu thuế nhỉ?

" Hồ Thanh Tuấn, thanh niên tiêu biểu của trường đại học Kinh Tế, học lực tương đối khá nhưng tiêu xài hoang phí tiền của cha mẹ. Chịu thuế: chăm sóc cha mẹ.

Trong trường học lợi dụng vẻ ngoài đẹp trai và gia cảnh khá giả để lừa gạt những nữ sinh viên mới đến. Thường xuyên vi phạm những lỗi nhỏ trong kỷ luật, pháp luật. Thuế: lao động công ích, công năng sinh dục giảm một nửa"

- Phụt!

Tra thử vì tò mò, Hoa Đào bỗng phun cà phê ra ngoài khi đọc được hàng chữ: "công năng sinh dục giảm một nửa"

Thấy mọi người quay đầu lại nhìn mình, Hoa Đào vội vàng xua tay:

- Không có gì! Đột nhiên nghĩ đến chuyện cười ấy mà.

Bởi vì những vật dụng của Ủy Ban Vũ Trụ không thể bị nhìn thấy bởi người thường nên Hoa Đào không lo lắng mình bị phát hiện. Lúc này anh đang nhìn gã sinh viên tên Hồ Thanh Tuấn với ánh mắt đồng tình. Bất kì một người đàn ông nào đều cảm thấy hình phạt kia là ác mộng.

Sau đó, Hoa Đào tiếp tục tra những đối tượng khác để xem xét:

" Nguyễn Thị Hoa, công an giao thông thuộc đội số 4, công tác chỉ giới hạn ở làm việc văn phòng. Thuộc lực lượng bảo vệ xã hội nên được thưởng công đức.

Trong công tác, mượn công mưu tư ở mức độ thấp: phạt thuế: 34 điểm công đức.

Tổng thưởng: 66 công đức"

Nguyễn Thị Hoa chính là người nữ công an đang làm việc với nhóm thanh niên. Nhìn qua cũng thấy cô không phải là lực lượng công an ngoài tiền tuyến nên chỉ được cộng công đức. Còn về vụ lạm dụng chức quyền ở mức độ thấp thì theo Hoa Đào không rõ nhưng đoán cũng không nghiêm trọng. Trên thực tế trừ khi là thánh nhân chứ nếu không đều ít nhiều có mượn công mưu tư ở trong đó.

" Dương Gia Toàn, thuế: 50 triệu đồng và 12 điểm lao động công ích"
" Lê Thị Bưởi, thuế: 22,22 triệu đồng và 5 năm không có con"
...

Ngồi không nhàm chán, Hoa Đào thông qua tên của những người khác để tra thông tin thuế của họ, tiện thể tìm hiểu một chút phương thức thu thuế của Ủy Ban Vũ Trụ.

Đột nhiên, Hoa Đào sững sờ vì thấy một đối tượng cực kì khó tin.

"Lê Khải Phong (tên thật Châu Hải Phong), đặc công cục tình báo Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân Trung Hoa, chịu trách nhiệm thu thập tình báo tội phạm và công an khu vực TP.HCM. Thuộc lực lượng bí mật của Trung Quốc, công đức: 300. Thuộc lực lượng đội điều tra đặc biệt TP.HCM, công đức:400.

Trong quá trình làm nhiệm vụ, từng phá nhiều vụ án, tác phong nghiêm túc. Công đức cộng thêm: 150. Vì mệnh lệnh từ Trung quốc, nhiều lần cung cấp tình báo cho tội phạm, con đường buôn lậu... gây hậu quả nghiêm trọng. Phạt: 1 tỉ đồng, trừ công đức 1000 điểm, phúc duyên giảm, tuổi thọ giảm 5 năm."

Hoa Đào từng nghe nói rất nhiều về gián điệp, đặc công này nọ... nhưng thật không ngờ có lúc lại gặp được ngoài thực tế. Đồng thời trong lòng anh bỗng có cảm giác khó chịu vì đối phương làm gián điệp ở Việt Nam mà cũng được công đức. Điều này là bởi quy tắc cứng nhắc của Ủy Ban Vũ Trụ, cứ là lực lượng phục vụ cho quốc gia, bất kể quốc gia nào đều được cộng thêm công đức nhất định. Cũng như nếu đặc công việt nam mà nằm vùng ở Mĩ hay Trung quốc cũng có công đức thêm như vậy. Ngoài ra bởi vì có mục đích khác nên hiển nhiên Châu Hải Phong làm việc rất cẩn thận, không để bất kì sơ hở nào, vô hình chung lại trở thành người công tác tốt.

Lúc này, Châu Hải Phong đi ngang qua Hoa Đào, hắn ta mỉm cười thân thiện với đồng nghiệp rồi tiếp tục nghiên cứu hồ sơ vụ án. Nếu chỉ nhìn bề ngoài quả thực rất khó liên hệ tới thân phận thực của hắn ta.

Nghĩ tới cảnh ở trong nội bộ công an lại có gián điệp, hơn nữa còn là loại gián điệp gây hại lớn, Hoa Đào không nhịn được đứng dậy chạy tới chỗ mấy anh công an đang bàn chuyện.

- Chào các anh! Tôi có việc gấp muốn báo.

- Hả? Có chuyện gì vậy.

Hoa Đào hết sức nghiêm túc nói rõ từng chữ:

- Tôi phát hiện ở đây có gián điệp của Trung quốc.

Hoa Đào vừa dứt lời, những chú công an đã ngay lập tức hiện lên hai chữ "vớ vẩn" trong đầu. Tuy nhiên, vì đặc thù ngành nên họ không vội kết luận mà hỏi lại:

- Cậu nói thật?

- Thật 100%!

- Vậy cậu nói xem, ai là gián điệp?

Hoa Đào nghe cách nói của họ là biết họ không tin, nhưng cậu vẫn chỉ về phía Châu Hải Phong và nói:

- Chính là anh ta!

Nhìn theo hướng tay của Hoa Đào, bọn họ nhìn thấy thân ảnh cần cù làm việc của Lê Khải Phong(Châu Hải Phong) thì đều bật cười. Hoa Đào vẫn còn quá thiếu kinh nghiệm, anh quên trong mắt người khác mình chỉ là một kẻ đứng dưới chót xã hội, tiếng nói hoàn toàn không có trọng lượng.

- Cậu nhóc, xem phim nhiều quá rồi bị nhiễm hả.

- Đúng đấy, đó là một vị cảnh sát ưu tú trong ngành, cậu lại nói anh ấy là gián điệp. Thôi đi đi! Đừng quấy rối nữa.

Lúc này, Châu Hải Phong cũng nhạy cảm phát hiện có người nói về mình nên đi ra cười hỏi:

- Mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?

- À! Anh tới đây xem. Thằng nhóc này rất biết đùa. Nó nói anh là gián điệp của Trung Quốc này.

- Ha ha ha! Chắc ở nhà xem 007 nhiều quá nên bị lú rồi.

Tiếng cười đùa của đồng nghiệp, Châu Hải Phong hoàn toàn không nghe thấy. Toàn thân anh đang cảm thấy nổi da gà vì bí mật bị phát hiện, khuôn mặt cứng ngắc, nhợt nhạt.

- Phong! Cậu sao vậy?

- Không! Không có gì. Mình chỉ cảm thấy bất ngờ vì trí tưởng tượng bay cao, bay xa của giới trẻ hiện nay.

Châu Hải Phong lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, những khóa huấn luyện đặc công như địa ngục không phải lãng phí, anh ta dễ dàng nở nụ cười tự nhiên với Hoa Đào:

- Cậu nhóc đừng nghĩ quá nhiều, làm gì có nhiều gián điệp, đặc công như thế cho cậu gặp.

Ngoài miệng thì nói nhẹ nhàng nhưng trong lòng Hải Phong đang suy tính trăm ngàn hướng, không biết mình đã bị lộ hay chưa.

Hoa Đào biết không ai tin mình nên bất đắc dĩ chịu thua, cậu nhỉ nói một câu:" Tôi chưa từng nhắc đến đặc công" rồi im bặt.

Nếu có người nhạy cảm, chắc chắn sẽ nghĩ tới vấn đề Châu Hải Phong nhắc tới đặc công khi mà trước đó mọi người chỉ nói tới gián điệp. Đáng tiếc, mọi người vốn coi đây là trò đùa nên chẳng ai để ý.

Một lát sau, một chú công an tới nói với Hoa Đào:

- Vụ việc của cậu đã giải quyết xong, tiền phạt đã được nộp. Cậu có thể đi.

Nói đoạn, ông lại đùa cợt:

- Lần sau nếu có muốn chơi trò gián điệp thì cũng chọn người.l Đùa vậy lộ quá.

Hoa Đào trầm mặc không nói, quay đầu rời đi. Bây giờ anh đã biết nếu không có địa vị tương ứng thì lời mình nói sẽ vô giá trị đến nhường nào. Thậm chí nếu không phải vì họ thấy mình giống ăn mày thì có khi đã bắt lại vì tội nhiễu loạn rồi.

Bước ra cửa, một người đàn ông mặc vest đứng chờ sẵn đưa cho cậu một phong bì và nói:

- Cô chủ chúng tôi gửi lời xin lỗi cho cậu, đây là 100 triệu thể hiện điều đó.

- Lời xin lỗi tôi có thể nhận! Còn tiền thì thôi, bây giờ tôi vẫn chưa quá cần nó.

Hoa Đào tiện tay đẩy phong bì về, đối phương không nói gì thêm nữa mà cúi đầu chào rồi rời đi. Có lẽ họ đã đoán trước được cách xử sự của Hoa Đào.

Chờ họ rời xa, Hoa Đào móc mấy tờ tiền lẻ rách nát trong túi ra là tự giễu:

- Cúi đầu hoặc nhịn đói. Lần này mình vẫn chọn nhịn đói.