Chương 1: Đứa Trẻ Kỳ Lạ

Thống Nhất Thiên Hạ

Chương 1: Đứa Trẻ Kỳ Lạ

Vương Lang là một đất nước thuộc tầm trung nằm trên đại lục Tân Á, xét về sức mạnh thì nó không là gì so với phần lớn những nước còn lại, nhưng nếu so sánh mức độ hỗn loạn thì Vương Lang lại là nơi khó sống nhất, bởi vì ngày qua ngày, tháng sang tháng, năm đến năm Vương Lang luôn là vùng đất xảy ra chiến tranh không ngừng nghỉ.

Từ mọi vùng đất, mọi lãnh thổ nổi lên những vị tướng hùng mạnh không kém phần ngông cuồng, họ đã xây dựng một vùng tự trị dành cho riêng mình và liên tục dùng chiến tranh để cướp đoạt, thỏa mãn sở thích.

Lại nói đến nguyên do vì sao loạn lạc, bởi vì căn bản Vương Lang không có vua chúa hay người lãnh đạo cụ thể, hoặc nói chính xác hơn là cả thế giới này không tồn tại "Vua".

Điều này khá dễ hiểu khi tuổi thọ trung bình của loài người ở đây đều vượt quá 300, một con số quá cao nếu như đột nhiên xuất hiện một người được gọi là "Vua" lên cầm quyền, một khi điều đó xảy ra sẽ dẫn tới chiến tranh, mưu đoạt quyền lợi còn kinh khủng hơn nhiều so với việc chia tách thiên hạ vẫn đang diễn ra.

Vì lẽ đó, bọn họ lựa chọn phát triển theo phương thức đấu tranh, chém giết lẫn nhau để đưa bản thân mình ngày một vươn cao. Tất cả đều mơ ước có một ngày chính mình sẽ đứng trên đỉnh thế giới, lúc đó sẽ không một ai dám có ý kiến nữa, thực lực đã chứng minh hết thảy.

Tuy nhiên chưa một người nào đủ sức làm được việc này.

...
Xuôi về tận cùng phía Nam xa xôi có một thành trì nhỏ tên là "Dạ" (bóng tối hay tối đều được), nó được dựng lên bởi Hàng Khương, một vị tướng trung niên không quá tài giỏi, ông may mắn có được những huynh đệ chiến hữu tốt nên mới có thể cùng nhau tạo nên cơ nghiệp như ngày hôm nay.

Dù Dạ thành không thịnh vượng cho lắm nhưng lại có khá nhiều dân cư sinh sống an cư lạc nghiệp, bởi vì Hàng Khương - lãnh chúa Dạ thành là người thấu hiểu nhân tâm, ông chưa bao giờ bóc lột hay ức hiếp dân lành như những lãnh chúa đen tối khác. Hàng Khương luôn quan tâm, giúp đỡ bà con, thậm chí ông còn nhiều lần cùng huynh đệ sống mái với kẻ thù để bảo vệ Dạ thành, nhờ đó người dân mới thực sự kính trọng Hàng Khương và kéo tới đây ngày một đông hơn.

Sáng sớm hôm nay, Hàng Khương giống như thường lệ đích thân dẫn theo một toán binh lính được vũ trang tận răng, mũ giáp, đao kiếm, trường thương,...đi tuần hành khắp nơi trong Dạ thành để chắc chắn không có nơi nào xảy ra hỗn loạn.

- A!! Chúa công, ngài đến rồi ạ...trông ngài vẫn khí phách như mọi hôm.

- Chúa công!! Ngài qua bên này xem thử, thần có chuẩn bị một ít thịt, ngài bảo anh em binh quân mang về chế biến bồi bổ cơ thể.

- Haha!! Lão Trương, chỗ thịt đó của ông sao bằng tôi được, hai con cá này của tôi là bắt về từ sông Mã Lương, con nào con nấy đều thịt chắc xương mềm, hầm lên khẳng định không những ngon mà còn bổ dưỡng hơn của ông nhiều lắm. Chúa công!! Ngài đi tuần vất vả, một lát thần sẽ mang đến thủ phủ giúp ngài nhé, mất công các anh em đi theo xách nặng tay.

Những nơi Hàng Khương đi qua, người dân buôn bán hay đi dạo hai bên đều nhao nhao chào hỏi, người này tặng một ít, người kia tặng một ít. Trong khoảng thời gian Hàng Khương cai trị Dạ thành, một cắt tiền thuế ông cũng không thu, vì vậy người dân rất biết ơn và hay tặng thực phẩm cho ông và binh quân.

Đối với việc này ban đầu Hàng Khương có từ chối, nhưng dần dà cũng quen, càng từ chối thì người dân sẽ càng cảm thấy có xử, cho nên bọn họ tặng gì ông đều vui vẻ tiếp nhận.

- Haha!! Được rồi, được rồi... Các ông cứ để ở đây đi, lát nữa vòng về tôi sẽ cho người mang đi.

Hàng Khương phất tay khẽ mỉm cười sau đó đi tiếp, người dân buôn bán hai bên đường hiển nhiên đã quen nên cũng không ép buộc ông phải nhận nữa, bọn họ cẩn thận giữ cho thực phẩm sạch sẽ tươi nguyên để gần trưa Hàng Khương quay trở lại cầm theo.

Đoàn tuần tra đi dọc khắp các con phố, cuối cùng Hàng Khương dừng lại trước một căn nhà gỗ đơn sơ, vị trí cất nhà khá là xảo diệu, cách đây hơn nửa năm nó còn nằm ngoài tường thành, thời gian sau Hàng Khương quyết định nới rộng Dạ thành nên nó mới được liệt kê trong 6000 hộ dân ở đây.

Hàng Khương khi nhìn vào căn nhà, ánh mắt ông toát ra vẻ hiền từ của trưởng bối, điều này thật hiếm thấy ở Hàng Khương, bởi vì ông không có con cái, binh lính trong quân ngũ là gia đình của ông.

- Tiểu Phong!!! Con có ở trong đó không??

Giọng nói của Hàng Khương vọng vào trong nhà, không lâu sau một tiếng hô non nớt đáp trả.

- Ông Hàng Khương ạ???

Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh nhỏ bé từ trong căn nhà gỗ ọp ẹp chạy vọt ra, là một đứa bé tầm ba bốn tuổi, đầu tóc cắt ngắn gọn gàng, hai má phúng phính, cặp mắt lanh lợi, quả là một đứa nhỏ đáng yêu. Điểm khiến nó trông có vẻ dữ tợn hơn chính là vết sẹo bên mắt trái, từ trên trán kéo dài xuống tận má, may mắn duy nhất là con mắt ngập nước vẫn không bị ảnh hưởng.

Nhìn thấy đứa bé chạy ra, Hàng Khương tươi cười vui vẻ dang hai tay để nó nhảy ập vào lòng mình.

Hàng Khương bế nó lên mà không hề vướng bận vết sẹo dữ tợn kia.

- Tiểu Phong chờ ông có lâu không??

- Không lâu!! Tiểu Phong ở nhà vừa mới gọt được một cây kiếm gỗ, ông xem...

Vừa nói tiểu Phong vừa đưa cây kiếm gỗ nhỏ nhắn giấu trong ngực áo ra, bề ngoài trông hơi thô và không được đều đặn cho lắm, nhưng đây là từ một đứa bé ba tuổi làm ra a...thành quả như vậy là đáng khen lắm rồi, đâu phải ai cũng làm được.

Nhìn vẻ mặt rạng ngời hưng phấn xong rồi lại nhìn cây kiếm gỗ trên tay cậu bé, Hàng Khương không khỏi thầm thở dài.

Từ cái lần đầu tiên ông nhìn thấy tiểu Phong thì ông đã biết khi lớn lên nó sẽ làm nên được việc lớn, cũng chính vì như thế nên Hàng Khương mới cực kỳ yêu thích tiểu Phong, ông hy vọng rằng sau này chính tay mình sẽ dạy dỗ nó nên người, đào tạo nó thành một vị tướng tài ba đầu đội thương khung chân đạp thiên hạ.

Tuy nhiên khiến Hàng Khương đau lòng nhất là tiểu Phong dường như từ bé đã có một niềm yêu thích sâu sắc đối với chiến tranh, đây là một điều không nên có ở lứa tuổi của nó. Hàng Khương muốn ít nhất tiểu Phong sẽ trải qua một tuổi thơ tràn ngập tiếng cười, có bạn, có bè cùng nhau vui đùa.

Hàng Khương đương nhiên biết truyền kỳ khi Phong được sinh ra, ông cũng giống mọi người, không tài nào hiểu nổi ai lại có thể hạ sanh nó ngay giữa chiến trường máu tươi còn chưa khô, ngay thời khắc cơn bão đáng sợ nhất lịch sử quét qua Vương Lang.

Với tuổi tác và lịch duyệt của mình, Hàng Khương lập tức tin tưởng, đây là dấu hiệu của vị thần chiến tranh giáng xuống thiên hạ đang đại loạn để rồi bình định nó. Truyền thuyết này đã lưu truyền từ thời xa xưa khi Vương Lang còn chưa có lấy tên gọi như ngày nay.

Có thể nói tiểu Phong sinh ra đã là một truyền kỳ, nhưng cuộc sống của nó còn xứng với hai chữ "truyền kỳ" đó hơn nữa.

Lần đầu tiên trong đời tiểu Phong mở miệng phát ra âm thanh là năm nó một tuổi rưỡi, và trước đó nửa năm thì nó đã biết ngồi, biết đứng, biết đi.

Sau câu nói đó thì người nhận nuôi tiểu Phong vì quá hoảng sợ nên đã bỏ rơi nó, để nó một mình tự sinh tự diệt. Nhưng điều kỳ lạ là hơn nửa năm sau, đứa bé ấy đã có thể tự nấu ăn, giặt đồ, quét dọn nhà cửa.

Cho đến năm gần ba tuổi, sau khi nhà tiểu Phong được chuyển vào trong thành trì, trong một lần "rình rập" mấy đứa nhỏ trong làng để mong chờ được chơi đùa cùng thì tiểu Phong bị dính vết thương gần như chí mạng ngay đầu.

Chuyện là đám con nít kia dẫn nhau vào rừng để lượm quả ngọt thì chẳng may gặp một con chó hoang vừa mới sập bẫy bị thương ở chân trái. Trong tiếng kêu cứu tuyệt vọng của bọn chúng, tiểu Phong đã nhảy ra ngăn cản ác thú, giúp chúng chạy thoát một mạng.

Nhưng mãi đến nửa ngày sau, người dân trong làng mới vội vội vàng vàng vào rừng tìm kiếm đứa bé đáng thương ấy. Đến khi tìm được thì nó đã hấp hối gần chết, còn bên cạnh là xác con chó hoang chết ngay đơ từ lúc nào, trên đầu có vô số vết máu loang lổ xen lẫn dịch não.

Mọi người không dám tin đây là do tiểu Phong làm ra, nó còn chưa được ba tuổi thì lấy đâu ra sức giết con chó hoang đó, mặc dù bị thương nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo.

Và bằng một cách thần kỳ không ai hiểu nổi, tiểu Phong tỉnh dậy hoạt động bình thường sau ba ngày cứu chữa khẩn cấp. Tuy nhiên sau ngày hôm đó, nó không bao giờ để ý đến việc chơi bời với đám trẻ trong làng nữa, và cũng không cầu xin trợ giúp từ bất kỳ người nào, ngay cả Hàng Khương, người thân mật nhất với nó cũng không ngoại lệ.