Chương 4: Đại Chiến

Thống Nhất Thiên Hạ

Chương 4: Đại Chiến

Giữa đêm khuya vắng lặng, trong một con hẻm tối tăm có hai thân ảnh đang ẩn mình, ở xa xa ngoài kia không ngừng vang lên âm thanh hò reo cùng với ánh lửa bập bùng.

- Khắc Lạc Đông đã trốn thoát!! Các ngươi nhanh chóng báo cho trại chủ biết, đêm nay nếu không tìm ra hắn thì tất cả hãy cùng nhau đem đầu mình đến chỗ trại chủ mà tạ tội đi.

- Khẳng định là con ả Nguyệt Thần của Tam Long Đại Đội chứ không ai vào đây cả.

- Đúng vậy!! cũng chỉ có con đàn bà đó mới đủ khả năng đột nhập vào căn cứ của chúng ta mà không ai hay biết.

- Nhưng ả làm vậy không phải là cố tình vi phạm giới luật sao??

- Không đâu!! Trừ khi nảy sinh xung đột, chém giết lẫn nhau mới chân chính vi phạm giới luật, bằng không bọn Tam Long đã phái người đến tử chiến cùng chúng ta rồi, Khắc Lạc Đông là Nhị Long, địa vị của hắn trong quân đoàn khốn kiếp đó không thấp, nếu bắt buộc phải trả giá thì ta tin chắc chúng sẽ không do dự mà làm vậy đâu.

Một đoàn người trang bị giáp phục, đao gươm đầy đủ từ đầu xuống chân diễu hành ngang qua con hẻm nhỏ.

Dẫn đầu là ba nam tử cường tráng, hai gã đi hai bên cao gần hai mét, tên ở giữa chỉ tầm mét tám trở xuống, bọn chúng có vẻ là đầu lĩnh của đội quân chỉnh tề phía sau.

Nếu người có hiểu biết đối với Lưỡng Hà thì sẽ nhận ra thân phận của cả ba, uy danh bọn chúng ở ngôi làng "tự do" này cũng thuộc vào top nhân vật nổi bật.

Đặc biệt là nam tử đi ở giữa, gã chính là "Đầu Bóng" Khương Sơn, biệt danh "Đầu Bóng" có từ quả đầu trọc lóc bẩm sinh của gã, không chỉ có vậy, mỗi lần Khương Sơn muốn giết người thì hắn sẽ vuốt cái đầu trọc của mình, nếu như nó láng bóng thì xem như người bị hắn nhắm vào là kẻ xấu số, còn nếu đầu Khương Sơn nhám tay vuốt không mượt thì người nọ khá là may mắn, hắn chỉ chặt hai tay rồi thả đi.

Nhờ hung danh hiển hách trên mà những con mồi Khương Sơn nhắm trúng đều không dám chống cự, cứ để mặc cho hắn định đoạt. Tổ chức buôn nô lệ Hải Quỳ có tiếng tăm cũng có sự góp sức không nhỏ của Khương Sơn.

Còn hai nam tử cao to đi hai bên Khương Sơn là vệ sĩ của gã và cũng kiêm luôn chức vụ Tam, Tứ đương gia trong trại buôn người Hải Quỳ.

Ngồi núp trong bóng tối là nữ chiến binh cách đây ít phút còn ở trong căn phòng giam giữ Phong và nam tử mạnh mẽ bị nhốt sau khung củi sắt.

Trông thấy đoàn người mấy trăm tên do Khương Sơn dẫn đầu đi qua, nữ chiến binh điều chỉnh hơi thở xuống mức thấp nhất, gần như là không thể nghe thấy nhịp thở của nàng đâu nữa.

Khương Sơn không đáng sợ đến mức khiến nàng phải làm như vậy nhưng hai gã to con đi bên cạnh hắn thì khác, nữ chiến binh tự tin solo 1 vs 1 thì nàng nắm chắc phần thắng, còn nếu là hai tên đó cùng lên thì nàng cũng chỉ có thể tạm lánh phong mang.

Chưa kể đằng sau là mấy trăm binh lính được huấn luyện kỹ càng, sơ sẩy một chút là nàng sẽ bỏ mạng tại đây như chơi. Cẩn thận ở thời đại này chưa bao giờ là thừa thải cả, dù ngươi có mạnh cách mấy cũng vậy.

Chờ khi binh đoàn rời đi đủ xa, nữ chiến binh mới khẽ thở dài một hơi quay đầu nói với nam tử bên cạnh.

- Với tình hình hiện tại thì phải đến lúc trời gần sáng hai ta mới có thể quay về đại bản doanh được. Bây giờ chúng canh phòng quá cẩn mật, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ dẫn đến đánh nhau, một khi điều đó xảy ra thì Tam Long sẽ không thể tồn tại ở đây được nữa.

Nam tử gật đầu đồng ý, bây giờ an toàn nhất cũng chỉ có cách đó, bất quá sau một hồi ngẫm nghĩ gã bỗng hỏi một câu khiến nữ chiến binh hơi ngẩn người.

- Nguyệt Thần!! Cô và tiểu tử kia có quen biết à?? Nếu không vì sao nó lại thông báo tin tức để hai ta kịp thời bỏ trốn chứ??

Nữ chiến binh tên là Nguyệt Thần trở nên trầm mặc, nàng chợt nhớ lại khuôn mặt non nớt cùng với đôi mắt long lanh không bị vẫn đục kia, còn cả vết sẹo ghê rợn không nên tồn tại trên gương mặt đáng yêu đó nữa.

Cho đến bây giờ Nguyệt Thần vẫn không thể hiểu nổi Phong là quá cứng đầu, cố chấp, chưa biết sự đời hay cậu là một người được sinh ra để làm cự long bay lượn trên bầu trời, luồng ngạo khí kinh thiên địa chấn quần hùng kia không phải ai cũng có, mà Phong mới chỉ là đứa bé thì làm sao sở hữu nó được...

Nguyệt Thần lắc mạnh đầu xua đi mớ suy nghĩ hỗn độn, nàng ngẩng đầu nhìn trời đêm đen kịt nhẹ giọng nói.

- Hôm nay là lần đầu tiên ta gặp đứa bé đó!! Ngươi tin cũng được mà không tin cũng được, ta chỉ có thể nói rằng rất có thể sau này nó sẽ trở thành một con hùng ưng mạnh mẽ, mạnh đến mức mà cả ta và ngươi đều phải ngước cổ nhìn lên.

- Ta tin cô!! Bởi vì linh tính mách bảo ta rằng thằng bé đó không hề đơn giản...

...
Sáng hôm sau, Nguyệt Thần và Khắc Lạc Đông đã trở về đại bản doanh của Tam Long Đại Đội, cuộc giải cứu một trong ba thủ lĩnh đã thành công mĩ mãn.

Khắc Lạc Đông trở về đồng nghĩa với việc Tam Long Đại Đội không còn gì phải cố kỵ Hải Quỳ nữa, dù hắn có mạnh mẽ bao nhiêu thì cũng không thể một lần đánh bại được ba Long đầu liên thủ. Món nợ đánh lén lần trước đến lúc trả đủ cả vốn lẫn lời rồi.

Ngay lập tức giữa quân đoàn Tam Long và tổ chức buôn nô lệ Hải Quỳ đã xảy ra trận đấu ác liệt bậc nhất ở Lưỡng Hà trong những năm gần đây.

hai phe gần như xuất ra toàn bộ vốn liếng, mỗi bên đều có số lượng quân đội vượt quá 2000.

Rồng có nghịch lân, con người cũng vậy, Hải Quỳ vô tình chạm phải điều tối kỵ của Tam Long cho nên bọn họ quyết định sống mái, dốc toàn bộ sức lực trong một trận chiến này.

Sau thời gian hai ngày chuẩn bị, Tam Long cùng với Hải Quỳ tiến hành huyết chiến ở bãi chiến trường Phía Bắc, ở đây đồng không mông quạnh, không hề có vị trí ẩn núp hay gì khác thích hợp để sử dụng chiêu trò bày mưu, tính kế. Nhìn chung vô cùng thích hợp cho cả hai bên.

Đại chiến diễn ra trong hơn nửa ngày, với tài cầm quân vô địch, Long Nhất Vương Bá đã đưa cánh quân tiên phong phá tan đội hình phòng ngự của Hải Quỳ khiến bọn chúng phải điều chỉnh binh lực từ bên cánh sang yểm trợ. Nhờ đó mà Long Nhị Khắc Lạc Đông đã dễ dàng xâm nhập phòng tuyến cuối cùng, nơi Hải Quỳ đứng chỉ huy trận chiến.

Tại đây, hai gã to con Tam, Tứ đương gia có một trận quyết đấu nảy lửa với Khắc Lạc Đông, muốn trong thời gian ngắn đả bại Tam, Tứ đương gia là điều không thể, vì vậy Khắc Lạc Đông bị cầm chân không cách nào tiến thêm một bước tiếp cận Hải Quỳ.

Bất quá, gã không làm được nhưng có người lại làm được, Long Tam Nguyệt Thần, nữ nhân duy nhất trong Tam Long Đại Đội và cũng là người có thân thủ nhanh nhẹn nhất. Nàng một người một ngựa, một đường thẳng tiến trảm sát mười tên cận vệ bên cạnh Hải Quỳ thành công xuyên thủng tầng phòng ngự của hắn.

Nguyệt Thần nâng đao chỉ về phía Hải Quỳ quát.

- Hải Quỳ!! Ngươi thua rồi, mau mau chịu chết!!!

- Thua!! Ả đàn bà thối, ngươi đang nói cái chó gì vậy??

Hải Quỳ ngược lại không sợ mà càng thêm hung hăng càn quấy, hắn cười gằn nhổ một bãi nước bọt, thái độ đầy vẻ miệt thị.

Không nói hai lời, Nguyệt Thần huy động loan đao thúc ngựa lao tới, mái tóc dài bay tán loạn trong gió kèm theo đôi mắt cương nghị khiến nàng phát ra một cổ anh khí mê hoặc kỳ lạ.

Chiến mã dưới thân Nguyệt Thần uy mãnh như cảm nhận được nhiệt huyết đang hừng hực cháy của chủ nhân, nó ngửa cổ hí vang húc bay mười mấy tên lính cản đường.

Hài Quỳ đương nhiên không chịu thua kém thúc ngựa vọt lên đối chiến Nguyệt Thần, với hình thể to cao bẩm sinh cho nên vũ khí mà gã sử dụng là một thanh đại đao nặng gần năm mươi cân, hoàn toàn phù hợp với vóc dáng của hắn.

Choang!!!

Sau một tiếng rống vang dội, Hải Quỳ nâng đại đao bổ một nhát toàn lực, dù gã chỉ dùng có một tay nhưng Nguyệt Thần lại phải vận hết sức bình sinh vào hai tay để chống đỡ, đủ biết lực lượng khủng bố của Hải Quỳ.

- Hừ!! Chỉ có bấy nhiêu thực lực mà cũng đòi đánh bại ta, vọng tưởng!!!

Hải Quỳ được thế cười dữ tợn, gã hung hăng dùng cánh tay còn lại đấm mạnh vào đầu chiến mã của Nguyệt Thần.

Bốp!!!

Lực đạo cường hãn làm đầu của con ngựa vẹo sang một bên, thân hình to lớn nặng nề ngã xuống đất, Nguyệt Thần biến sắc hất mạnh đại đao ra sau đó vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, vì mất đà nên nàng phải lăn tròn vài vòng trên mặt đất mới có thể đứng vững được.

"Chết tiệt!! sao tên khốn này lại mạnh như vậy..."

Trong lòng Nguyệt Thần thầm than, nàng biết Hải Quỳ rất mạnh nhưng mạnh đến mức này thật sự hơi quá rồi.

Hải Quỳ cười đắc ý cưỡi ngựa chậm rãi đi tới trước mặt Nguyệt Thần, cảm giác từ trên cao nhìn xuống kẻ khác khiến cho hắn cực kỳ thoải mái, Hải Quỳ chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán cả.

- Sao hả con kiến bé nhỏ?? Vừa rồi ngươi mạnh mồm lắm mà? Hay là để ta cho ngươi xem một màn trình diễn tuyệt vời nhé...

Vừa nói Hải Quỳ vừa chỉa mũi đao lên trời hét lớn một tiếng.

Ngay lập tức mặt đất xung quanh ầm ầm rung lên, như thể có một đại quân đông đúc đang di chuyển với tốc độ cao vậy.

- Không ổn!!!

Ba người Vương Bá, Khắc Lạc Đông và Nguyệt Thần đồng loạt biến sắc, khuôn mặt ẩn sau khăn che trở nên cực độ khó coi.

Nguyệt Thần nhịn không được trừng mắt hét lớn.

- Hèn hạ!!!

- Hahaha!!! Hèn hạ hay không ta chả quan tâm, cái ta muốn đó là chiến thắng, chỉ cần thắng thì mọi điều ta làm đều đúng.

Hải Quỳ điên cuồng cười lớn, đại đao trong tay chợt vung lên bổ mạnh xuống người Nguyệt Thần, nàng cắn chặt răng nhảy lùi về sau gian nan tránh thoát một kích chí mạng.

- Nguyệt Thần!!! Đưa tay cho ta!!!

Một giọng nói hàm hậu bỗng truyền đến, Nguyệt Thần không chút do dự xoay người nắm chặt tay Khắc Lạc Đông. Gã gầm lớn kéo nàng lên yên con ngựa bên cạnh.

Trận chiến ngày hôm nay đã thất bại hoàn toàn, ở lại chỉ khiến binh lính chết nhiều hơn mà thôi, vì vậy cả hai đồng thời làm ra quyết định vô cùng giống nhau, đó chính là.

"Chạy!!!"

- Các huynh đệ!!! Chúng ta rút!!!

Vương Bá đảm nhiệm lãnh đạo, gã hét lớn ra hiệu, toàn quân Tam Long binh bại như núi đổ quay đầu bỏ chạy, may mắn được huấn luyện kỹ càng nên mới có thể bọc lót cho nhau để cùng rút lui, bằng không đã xảy ra tình cảnh hỗn loạn dẫm đạp lên nhau mà chạy rồi.

Hải Quỳ làm sao có thể để kẻ địch bỏ chạy dễ dàng như vậy được, hắn cười lạnh gầm lên.

- Muốn chạy sao??? Lưu mạng lại đây đã!!!

- Tất cả xông lên!!! Giết hết cho ta!!!

Thế trận vốn đang cân bằng thì đột ngột xoay chuyển với tốc độ chóng mặt, quân Tam Long vừa đánh vừa chạy cố gắng thoát khỏi sự truy kích của quân Hải Quỳ.

Nhưng với sự khát máu của Hải Quỳ phối hợp cùng truy quân đến từ mạn phải, binh đoàn Tam Long một lần nữa bị vây hãm không lối thoát, và cũng có lẽ là lần cuối cùng.