Chương 113: Lưu Chính Minh tâm tư

Thời Đại Cấm

Chương 113: Lưu Chính Minh tâm tư

"Nếu vậy thì đa tạ tiền bối." Hoàng Thành Tư cũng không có khách sáo, chắp tay nói.

"Bất quá cũng không cần vội, một ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát, hiện tại ngươi cứ lo cư dưỡng đi, nếu như cảm thấy đủ sức nhất cử đột phá Nhập Thần hậu kỳ luôn cũng không thành vấn đề, dù sao trên người ngươi ám thương ta đã chữa hết rồi, kinh mạch lại nhận được bồi bổ, đối linh hồn cùng lĩnh ngộ điều kiện đều đã đạt được, tương lai đạt đến Nhập Hoá cũng không thành vấn đề."

Lưu Chính Minh chậm rãi nói. Hắn nhưng là không có nói đến cao hơn, bởi vì mặc dù kẻ này tư chất cùng tâm tính hoàn toàn là có thể đột phá đến Hoàn Hư cảnh, bất quá tương lai diễn biến rất khó lường, vả lại Hoàng trấn chủ cũng sẽ khó lòng mà tin nổi, vậy nên mới đặt ra mục tiêu trước mắt dễ đạt được hơn đã.

"Vậy ta đánh làm phiền tiền bối, mượn tiền bối cát ngôn." Hoàng Thành Tư nói. Hắn đương nhiên biết rằng Nhập Hoá cấp bậc chính là như thế nào. Có thể nói tại tam quốc loạn thế bên trong, Hoàn Hư cấp bậc cường giả cực kỳ là khó xuất hiện, thứ nhất là bọn họ đều bế quan cố đột phá cùng lĩnh ngộ, thứ hai là các bên đều kiềm chế lẫn nhau. Mà cũng chỉ có các trận chiến lớn trên căn bản mới có thể xuất hiện Nhập Hoá cấp bậc cường giả.

Nhập Hoá cấp bậc hoàn toàn khác biệt với Nhập Thần cảnh trở xuống, bởi đến cảnh giới đấy là chiến thuật biển người tác dụng bị giảm đi rất nhiều. Lý do khá là đơn giản, Nhập Hoá cấp bậc có chính mình Chân Lĩnh Vực, có thể mượn lấy nguyên khí thiên địa, không phải là Nhập Thánh thì đến cả nguyên khí hộ thân của người ta còn không phá nổi, nói gì đến kích thương?

Coi như có thể phá nổi đi, thì Nhập Thánh cảnh trở xuống dùng vũ khí tầm thường có cho hắn đánh mấy trăm năm cũng không phá nổi dù chỉ là lớp da ngoài. Hơn thế Nhập Hoá cấp bậc cũng có thể mượn thiên địa nguyên khí phi thiên độn địa, thủ đoạn so sánh Nhập Thần mạnh hơn rất nhiều.

Nhập Thần cảnh nếu muốn phi hành sẽ phải tự tiêu hao tự thân linh lực, mà phi hành độ cao cũng không phải là quá cao, nếu không cũng lại hao tổn thêm linh lực, mà một khi cạn kiệt linh lực thì rơi vào bên trong biển người chính là nắm chắc cái chết.

Vậy nên Nhập Hoá cấp bậc cường giả nếu không phải là đại tướng thanh danh hiển hách chinh hay thành chủ một thành thì chính là chư hầu một phương, chân chính chỗ dựa của một đại gia tộc lớn tại Sàng Hải Châu.

Nếu Hoàng Thành Tư hắn mà thành công tấn thăng làm Nhập Hoá cảnh, thì Lâm Vũ trấn địa vị cũng là nước lên thuyền lên, có thể sánh ngang cùng một quận khác, thậm chí Hoàng gia có thể tự lập thành Lâm Vũ Quận. Đến lúc đó thì ba nhà còn lại đều phải sẽ chịu hạ mình dưới trướng, bất quá đương nhiên, một khi Lâm Vũ Trấn được triều đình khâm thủ thành Lâm Vũ quận thì đương nhiên liên quan đến võ đạo tư nguyên sẽ càng không thiếu, ba nhà kia khẳng định càng dễ xuất hiện Nhập Thần cảnh cao thủ, xem ra cũng không phải là chuyện xấu.

Đương nhiên đó là nếu mà Hoàng Thành Tư không định diệt trừ mấy nhà còn lại. Vấn đề này Lưu Chính Minh cũng không có lo lắng. Hắn tin tưởng lấy trí thông minh của Hoàng Thành Tư khẳng định sẽ nhìn ra được. Một quận khẳng định không có chuyện Hoàng gia của hắn một nhà độc đại, hơn thế nữa rằng để sánh cùng các quận khác thì chỉ một mình hắn Nhập Hoá là cũng không có đủ, phải biết là cả Thanh Lục Quận có tận hơn trăm tên Nhập Thần cảnh, hơn thế Nhập Thần cảnh đỉnh phong số lượng cũng không phải là ít.

Vậy nên tuy rằng mấy nhà tuy có ân oán với nhau bất quá trong chuyện phát triển Lâm Vũ Trấn đều là đồng khí liên chi, mà cũng không có tới mức huyết hải thâm cừu, không đội trời chung tình trạng, thành ra rằng là Hoàng Thành Tư khẳng định sẽ không làm như vậy.

Đây mới chính là một trong số các mục đích của Lưu Chính Minh, dù sao chuyện này nhìn như thế nào cũng là đưa than ấm ngày tuyết rơi a, hơn thế Hoàng Thành Tư người này làm người cũng không tệ, vậy nên Lưu Chính Minh một khâu trong kế hoạch chính là thu hắn làm thủ hạ, đồng thời mượn Lâm Vũ trấn làm nơi phát triển đầu tiên của mình. Đương nhiên cũng có một phần là vì ban thưởng.

Định quốc có tổng cộng gần năm chục quận, lãnh thổ có thể nói là lớn nhất trong tam quốc. Trong đó Thanh Lục Quận cũng toán một quận cấp bậc trung lưu. Cấp bậc của một trấn, một quận hay một thành ở Sàng Hải châu được phân biệt chia làm hạ, trung, thượng, đỉnh lưu. Đo đạc này được xác định dựa trên khá nhiều xếp hạng.

Trong đó bao gồm, tu vi người mạnh nhất ở đây là gì, sản xuất kinh tế ra sao, tác dụng ra sao đối triều đình, có bị ảnh hưởng bởi nhiều loại nạn gì hay không, số lượng người có tu vi hạng thấp hơn phân biệt như thế nào, bảo an thế nào, đánh gia ra sao,... Tóm lại là có vô số hạng mục. Việc này sẽ do một số quan lại cụ thể trong triều đình dánh giá.

Điều này cũng khiến cho là việc đôi lúc một cái chỉ được đánh giá là trung lưu Quận nhưng vẫn có thể tòi ra một ông Nhập Hoá cảnh đỉnh phong thành chủ. Đây cũng là khó có thể trách, nếu như người này chỉ có một tâm với võ đạo, trong việc xử lý kinh tế cũng không phải là tốt, dẫn đến Quận chỉ có bị đánh giá như thế mà thôi.

Trong đó thì phân biệt giữa Thành cùng Quận. Hai thể loại này trên căn bản là cùng cấp độ, bất quá Thành chính là đơn vị dùng để đối phó chiến trận, còn Quận chính là đơn vị phát triển sản xuất. Thông thường thì cùng quân số sức chiến đấu đỉnh tiêm của Thành so Quận thường sẽ mạnh hơn khá nhiều.

Tất nhiên, chúng ta vẫn là còn một loại cấp bậc nữa. Phía trên của một cái Đỉnh cấp Quận hay Thành đương nhiên chính là Kinh thành. Tại đây thì coi như Nhập Hoá đỉnh phong mới thực sự là có thể có tiếng nói, bởi vì đơn giản, Hoàng gia chính là có Hoàn Hư cảnh cấp bậc cường giả, láo nháo là ăn cháo hành ngay.

Lưu Chính Minh thực sự muốn bắt đầu kế hoạch của hắn, lấy Thành, Quận cấp là không có khả năng, trừ phi là hắn may mắn đến nghịch thiên đi, mà đương nhiên, loại này may mắn, Lưu Chính Minh là sẽ không tin tưởng. Vậy nên hắn sau khi nhìn lấy phần thưởng, cộng với vị trí địa lý về sau chính là đã nghĩ ra kế hoạch lấy tiềm năng phát triển, dù sao hắn ưu thế cũng là có rất nhiều, chính là để bù đắp lại cho việc thời gian ngắn ngủi.

Tất nhiên, kế hoạch của hắn khẳng định không chỉ có Lâm Vũ trấn một cái.

Xử lý xong vấn đề của Hoàng Thành Tư về xong, Lưu Chính Minh mới đi ra phòng chờ, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Thấy hắn, ba người kia vội vã đứng dậy, cũng không có tiếp tục quan tâm đến bài trên tay nữa. Hà Thiết Thủ nhanh chóng hỏi, giọng điệu bên trong có lo lắng:

"Thua tiền bối, Hoàng trấn chủ hắn thế nào rồi?"

Nghe vậy, Lưu Chính Minh mới lắc đầu hai ba cái, cổ kêu răng rắc.

"Trời, chẳng lẽ hắn bị phế rồi, hay là hắn chết rồi? Ta nghe đồn bên trong kinh thành khi đi chữa trị xong nếu lắc đầu một cái chính là phế, nếu hai cái chính là chết, tiền bối lắc ba cái tình huống chẳng lẽ còn tệ hơn?" Tề lão kinh hoàng hỏi ra.

Nghe được Tề lão nói, hai người còn lại cũng giật mình, chỉ khác là Hà Thiết Thủ thì lo âu hiện ra rõ trên mặt, còn Tiêu lão thì vẫn cứ điềm nhiên, có điều tâm trạng đương nhiên cũng không phải tốt lắm, tay cầm bài cũng có phần run run lên.

Thấy vậy Lưu Chính Minh mới cau mày:

"Ta còn chưa có nói gì mà các ngươi đã tự mình não bổ rồi. Đi ra mỏi cổ một chút bẻ cổ không được à? Cái gì mà một lắc thì phế hai lắc thì chết? Chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy không tin tưởng ta sao?"

Ba người nghe vậy thì đều phát hiện mình đã hiểu lầm Lưu Chính Minh, vẫn là Hà đại trưởng lão hỏi trước:

"Vậy thưa tiền bối, thế Hoàng Thành Tư hắn như thế nào rồi?"

Lưu Chính Minh nhún vai:

"Tự mình vào không phải sẽ rõ ràng hơn sao?"

Sau đó bỏ mặc ba người chạy vào bên trong, Lưu Chính Minh ngược lại đi ra chỗ ghế bành, hạ người ngồi xuống, linh lực trên tay phun trào, nhanh chóng xáo lấy mấy quân bài trên mặt bàn thành một chồng, sau đó đối Càn Minh Nguyệt đang ngồi đối diện hỏi:

"Làm ván không?"

Càn Minh Nguyệt nhanh chóng nói, phong thái dứt khoát:

"Không, ai mà biết được ngươi dùng thủ đoạn gian lệnh gì, chơi mười ván thắng mười ván, chơi trăm thắng trăm?"

Lưu Chính Minh nghe thế nhún vai:

"Làm sao mà ta biết được, có thể là do ta đẹp trai a?"

Trong lòng thì nghĩ thầm:" Cô nàng này đến giờ vẫn quên là ta có Bạch Nhãn à?"

"Không biết xấu hổ." Càn Minh Nguyệt đưa ra đánh giá.

...

Rất nhanh, một ngày cũng nhanh chóng trôi qua, Hoàng Thành Tư cũng thuận lợi tấn cấp thành công thành Nhập Thần cảnh hậu kỳ. Bất quá đến tận khi đấy hắn vẫn không dò ra nổi Lưu Chính Minh nội tình, đành chỉ có thể hỏi. Lưu Chính Minh nghe vậy cũng chỉ có nói:

"Ta có thể yếu hơn cả Nhập Thánh cường giả, bất quá ta cũng có thể mạnh hơn cả Nhập Hoá cường giả, ngươi đoán?"

Câu trả lời này làm Hoàng Thành Tư có chút hoang mang cùng mộng bức, bất quá hắn cũng hiểu đại ý rằng là đây là bí mật riêng tư, thành ra cũng không có xoắn xuýt nhiều.

Sau khi ổn định cảnh giới về sau, cả đoàn mới bắt đầu hướng về căn mật thất của Lâm Vũ trấn ở phía Bắc đi tới. Bỗng dưng, Hoàng Thành Tư chợt nhận thấy có gì đó không đúng:

"Có gì đó lạ thường! Ta có nhờ xây một trận pháp nhằm vào Nhập Thần trung kỳ phía dưới ở đây, không có ta là điều động là không thể mở được, có tác dụng chỉ để che mắt, bất quá ta bây giờ lại không cảm nhận được trận pháp?"

Cả đoàn nghe vậy chợt giật mình, tất cả đều tăng tốc lên, khi đớn nơi, chỉ thấy căn cứ cũng không có còn nữa, mà chỉ đơn giản là khói mờ bao phủ, lửa cháy liên tục. Điều này làm mọi người đều giật mình.

Vẫn là Lưu Chính Minh tỉnh táo nhất, chỉ thấy hắn tiện tay một đạo linh lực về sau, toàn bộ khu lửa cũng bị dập tắt, tiện thể lôi ra được một người từ đống tro tàn. Hắn toàn thân bị thương, bất quá có vẻ khá là may mắn là trốn vào bên trong hạch tâm trận pháp, thành ra là trốn đượ một kiếp.

Phát hiện tên này chính là Nhập Thánh cảnh của Lâm Vũ trấn về sau, được cử để trấn thủ nơi đây, Lưu Chính Minh nhanh chóng dùng thủ đoạn để khiến cho hắn tỉnh lại.

Vừa mở mắt, nhìn thấy Hoàng Thành Tư, hắn mới khàn khàn:

"Hoàng đại nhân! Là Ngũ Long trại!"