Chương 123: Huyết Nộ Thương Khung
"Thế là thế nào? Tại sao ta giải trừ kết giới mà không có được?" Tô Hoàn Lộc hiện tại trong lòng tràn ngập giấu hỏi chấm, hắn tự hỏi là thủ pháp không có gì sai a, đây cơ hồ là cách giải trừ đúng rồi còn gì?
Chợt hắn nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra các đường trận tuyến tựa như bị lệch đi một chút, một số chỉ là bỉ sửa lấy vài đường, nếu nhìn sơ qua tuyệt đối không thể phát hiện được, thậm chí hắn còn cảm thấy kinh hãi khi phát hiện ra nếu rằng trận pháp không được kích hoạt thì có lẽ hắn cũng không có nhận ra.
Hoàn toàn là có kẻ đụng tay chân vào trận pháp của hắn, hơn thế kẻ này tạo nghệ đối với trận pháp phải nói là viễn siêu hắn nhiều lần, mới có thể có thủ đoạn kinh khủng như thế này. Cùng lúc đó, hắn mới để ý lại đó chính là hắc bào nhân cũng không có truy sát hắn ý tứ, tựa như đối phương sớm biết như vậy.
"Chẳng lẽ..." Trong lòng hắn nghĩ đến một khả năng, không kịp suy xét đến độ khả thi của khả năng này thì hắn đã cảm thấy tiếng bước chân vang tới. Tô Hoàn Lộc chậm rãi quay người lại, thì đã thấy được vẫn là thân ảnh mặc hác bào đấy, vẫn là cái người từng bị hắn đánh cho te tua đấy, giờ phút này đang không tổn hại chút nào bước đi trên không trung.
Chỉ thấy Lưu Chính Minh đứng ngay tại hai thanh kiếm phía trên, sau lưng chính là gần hai vạn thanh kiếm, đây cơ hồ là toàn bộ tích súc của hắn, tích trữ lấy [Chu Thiên Tinh Thần Hạ Phàm Kiếm]. Tất nhiên mấy thanh kiếm này trải qua hai ba ngày rồi cũng sẽ tự tan biến, hơn thế phẩm chất tính thế nào thì là còn tuỳ số lượng, hai bên chính là tỉ lệ nghịch.
Mỗi một bước đi của hắn, từ bên trong vạn kiếm đều sẽ có một thanh kiếm bay ra, dừng lại ngay trước mặt hắn, để cho hắn bước lên. Mỗi một cử động của hắn, là chư kiếm lại xoay vần, phảng phất như kiếm trung chi hoàng.
"Tất cả... đều là ngươi bố cục sẵn?" Tô Hoàn Lộc hỏi với giọng điệu không thể tin được, bởi nếu thật sự tất cả đều là những gì mà người thanh niên trước mặt kia đã chuẩn bị, vậy thật sự là có phần kinh khủng rồi.
"Không sai! Bất quá đây cũng chỉ là một trong số các phương án thôi. Tình huống hiện tại mà chúng ta đang đứng bây giờ thì chính là một trong các kết cục hoàn hảo nhất tại trong bố cục của ta. Ngươi đột phá Nhập Hoá, lại còn sử dụng phù lục tăng cường thực lực, gây cho ta đủ áp lực đủ để đột phá, hơn thế nữa, còn khiến ngươi phải tung ra bài tẩy của mình ngay từ ban đầu vậy."
Lưu Chính Minh nghe vậy chỉ thản nhiên mà nói, bất quá đương nhiên lời này cũng không hoàn toàn là đúng sự thật. Hắn kỳ thực là không có khả năng tính toán kinh tới mức đoán trước được từng đường đi nước bước của đối phương, như thế sẽ yêu cầu một lượng tình báo cực cao, cùng tỉ lệ may rủi khá là lớn.
Hắn chỉ đón giản là làm ra chuẩn bị trước, đối mặt dù là tình huống xấu nhất cũng có kế hoạch sẵn mà thôi, còn lại thì tuỳ cơ ứng biến. Bất quá đương nhiên, dù có là trong trường hợp nào đi chăng nữa, thì gần như là Tô Hoàn Lộc vẫn sẽ không thoát nổi, trừ khi hắn một phát đạt đến Nhập Hoá đỉnh phong trở lên.
"Ha ha! Thật không thể nào tin được, bố cục mà ta đã cố gắng trong gần trăm năm, nay lại bị phá chỉ bởi một tên Nhập Thần cảnh? Một tên Nhập Thần cảnh hậu kỳ nhưng sức chiến đấu có thể so sánh Nhập Hoá cảnh sơ kỳ? Hơn thế ta lại còn một mực bị coi là đối tượng thí luyện, dùng để đối phương đột phá lấy Nguỵ Lĩnh Vực sao? Tên này rốt cuộc là đến từ đâu? Khả năng chiến đấu vượt cảnh giới như vậy tuyệt đối không thể là vô môn vô phái, kể cả khi vận khí tề thiên nhặt được truyền thừa thời xa xưa để lại cũng không thể tăng tiến nnanh như vậy được, tài nguyên cũng chính là một bộ phận rất trọng yếu. Sát Thủ Liên Minh? Hay là Thiên Bảo Các?"
"Đã không còn cách nào để trốn nữa, thì hãy đánh đến tận cùng đi, vẫn còn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu?" Hiểu rõ tình hình về xong, Tô Hoàn Lộc cũng làm ra lựa chọn, lĩnh vực lại một lần nữa bộc phát, hư ảnh pháp tướng trong nháy mắt xuất hiện.
Bất quá khác với mấy lần trước, lần này hư ảnh pháp tướng cơ hồ là cùng thân hình Tô Hoàn Lộc kết hợp, bao bọc lấy xung quanh thân thể hắn, giống như một bộ chiến giáp, chỉ có điều là trông cực kỳ sinh động mà thôi.
Một bên khác, nhìn thấy cảnh này, Lưu Chính Minh trong lòng thầm nghĩ:
"Cái gì đây? Susanno à? Vậy ra đây là một cách sử dụng khác của pháp tướng sao? Hình thành áo giáp bao bọc cơ thể, nguyên lý vận dụng chính là lấy khí cùng ý hình thành a, khá là giống với bộ Đấu Kỹ kia của Phần Không Đại Thánh nhỉ? Nhắc thế mới nhớ, mình cũng chưa có hỏi lấy Càn Minh Nguyệt bộ Đấu Kỹ đấy, không biết nàng có chịu chỉ dạy không nữa?"
"Huyết Sa Hải Lãng." Giáp vừa hình thành xong, Tô Hoàn Lộc đã tức tốc tấn công về phía Lưu Chính Minh, pháp tướng áo giáp trên người cũng bừng phát một mảnh xích hồng, kéo sau đó chính là một đòn phô thiên cái địa chưởng ấn, nơi nó đi qua, đất đá nát thành cát bụi, chỉ để lại một mảnh hồng sắc phía dưới mặt đất.
Đối mặt với chưởng ấn như vậy, Lưu Chính Minh hoàn toàn không lộ một chút bối rối, Nguỵ Lĩnh Vực cũng trong nháy mắt bộc phát, chỉ thấy vạn kiếm sau lưng tựa như hoà xướng lấy một thanh âm, trong nháy ngưng tụ thành một trường phách cự kiếm khổng lồ lao tới, trên thân cũng mang theo lĩnh vực, thanh thế không thể so sánh chưởng ấn kia kém chút nào.
"Vạn Kiếm Quy Tông! Vạn Kiếm Tề Minh!"
Choang!
Cự kiếm cùng chưởng ấn đối mặt, một luồng sóng xung kích cũng từ đó mà ra, quét sạch lấy gần như tất cả trong bán kính hơn trăm mét, ngay tại càng gần trung tâm, không khí như bị nén lại, liên tục nổ tung, phong bạo bất tức.
Crắc!
Cuối cùng, vẫn là thanh cự kiếm kia mạnh hơn, nhanh chóng chém được thủ chưởng kia thành đôi, kèm theo đó Huyết Nộ Lĩnh Vực của Tô Hoàn Lộc cũng bị vỡ tan, lại tiếp tục hướng Tô Hoàn Lộc lao đến.
Tuy rằng trong lòng đã có dự đoán trước rằng là chính mình thủ chưởng có khả năng là không bì kịp đối phương nhưng Tô Hoàn Lộc cũng không có ngờ rằng là chính mình lĩnh vực lại dễ dàng bị đánh vỡ như vậy, lại kinh hãi không thôi.
Kỳ thực điều này cũng không trách được hắn. Thông thường là Nguỵ Lĩnh Vực sẽ so sánh nhất trọng Chân Lĩnh Vực yếu hơn không ít, nhưng mà là Nguỵ Lĩnh Vực song thuộc tính thì hoàn toàn có thể đè lên mà đánh Chân Lĩnh Vực đệ nhất trọng.
Đặc biệt là dưới tình huống mà Lưu Chính Minh sử dụng Vạn Kiếm Quy Tông đã đạt đến Nhất Đại Tông Sư, gần như là Phản Phác Quy Chân rồi, thế nên hiệu ứng Vạn Kiếm Tề Minh cũng đã xuất hiện, khiến cho toàn bộ lĩnh vực đều tấn công vào một điểm, thế nên mới có thể nhanh chóng phá vỡ lấy Huyết Nộ Chân Lĩnh Vực dễ như vậy.
Thấy vậy, Tô Hoàn Lộc mới lấy ra trong mình một cái ngọc giản, nhanh chóng bóp lấy, bất quá lại không có tác dụng gì.
"Thật ngại quá, truyền tống trận của ngươi có lẽ không dùng được nữa rồi." Lưu Chính Minh nhìn như vậy bèn nói.
Tô Hoàn Lộc đương nhiên sẽ không ngồi nhìn lấy cự kiếm giết chết chính mình, thế là trong tay đột nhiên xuất hiện một cái bao nhỏ, từ trong đấy tung ra đủ loại phù chú, hướng về phía thanh cự kiếm kia là oanh bạo.
Bùm bùm bùm!
Nhìn lấy cảnh này, Tô Hoàn Lộc tâm đau a. Những lá phù này ngày bình thường còn không phải là hắn quý giá nhất bảo bối, bởi đơn giản là không phải cái nào cũng có thể thành công mà vẽ a. Cũng giống như luyện đan, luyện phù con đường đi tới cũng không hề dễ dàng, hắn luyện mười lá thì may ra mới được một lá, phí công phí sức có thể hiểu được. Lại còn một số lá may mắn cả đời này mới luyện chế được một lần, quý giá khỏi nói. Càng nghĩ đến đây, trong lòng hắn lửa giận càng hừng hực. Hắn muốn đem thanh niên trước mắt đây luyện chế thành kiếp nô, sau đó lấy linh hồn thiêu đốt bởi ngọn lửa luyện ngục, cho hắn biết thế nào mới là nhân gian thống khổ. Bất quá hắn hiện tại là không có thực lực này, vậy nên nghĩ cũng chỉ là nghĩ thôi.
Từng đợt phù chú tựa như là pháo hoa đồng dạng, bên trong có lôi điện, có hoả diễm, có bạo nổ, nhanh chóng bao phủ lấy thân của cây cự kiếm, hòng tiêu hao nó. Từng cây kiếm bị gãy làm đôi, sau đó là gãy làm mấy phần, thanh cự kiếm cũng bị thu nhỏ lại, nhưng vẫn tiếp tục lao tới.
Tô Hoàn Lộc nhìn thấy đã hết phù lục rồi, mới cùng thanh cự kiếm chống lại.
Bùm!
Khói bụi lại bay mịt mờ, nhưng tất nhiên là không thể che đươc tầm mắt của Lưu Chính Minh, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng bước tới, miệng khẽ nói:
"Tốt a, uy lực của Vạn Kiếm Tề Minh kết hợp với Nguỵ Lĩnh Vực tốt hơn ta dự kiến, ta đây cũng là nắm sơ bộ rồi, bất quá có vẻ là vẫn chưa đủ giết ngươi nhỉ?" Nói rồi hắn phất tay một cái, một luồng gió bay qua.
Chỉ thấy từ khói bụi xuất hiện một thân ảnh, người tràn đầy vết máu, phía dưới mặt đất thì là từng thanh kiếm vỡ. Tô Hoàn Lộc đã lấy hết tất cả phù lục làm đại giới, cuối cùng cũng phá được Vạn Kiếm Quy Tông, bất quá khí tức trên thân yếu ớt cực kỳ, mười không còn một.
Nhìn thấy vậy, Lưu Chính Minh mới tiến lại gần, thủ chưởng vừa nhấc, nói:
"Còn gì trăn trối không?"
Tô Hoàn Lộc một tay chống chân, thì thào nói, âm điệu ảo não giống như đã nhận mệnh:
"Ta..."
Chữ ta còn chưa dứt, bỗng tay còn lại của hắn lại bóp một viên ngọc giản, tức tốc xung quanh lệ khí ngập tràn, tạo thành một luồng xoáy chọc thủng đến thiên không, bên trong tràn ngập đủ loại mặt trái năng lượng.
Tuyệt vọng, cô độc, buồn bã, hiếu sát,... bất quá nhiều nhất kỳ thực vẫn là...
Phẫn Nộ!
"Trả mạng cho ta! Trả mạng cho ta!" Thanh âm của từng oan hồn vang lên, nghe giống như cửu âm la sát tại địa ngục, có thể khiến cho lòng người thất thủ.
Cùng lúc đấy, tựa như được tăng phúc bởi sức mạnh kia, khí thế của Tô hoàn Lộc liên tục được kéo lên, thậm chí cảnh giới cũng vì thế mà đột phá Nhập Hoá trung kỳ.
"Huyết Nộ Thương Khung!" Vòng xoáy phía trên bắt đầu liên kết thành một thủ chưởng, bên trong ẩn chứa lấy vô số lệ khí có thể khiến cho bất kỳ tu sĩ nào mà tâm cảnh không đủ dễ dàng bị khống chế, ít nhất cũng là tâm thần thất thủ.
Bất quá Lưu Chính Minh đối với ảnh hưởng cơ hồ là bằng không, chỉ thấy hắn khẽ nói:
"Tính toán rất hay, lợi dụng Lệ Khí để hồi phục lấy sức mạnh tự thân, bất quá chỉ là nhất thời, sau đó dùng hết sức để tung một chưởng toàn lực, giống như định đồng quy ư tận, kỳ thật là muốn để tâm thần ta thất thủ, dùng bí pháp đó trong nháy mắt cưỡng chế lấy thân thể của ta ư? Bất quá, để ngươi thất vọng rồi."
Bỗng bùm một tiếng, thân hình được ngưng tụ bởi Lệ Khí của Tô Hoàn Lộc trong nháy mắt nổ tung.