Chương 107: Tiêu lão kể chuyện doạ chúng trưởng lão

Thời Đại Cấm

Chương 107: Tiêu lão kể chuyện doạ chúng trưởng lão

Ngay tại vào lúc cả căn mật thất đang chịu một loại tĩnh lặng đến đáng sợ, đủ để nghe được cả tiếng nhịp tim đập của nhau thì đương nhiên bất cứ một câu nói nào mọi người đều sẽ nghe được, huống chi nó còn ẩn chứa thông tin gây sốc như vậy.

Làm tất cả mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy chủ nhân của giọng nói già nua đó là một lão già mặt hiền lành phúc hậu, bất quá khí tức trên thân cũng là Đại Tông Sư đỉnh phong, tuỳ thời kết đan đột phá Siêu Phàm Nhập Thánh cảnh giới.

Đây đương nhiên chính là Tiêu lão.

Một tên Nhập Thánh Sơ Kỳ cường giả của Hà gia vừa mới đột phá xong nghe vậy không nhịn được, vẻ mặt tràn ngập khinh thường, hừ lạnh một tiếng:

"Một tên Đại Tông Sư đỉnh phong thì có quyền gì mà lên tiếng? Có biết ở đây có hơn hai chục Nhập Thánh cấp bậc cường giả mà cũng không giải quyết được không?"

Tên kia còn chưa nói hết câu, hắn đã lĩnh ngay một quả đấm vào mặt.

"Bùm!" một tiếng, tên Hà gia Nhập Thánh cường giả đấy lấy tốc độ nhanh như tên bắn vọt thẳng về bức tường đằng sau, để lại một vết lõm sâu hình người ngay tại đấy, đất đã văng tung toé, khói bụi bốc lên.

Đòn đánh tuy không mạnh nhưng cũng không có nhẹ, hoàn toàn nhường một tên Nhập Thánh sơ kỳ cường giả vô cùng chật vật, áo quần rách rướm, có thể nói là vô thưởng vô phạt, bất quá ý nghĩa răn đe lại rất nặng.

Người xuất thủ đương nhiên không phải là Tiêu lão, Tiêu lão còn không có mạnh đến mức đấy. Trớ trêu thay, vị đấy lại chính là Hà gia Đại trưởng lão, Hà Thiết Thủ, tu vi Nhập Thánh hậu kỳ đại viên mãn.

Hà Thiết Thủ một bộ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn lấy tên Hà gia Nhập Thánh kia lồm cồm bò dậy từ sau đống đổ nát, ngữ khí nghiêm khắc lạ thường nói ra:

"Bất thành khí gia hoả. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ coi thường người khác, kể cả khi hắn tu vi có thấp hơn ngươi. Đã nói sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức, có người tu vi kém cả một đại cảnh giới mà vẫn dựa vào nhiều yếu tố thắng được kẻ mạnh hơn mình rất nhiều, huống hồ Tiêu lão cũng chỉ cách ngươi có một đường? Một khi hắn đột phá thành công vào Nhập Thánh cấp bậc thì thậm chí so ngươi còn muốn mạnh gấp đôi! "

"Nghiêm khắc nhớ lấy, nếu cứ giữ mãi tâm tính như vậy thì sớm muộn ngươi cũng sẽ bị người nào giết chết mà không hay, đến lúc đó coi như gia gia có bản lĩnh bằng trời cũng giữ không được ngươi!"

Thì ra người bị đánh chính là cháu trai của Hà gia đại trưởng lão Hà Thiết Thủ, tên là Hà Thiết Cương, cũng toán một cái có thiên phú với võ đạo, mới hơn bảy mươi tuổi đã là Siêu Phàm Nhập Thánh sơ kỳ, không phải là quá tệ.

Chỉ thấy hắn chật vật đứng lên, chắp hai tay, ngữ khí nghiêm túc, tuy rằng mang theo âm điệu không phục nhưng vẫn vô cùng kính trọng lão nhân trước mắt này, bởi vì hắn biết rằng Hà gia đại trưởng lão từ nhỏ đến lớn đều đối hắn vô cùng săn sóc lấy:

"Thiết Cương cẩn tuân gia gia chỉ giáo!"

Hà Thiết Thủ cảm nhận lấy ngữ điệu không phục bên trong, cũng chỉ thở dài một cái, vẫy vẫy tay:

"Thôi được rồi, ngươi vẫn là xéo đi cho khuất mắt ta, đến khi nào chết mất cũng không biết tại sao thì đừng có hỏi sao ta không nói trước. Biết thế năm xưa ta cũng cho ngươi học lấy Tiêu lão đầu, đi chu du một chút cho biết đây biết đó, chứ không phải ở nhà tiềm tu thế này. Có một thân tu vi nhưng không biết nhân tình thế thái, không biết đối nhân xử thế, không hiểu được lòng người ấm lạnh thì nhiều lúc sẽ lộ ra điểm yếu chí mạng, vô cùng có thể chết bất đắc kỳ tử."

Nói xong hắn quay sang Tiêu lão, nét mặt cũng lộ ra vẻ miễn cưỡng tươi cười:

"Không biết Tiêu lão có gì muốn nói? Đã từng biết Tiêu lão đi nhiều hiểu nhiều, đương nhiên tầm mắt so chúng ta những lão già này còn muốn tốt hơn, đương nhiên xuất khẩu tất trọng yếu. Cứ nói đi đừng ngại, cũng không có ai trách vì thế ngươi đâu. Ngay cả Tề lão cũng bó tay rồi mà."

Nghe thế mọi người mới di chuyển tầm mắt của mình sang Tiêu lão, ngay cả Hà Thiết Cương cũng vậy, tuy rằng không tin nhưng vẫn tràn đầy hi vọng. Dù sao mặc dù Tề lão nói là không có cách bất quá Tề lão cũng chỉ là thuộc về dạng y sư cấp bậc trấn mà thôi, cũng không phải là thần thông quảng đại, trong việc hiểu biết, có lẽ một mình Tiêu lão ăn đứt hết tất cả mọi người ở đây, bởi vì dù sao Tiêu lão để cảm thụ lấy âm luật cũng đã từng rời trấn tận gần hai chục năm, đi so Hoàng Thành Tư còn muốn nhiều.

Nhìn thấy mọi người nhìn mình như vậy, Tiêu lão cũng không có chút nào lộ vẻ lúng túng, một bộ phong khinh vân đạm nói ra:

"Đó là một ngày mây giông mưa bão. Lúc đấy ta đã từng đi qua một đoạn dãy núi ở phía Bắc. Ta nhớ rằng hôm đấy mưa gầm bão thét, tựa như báo lấy điểm đại hung. Bất quá lúc đấy do ta trẻ tuổi khí thịnh, nghe đồn họ vừa tìm thấy một mảnh thảo dược mới, cũng ôm lấy tâm may mắn mà đi. Trên đường đi, ta..."

"Được rồi Tiêu lão, cũng biết ngươi nhưng là người kể chuyện giỏi rồi, tụi nhỏ hoàn toàn có thể xác nhận, bất quá ngươi làm ơn vào trọng tâm vấn đề nhanh chút được không? Không cần lãng phí thời gian như này." Một tên Nhập Thánh cảnh khác nói.

"Thì ta đang cố vào trọng tâm đây, chỉ có chút lan man thôi mà. Bất quá đến khi đến nơi ta mới phát hiện rằng mình đã bị lừa, có kẻ rắp tâm hãm hại ta. Ở đấy làm gì có thảo dược nào? Có mỗi một đầu Tông Sư hậu kỳ yêu thú, mà ta lúc đấy tu vi cũng bất quá võ giả gần đỉnh phong, làm sao mà đánh lại, lúc đấy ta chính là tẩu vi thượng sách."

"Bất quá không ngờ tuy rằng không có thần niệm nhưng mũi con yêu thú đấy lại thính vô cùng, huyết nhục võ giả đối với yêu thú chính là vô cùng bổ, yêu thú đấy làm sao lại bỏ qua một con mồi ngon như vậy được, nhanh chóng đuổi theo ta."

"Hai chúng ta một rượt một chuồn cũng được hai canh giờ. Theo thời gian, sức lực của ta cũng dần cạn kiệt, đâu thể sánh được một đầu Tông Sư yêu thú, tốc độ cũng dần chậm lại. Nhân cơ hội đó, con yêu thú đã cho ta một kích trí mạng. Ta bị đánh gãy cả cái lưng, lá gan cũng bị chọc thủng, trên thân lại còn dính một chất độc kỳ lạ của con yêu thú đó có tác dụng tê liệt con mồi, tình huống chính là thập tử vô sinh."

"Đến lúc ta cho rằng là sinh mệnh của ta đã đến điểm cuối, sắp kết thúc bằng việc làm một bữa điểm tâm cho một con yêu thú, cảm thán cuộc đời bi ai thì bỗng dưng hắn xuất hiện. Đó là một thanh niên tuy rằng nhìn trông vô cùng trẻ, nhưng ta cũng không đoán được hắn đến thực là bao nhiêu tuổi. Bất quá thực lực khẳng định vượt qua tất cả các vị ở đây. Chỉ thấy hắn hướng về phía con thú chính là một kiếm. Một kiếm đấy ý cảnh hùng hồn vô cùng, chỉ thấy dưới sức mạnh của kiếm ý, con thú đấy không ngừng quỳ xuống, cuối cùng không chịu được mà bạo thể."

Mấy vị Nhập Thánh nghe vậy cũng chợt rùng mình, bởi vì một chưởng dập thành thịt vụn một con thú Tông Sư cảnh bọn họ cũng làm được, bất quá chỉ là một luồng ý cảnh thoát ly mà cũng đủ để giết chết một con yêu thú Tông Sư cảnh, họ tự nhận ở đây không ai có đủ khả năng làm được.

"Để làm được như vậy, tu vi khẳng định ít nhất cũng vượt qua Nhập Thánh cảnh, hơn thế đối lĩnh ngộ khẳng định quá thất đoạn, thậm chí còn có thể là bát đoạn, cửu đoạn." Một tên Nhập Thánh cấp bậc nói ra.

Lời này nhanh chóng được mọi người đồng ý, bởi đơn giản tuy rằng lĩnh ngộ kiếm ý tuy đối cảnh giới là không có yêu cầu quá lớn, bất quá việc thi triển lại cực kỳ cần thiết. Ví dụ coi như Lưu Chính Minh dù là ở Đại Đấu Sư cảnh cũng có thể dùng Thời Gian kiếm ý tứ đoạn chiến đấu, bất quá cũng hoàn toàn không thể lấy mỗi kiếm ý đè chết một con thú Đấu Sư cấp bậc cả.

Ý cảnh ảnh hưởng chính là ý chí cùng tự thân lĩnh ngộ. Ý chí càng mạnh thì uy lực khẳng định cũng càng lớn. Đây chính là vấn đề lý do tương quan tự thân cảnh giới, bởi vì thông thường cảnh giới càng cao, ý chí ngưng tụ lại càng mạnh, cũng có chút liên quan đến khí thế cùng uy áp.

"Thế rồi sao nữa?" Một tên Nhập Thánh tò mò hỏi.

"Thì rồi sau đó, lão nhân gia ngài đấy đưa ta về chỗ của hắn. Tại đấy hắn đã chữa trị cho ta. Không có ý cạnh khoé gì đâu nhưng thủ pháp y thuật cuả hắn so ngươi còn muốn mạnh lắm Tề lão à, hơn nữa hắn đối thảo dược am hiểu rất nhiều, coi như ta đã từng thấy nhiều y sư tại Tung Dương thành cũng nhiều phần không sánh kịp."

Nghe vậy Tề lão cũng không có sinh khí, mà vui mừng nói:

"Vậy hắn ở đâu, có gần đây không?"

Tề lão là một thuần tuý y sư, chính là "y" trong câu " lương y như từ mẫu", hắn khi nghe thấy có một vị cao thủ y sư giỏi hơn mình thì nhanh chóng nổi lên hứng thú học hỏi, đương nhiên cũng có phần là vid Hoàng Thành Tư.

"Phía bên sườn núi Phá Hiên."

"Trên núi Phá Hiên? Ngược lại cũng là một nơi hẻo lánh, cũng phù hợp mấy bậc cao nhân lánh đời, không thích vướng chuyện thế gian. Bất quá..."

Hà gia đại trưởng lão nói đến đây thì ngừng lại, đôi mắt nhìn thật sâu vào Tiêu lão, trên thân cũng mơ mơ hồ hồ bộc lộ Nhập Thánh cảnh giới khí tức:

"Ngươi nói xem vì sao chúng ta lại phải tin ngươi? Lỡ đâu ngươi là người do Hắc Long trại cài vào để thám thính thì sao?"

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trọng, Hà Thiết Thủ giờ phút ành giống như một đầu hung thú, một lời không hợp liền động thủ.

"Tin hay không tin đó là việc của ngài, còn về việc ta có phải người của Ngũ Long trại hay không thì ta chỉ vó thể khẳng định không phải, phải biết đây chính là cơ hội duy nhất để cứu Hoàng trấn chủ đấy!" Tiêu lão sắc mặt không biến đổi nói.

Hai bên nhìn nhau một lúc lâu, giằng có một hồi, Hà đại trưởng lão mới nói một câu:

"Tại không có thực lực trước đó, ngươi có thể làm cái gì?"

"Đánh cược! Và vững tin mình là đúng! Bởi thế sự không có tuyệt đối, luôn luôn phải chuẩn bị cho cái chết của chính mình. Còn đường võ đạo không lùi mà tiến, thấy chết không sờn, thuận theo tự nhiên, thân hợp vạn vật!"

Tiêu lão dứt khoát trả lời.

Nghe vậy Hà đại trưởng lão mới thở phào một tiếng, khí thế toàn thân cũng như cá nóc xì hơi, cười nói:

"Đúng như một câu trả lời mà ta mong đợi từ Tiêu lão, mặc dù ta không hiểu hết nhưng quả đúng là phong cách của ngươi rồi. Việc chúng ta bây giờ làm cũng chỉ có thể là tin ngươi mà thôi."

"Mọi người ai tán thành, giơ tay. Phản đối, hạ tay xuống. Tuy rằng lần cược này vô cùng nguy hiểm nhưng mà đây chính là phương án tốt nhất rồi."

Biểu quyết vô cùng nhanh chóng, bất quá kết quá lại khá là cẩu huyết, 50 - 50.

Ngay lúc mà Hà gia đại trưởng lão định nói gì thì một âm thanh hữu khí vô lực vang lên:

"Ta đồng ý!"

Mọi người ngay lập tức nhìn sang, thì thấy Hoàng Thành Tư đã mở mắt nhìn lấy, hắn nói:

"Tiêu lão ta là vô cùng quen thuộc, Ngũ Long trại nếu muốn dựa vào Tiêu lão để đối phó ta thì thật là quá non rồi. Hà đại trưởng lão, ngươi đây là có chút hoảng loạn rồi. Ngũ Long trại chủ khẳng định là đang phải nghỉ ngơi phục hồi nguyên khí, nếu không chúng đã một đường tấn công thẳng đến đây."

"Hoàng Thành Tư, vết thương của ngươi?"

"Nếu không có chữa trị, chết chắc trong ba ngày, ta bất đầu ẩn ẩn cảm nhận được khí tức khó không chế, độc cũng thấm vào tận lục phủ ngũ tạng rồi, coi như hy vọng duy nhất chính là vào vị đại sư này vậy."

Đã Hoàng Thành Tư nói ra, tất cả mọi người cũng lập tức không có dị nghị, đội hình cũng không có chậm trễ, hướng núi Phá Hiên xuất phát.

...

Tại núi Phá Hiên, chỉ thấy trong một căn mật thất, có một thanh niên thân tựa ghế bành, bên tai bật một cái máy phát nhạc cổ điển, thảnh thơi ngồi uống ly rượu vang.

Bỗng như cảm thấy gì, hắn lấy từ trong túi ra một mảnh giấy. Nhìn lấy hết về sau, hắn mỉm cười, ngoái đầu sang bên cạnh nói:

"Nguyệt nhi! Chuẩn bị đi! Đệ nhất khách hàng sắp đến rồi."