Chương 8: Rắc rối
Ngay khi bàn tay của Trần Vũ vừa tiếp xúc với bề mặt của tấm bia đá, một luồng ánh sáng màu trắng lập tức được phóng ra, xuyên thẳng vào trong đầu của hắn. Trần Vũ chỉ cảm thấy đầu óc như muốn hoa lên, liên tục kêu lên ong ong không dứt. Đến khi hắn định thần lại, thì đã thấy hai anh em Trần Minh đưa mắt nhìn về phía mình, trong ánh mắt mang theo một tia hiếu kỳ, quái lạ.
"Em… em rể, ngươi… ngươi không có vấn đề gì chứ?" Trần Minh vừa nhìn Trần Vũ một lượt, vừa nhìn nhìn lên tấm bia đá, dường như cảm thấy vô cùng khó tin.
"Không… không có vấn đề gì…" Trần Vũ cảm thấy đầu óc vẫn còn hỗn loạn, chỉ có thể gật đầu đáp bừa.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt!" Thấy Trần Vũ thật sự là không có vấn đề gì, Trần Minh mới thở nhẹ ra một hơi, nhanh chóng kéo tay Trần Vũ đi vào trong thôn, cảm giác như đang rất gấp.
Nhưng ba người đều không hề hay biết, ngay lúc ba người rời đi không được bao lâu, thì phía trước tượng đá đột nhiên hiện ra một ông lão lưng còng, một tay cầm lấy cây gậy gỗ được trạm trổ cầu kỳ phức tạp, phía trên còn gắn một viên đá có màu xanh lam, tay còn lại thì vân vê bia đá, trong miệng không ngừng lầu bầu: "Quái lạ, là kẻ nào đã chạm vào bia đá, làm sao nó lại có phản ứng mãnh liệt như vậy? Ồ, kết giới bên trong làm sao cũng không thấy đâu nữa? Không được, ta phải lập tức trở về Đế Đô đi gặp Thánh Thượng mới được!"
Lời nói vừa dứt, thân ảnh của ông lão đã tan vào trong không khí, biến mất không thấy đâu nữa, giống như nơi này vốn dĩ chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy. Đương nhiên những chuyện như vậy, Trần Vũ cũng hoàn toàn không hề hay biết một chút nào, lúc này trong đầu của hắn đang rất lộn xộn. Từ khi bàn tay của Trần Vũ chạm vào trên bia đá, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn, giống như là một thứ ký ức xa xưa nào đó, rất mơ hồ, không được rõ ràng.
Trong ký ức này, Trần Vũ nhìn thấy một đám sinh vật vô cùng kỳ dị, chúng vừa xấu xí, vừa hung ác, như là một đám sâu bọ chui ra từ trong lòng đất, tràn vào trong các thành trấn, giết người, đốt phá, hãm hiếp, không có bất kỳ một tội ác nào mà chúng không làm. Cho đến khi, một đội quân áo trắng xuất hiện, bọn họ mang theo các loại lực lượng, các loại thần thông, phép thuật, dễ dàng đem đám sinh vật xấu xí kia diệt trừ sạch sẽ, không còn lưu lại một chút dấu vết nào. Cuối cùng, những người dân còn sống sót, đã đem bọn họ tôn thờ như là thần linh.
Năm tháng như thoi đưa, con người sinh ra, già nua rồi chết đi, một vòng rồi lại một vòng cứ lặp đi lặp lại như thế, không ngừng nghỉ, không gián đoạn. Chỉ có những vị thần linh mà con người thờ tự, bọn họ vẫn không hề già đi, cũng không có ốm đau bệnh tật, thanh xuân cả vạn năm vẫn không hề thay đổi một chút nào. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có không ít người hiếu kỳ đi đến hỏi thăm các vị thần linh, xin họ dạy cho phép thuật, ban tặng cho lực lượng, để có được sự trường sinh bất diệt như họ. Ban đầu, các vị thần linh đều không đồng ý, còn đuổi những người cầu đạo trở về. Nhưng dần dần, sự cầu xin của con người, cũng làm cho một số vị thần linh mở lòng nhân từ, ban tặng cho bọn họ một chút sức mạnh, rồi tự tay dạy cho bọn họ một ít phép thuật để phòng thân.
Lâu dần, con người càng lúc càng trở nên mạnh mẽ, có người từ một ít phép thuật, thần thông mà thần linh ban tặng, lại tìm ra con đường đi riêng của chính mình, khai tông lập phái, mở ra một thời kỳ mới. Thế nhưng, chỉ bằng vào một chút địa vị, thực lực đó con người vẫn không thể nào thỏa mãn được lòng tham của chính mình. Thế lực của con người càng lúc càng mở rộng, thậm chí đến nơi ở của thần linh cũng bị chiếm giữ. Thần linh dường như đã phớt lờ hết thảy mọi thứ, cứ để mặc cho con người phát triển. Cho đến một ngày, con người nghĩ rằng, thần linh thật sự không mạnh mẽ giống như trong tưởng tượng của bọn họ, bọn họ muốn thoát li, muốn rời bỏ sự che chở của thần linh, muốn đem thần linh đuổi về quê hương của mình.
Lần này, đã có không ít thần linh cảm thấy vô cùng tức giận. Có một vị thần linh trong cơn nóng giận đã đem "những kẻ phản bội" giết chết. Sau cái chết của "những kẻ phản bội", con người cũng bắt đầu đứng lên, đòi thần linh giao ra "vị thần đọa lạc" kia. Đương nhiên các vị thần linh đã thẳng thừng từ chối. Và cuối cùng, cuộc chiến giữa con người và các vị thần bắt đầu nổ ra.
Con người nhờ vào thứ sức mạnh và phép thuật mà thần linh đã ban tặng, đem chúng chống lại họ. Các vị thần cũng không ngờ tới, con người lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy. Cho nên, cuộc chiến này đã diễn ra vô cùng ác liệt và kéo dài đến mấy chục năm, vô số thần linh đã ngã xuống, con người cũng chết một cách thảm trọng. Một ngọn núi bị san bằng, một tòa thành trì bị đập nát. Tất cả những hình ảnh như thế, dường như đang diễn ra ngay trước mắt. Trần Vũ chỉ cảm thấy đầu óc của mình sắp vỡ ra.
Ngay lúc này, trong đầu Trần Vũ bỗng nhiên hiện ra một con mắt màu xám. Con mắt này tuy nhắm nghiền lại, nhưng thần quang xung quanh nó, dường như tỏa ra khắp toàn bộ tinh không. Con mắt chỉ hơi mở ra một chút, tất cả vạn vật trong vòng vạn dặm, đều bị hóa thành tro bụi. Uy lực của nó, đủ để làm cho loài người khiếp sợ không thôi.
"Đinh, chúc mừng chủ nhân nhận được thần thông Thông Thiên Nhãn!"
Ngay lúc Trần Vũ còn đang ngây ngốc không biết có chuyện gì xảy ra, thì âm thanh của hệ thống lại vang lên.
"A!"
Trần Vũ chỉ cảm thấy cái trán của mình xuất hiện một trận đau nhức kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy mà kêu to. Trần Minh đang đi cách đó không xa, hơi có chút giật mình, vội quay đầu lại nói: "Ngươi bị làm sao?"
"Trán của ta nóng quá!"
Trần Tiểu Phương nhìn thấy như thế, bước chân không nhịn được mà dừng lại. Thế nhưng, cơn đau của Trần Vũ tới nhanh, mà đi cũng nhanh. Hắn đưa tay sờ sờ lên cái trán của mình, trên đó chỉ hơi gồ lên một chút, cảm giác như có một thứ gì đó sắp được mọc ra ngoài. Nhưng sờ tới sờ lui một hồi, vẫn thấy mọi thứ trở nên bình thường như cũ, không có mọc ra con mắt thứ ba như trong tưởng tượng của Trần Vũ. Đến lúc này, Trần Vũ mới thật sự an tâm, phủi phủi lấy bụi đất trên quần áo, hướng về phía Trần Tiểu Phương cười hì hì nói: "Không sao rồi!"
"Hừ!" Nàng nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế, không khỏi hừ lạnh một tiếng, rồi tiếp tục quay đầu bỏ đi.
"Này, em rể! Ngươi có giả vờ thì cũng không cần phải làm thật như vậy a! Làm ta cứ tưởng là ngươi sắp chết rồi chứ!" Trần Minh hất mạnh lên vai của Trần Vũ một cái, bất mãn nói.
"Ai ui, có ngươi sắp chết thì có!" Trong lòng Trần Vũ thầm mắng một tiếng, nhưng ngoài mặt thì hắn lại nhăn nhó nói: "Đại ca, ta cũng không phải cố ý a!"
"Thôi được rồi, ta không muốn nói nhiều với ngươi nữa, chúng ta nhanh chân đi trở về nhà đi! Ta sắp đói chết rồi đây này!" Trần Minh có chút gấp gáp, hướng về phía Trần Tiểu Phương chạy đuổi theo. Trần Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ, nhún nhún vai đi theo phía sau.
Thế nhưng, hai người vừa mới đi được một đoạn, đã thấy Trần Tiểu Phương đứng lại phía trước, đang giằng co với một người đàn ông trung niên, dáng vẻ dường như rất tức giận.
"Ta nói, tiểu cô nương, ngươi xem, ngươi đã làm bể vật báu gia truyền của nhà ta như vậy rồi, ngươi cũng nên đền chút tiền cho ta đi chứ! Làm sao có thể bỏ đi như vậy được!" Trên tay người đàn ông trung niên này cầm lấy một miếng ngọc bội đã bị vỡ ra làm mấy khối, không ngừng hướng về phía Tiểu Phương đòi tiền.
"Ta nói không đền là không đền, vật này là do ngươi tự làm rơi vỡ, ta tại sao phải đền cho ngươi?" Trần Tiểu Phương bị người này chặn đường, nhất quyết không cho đi, nên vẻ mặt vô cùng khó chịu, lời nói đã có phần lớn tiếng.
Rất nhanh, những người đi đường xung quanh, bắt đầu vây quanh lại xem, bọn họ hiếu kỳ đưa ánh mắt nhìn về phía hai người.
"Tiểu cô nương, ngươi nói chuyện cũng cần có lý một chút chứ! Đây chính là bảo vật của ông nội để lại cho ta, ta làm sao lại tự làm vỡ nó! Đúng là chuyện buồn cười mà, cô nương đã làm vỡ nó rồi, thì hãy đền tiền cho ta đi!" Người đàn ông trung niên cũng không chịu phục, lập tức rống cổ lên cãi, khuôn mặt vì thế mà cũng đỏ lên phừng phừng.
Có một số người bên ngoài, cảm thấy mấy lời của người đàn ông trung niên này có vẻ hợp lý, lập tức đưa tay về phía Trần Tiểu Phương, chỉ trỏ nói.
"Đúng vậy, đúng vậy! Là bảo vật gia truyền của người ta, ai lại tự đi hủy nó chứ!"
"Theo ta thấy, vật này cũng có chút giá trị, tuyệt đối không phải là đồ bỏ đi, cô nương cũng nên thường tiền cho người ta đi!"
"…"
"Ta nói không phải là không phải! Các ngươi có tin hay không thì tùy!" Cả ngày hôm nay đã bị Trần Vũ chọc tức, bây giờ gặp phải chuyện này, Trần Tiểu Phương làm sao có thể nhịn được, lập tức đẩy người đàn ông trung niên kia ra một bên, tức giận đùng đùng mà bỏ đi.
Nhưng mà ai biết, động tác của người đàn ông này cực kỳ mau lẹ, nàng còn chưa kịp xô ngã hắn, hắn đã tự ngã nhào xuống đất, miệng còn phun ra một bụm máu, thất thanh hô to: "A, có người muốn giết người rồi!"