Chương 17: Nhiệm vụ mới
Hôm qua nhìn thấy Trần Hùng cấu kết với đám vô lại kia làm khó dễ cho anh em mình, cho nên vừa nhìn thấy mặt Trần Hùng, vẻ mặt liền không hề vui chút nào: "Ta không quen biết bọn hắn, Hùng đại nhân, ngươi muốn gán tội cho người khác, ít nhất cũng cần phải đưa ra chứng cớ, nếu không thì không thể luận tội cho người khác được đâu!"
Nghe giọng điệu cứng rắn của Trần Minh, sắc mặt Trần Hùng càng thêm âm trầm: "Có chứng cớ hay không có chứng cớ đều không quan trọng, quan trọng là nơi này có rất nhiều nhân chứng, bọn họ đều nói là tối hôm qua đã bị ba người các ngươi đánh trọng thương, chuyện này có hay không?"
"Chuyện này…" Bị hỏi như vậy, Trần Minh có chút ấp úng, không khỏi quay sang nhìn Trần Tiểu Phương.
"Đúng vậy, đám vô lại này là bị chúng ta đánh, chỉ là…"
"Đủ rồi, chỉ cần cá ngươi thừa nhận là được!" Không đợi cho Trần Tiểu Phương nói hết, Trần Hùng liền phất tay chặn ngang: "Người đâu, đem tang vật tịch thu lại cho ta, còn bọn họ thì đưa về nhà của trưởng thôn, cho trưởng thôn định đoạt!"
"Các ngươi… các ngươi muốn làm gì?" Nhìn thấy một đám vệ đội vẻ mặt hung hung đi tới, muốn đem toàn bộ số vật phẩm mà hai anh em bọn họ vật vả lắm mới kiếm được thu lại, Trần Tiểu Phương thật sự là muốn nổi điên.
Trần Minh thì càng không hề khách khí một chút nào, lập tức rút cây rìu ở sau lưng ra, tức giận quát: "Khốn kiếp, kẻ nào dám đụng tới, ta sẽ chặt kẻ đó ra làm đôi!"
Nhìn thấy Trần Minh tản ra khí thế hung mãnh như vậy, đám vệ đội đều giật mình, vội vàng lùi lại phía sau mấy bước. Mà tên thanh niên mặt nám kia thì càng tức giận mắng to: "Đại nhân, ngươi thấy chưa, ngươi có thấy chưa, ngay giữa ban ngày ban mặt, bọn hắn còn hung hăng như vậy, dám chống lại người thi hành công vụ, Hùng đại nhân, ngươi nhất định phải đem bọn chúng bắt lại, đánh nát xương của bọn chúng!"
"Hừ, chuyện này tự ta biết phải làm như thế nào, không cần ngươi phải nhiều lời!" Trần Hùng cũng phát giận, hôm qua vốn dĩ là hắn chỉ tiện tay giúp đỡ bọn người kia một chút, hôm nay lại bị kéo vào đám phiền phức này. Nếu như không nể mặt chủ nhân của bọn họ, hắn cũng không cần phải đắc tội với nhiều người như vậy.
"Đại nhân!" Nhìn thấy Trần Hùng còn không có ra lệnh tiếp, mấy tên vệ binh cũng không dám xông lên, chỉ có thể gọi nhỏ.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, xông lên! Mọi chuyện sẽ do ta chịu trách nhiệm!" Trần Hùng tức giận quát.
Đám vệ binh liền không dám nhiều lời, tất cả đều rút ra vũ khí, bao vây lấy ba người Trần Vũ vào bên trong.
"Ồ, bên này có chuyện gì?" Đúng lúc này, từ phía đằng sau lại có mấy người nữa đi tới, đi đầu là một gã thanh niên mặc một bộ áo dài màu xanh đậm, đầu đội khăn vấn, dưới chân đi giầy vải, trên tay thì cầm quạt giấy vẽ hình sơn hà đồ, trông rất giống một vị nho sinh nhã nhặn, điềm đạm. Mà đi theo bên cạnh của người thanh niên này, lại là một vị kiếm sĩ toàn thân khôi giáp rực rỡ, vẻ mặt lạnh lùng. Phía sau lưng còn có hai người hầu gái, vẻ rất non nớt, sợ hãi. Dường như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng làm các nàng run sợ. Chỉ có điều, nhìn kỹ lại, tướng mạo của các nàng hình như không phải là nhân loại, bởi vì hai tai của các nàng đều dài và nhọn hơn người thường rất nhiều.
"Đại công tử!"
Vừa nhìn thấy người này đi tới, cả Trần Hùng và tên thanh niên khi nãy đều giật mình, vội vàng chắp tay lại chào hỏi. Mà phía bên này, anh em Trần Minh vừa trông thấy hắn, sắc mặt lại càng thêm khó coi.
"Người đó là ai?" Nhìn người này ăn mặc rất giống với mấy nhân vật trong phim cổ trang Việt Nam, Trần Vũ không khỏi cúi thấp đầu xuống tò mò hỏi Trần Tiểu Phương một tiếng.
"Hắn là Trần Biên, con trai trưởng của trưởng thôn, một kẻ rất đáng ghét!" Trên mặt Trần Tiểu Phương hoàn toàn biểu hiện ra thái độ vô cùng chán ghét.
"À, vậy sao!" Thấy vẻ mặt của nàng chán ghét như vậy, Trần Vũ cũng không hỏi thêm gì nữa. Ánh mắt của hắn bắt đầu chuyển sang nhìn về phía hai thiếu nữ đứng sau lưng Trần Biên. Nhìn hai thiếu nữ này, trong đầu Trần Vũ liền liên tưởng đến bộ tộc Người Thỏ. Tất cả tộc nhân của bộ tộc này đều có một đặc điểm chung là tai của các nàng rất dài và nhọn. Mà vừa rồi, Trần Vũ nếu như nhớ không nhầm thì các nàng đang còn bị rao bán ở khu chợ nô lệ. Không nghĩ đến, tên Trần Biên này vừa đến đã đem hai nàng mua tới tay. Vốn dĩ, Trần Vũ cũng không để ý đến chuyện này nhiều lắm, nhưng nghe Trần Tiểu Phương nói, tất cả những nô lệ được bán ở trong hội chợ này, đặc biệt là nữ nhân, số phận của các nàng thường rất bi thảm, không phải là vật sợ hữu riêng của kẻ khác, thì cũng được mua về để chơi đùa, chán thì lại bị vứt bỏ như rác rưởi, không hề có một chút thương tình nào. Vừa nghĩ đến đó, không hiểu sao trong lòng Trần Vũ trở nên rất khó chịu.
Mà lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Vũ nhìn tới, hai thiếu nữ Người Thỏ đều quay đầu hướng về phía Trần Vũ nhìn lại. Trong ánh mắt của các nàng, bất chợt hiện lên một tia bi thương, đau khổ. Thấy như vậy, trái tim Trần Vũ càng thêm đau nhói.
"Không được, ta nhất định phải đem các nàng cứu ra mới được!" Vừa mới nghĩ như thế, trong đầu Trần Vũ liền phát ra một tiếng thông báo của hệ thống.
"Đinh, nhiệm vụ mới bắt đầu tiến hành, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?"
Nghe tiếng thông báo của hệ thống, Trần Vũ liền nhanh chóng đi vào kiểm tra. Lúc này, trong đầu của Trần Vũ đã hiện lên hình ảnh của Kim Sách, mà Tiểu Nguyệt vẫn như thường lệ, thân hình phiêu bồng trên không trung, nét mặt tươi cười nói: "Chủ nhân, đã có nhiệm vụ mới, xin hỏi chủ nhân có muốn kiểm tra hay không?"
"Mở ra đi!" Trần Vũ không một chút do dự đáp.
"Hệ thống thông báo: Nhiệm vụ thu phục tộc Người Thỏ, bởi vì tộc Người Thỏ phản bội lại tộc Hồ cho nên dẫn đến diệt vong. Hiện tại, trong Trần Gia thôn đột nhiên xuất hiện truyền nhân của tộc Người Thỏ, xin chủ nhân hãy nhanh chóng ra tay giải cứu, đem các nàng trở về lại lãnh địa của tộc Người Thỏ, phục hưng tộc Người Thỏ. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, được cộng 10000 điểm kinh nghiệm, độ trung thành của Thố Vương tăng lên 100, không gian sủng vật tăng lên cấp hai, tiến hành một lần tăng cấp cho sủng vật!"
Nhìn thông báo nhiệm vụ của hệ thống, Trần Vũ hơi hơi sững sờ, hắn không nghĩ đến, nhiệm vụ lần này lại liên quan đến hai thiếu nữ tộc Người Thỏ, thậm chí còn có thể giúp hắn tăng cấp cho sủng vật, hệ thống lần này là nhân phầm bạo tăng rồi hay sao? Làm sao lại thưởng cho hắn nhiều đến như vậy?
"Xin chủ nhân chớ nghi ngờ nhân phẩm của hệ thống, vì nhiệm vụ lần này tương đối đặc biệt, và độ khó cũng tương đối cao, cho nên hệ thống mới tặng thưởng cho chủ nhân nhiều như vậy! Nhưng Tiểu Nguyệt xin nhắc nhở trước cho chủ nhân biết, nếu như nhiệm vụ lần này thất bại, khế ước sủng vật giữa chủ nhân và Thố Vương sẽ lập tức bị giải khai, đẳng cấp cũng trực tiếp rớt xuống một cấp!" Tiểu Nguyệt dường như nắm rõ suy nghĩ trong đầu của Trần Vũ, cho nên đã nhanh chóng đưa ra lời nhắc nhở.
"Lại nghiêm trọng như vậy?" Nghe thấy trừng phạt, Trần Vũ có chút hoảng.
"Đương nhiên, chỉ là, nhiệm vụ lần này cũng không có quy định thời gian cụ thể, cho nên chủ nhân có thể thư thả làm nhiệm vụ, chừng nào hoàn thành nhiệm vụ cũng được!" Tiểu Nguyệt rất là sảng khoái làm ra giải thích.
Trần Vũ đương nhiên là không thể nào nói gì thêm, chỉ đành lắc đầu lui ra khỏi hệ thống. Mà lúc này, Trần Biên cũng đã được Trần Hùng giải thích một cách cặn kẽ, vẻ mặt hơi có chút nghiêm lại, phất cái quạt trên tay một cái, nhìn sang tên thanh niên khi nãy: "Nói đi, chuyện này có thật sự đúng là như vậy hay không?"
"Cậu… cậu chủ… chuyện này thật sự đúng là như vậy!" Tên thanh niên kia vừa run vừa nói.
"Hừ, to gan, ngươi dám ở trước mặt mà lừa dối ta hay sao? Chuyện này có phải là do Trần Tiền chỉ huy các ngươi làm ra hay không?"
Nghe Trần Biên hét to một tiếng, cả người tên thanh niên kia đều như muốn nhũn ra, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, liên tục dập đầu nói: "Cậu chủ, chuyện này là con làm theo lệnh của cậu chủ Tiền, hoàn toàn không phải là chủ ý của con, xin cậu chủ rộng lượng mà bỏ qua cho con, con nhất định sẽ về thông báo lại với cậu chủ Tiền, lần sau con sẽ không dám tái phạm nữa!"
Tên thanh niên kia dập đầu bình bịch xuống đất, âm thanh cực kỳ vang rền, thậm chí trên đầu của hắn đã có chút máu tươi chảy xuống, thấm dưới đất. Nhưng lúc này, vẻ mặt của Trần Biên lại cực kỳ lạnh lẽo, chỉ thấy hắn cười khẩy một tiếng, sau đó thì phất tay nói: "Chỉ hù dọa một chút như thế đã sợ hãi khai ra hết mọi thứ, thật sự là quá vô dụng. Một con chó vô dụng như vậy, để lại làm gì nữa, giết đi!"
Lời vừa ra, tên thanh niên kia càng thêm kinh hoảng, tiếng dập đầu càng thêm vang dội. Nhưng tên kiếm sĩ đứng bên cạnh Trần Biên đã rút kiếm ra khỏi vỏ, vẻ mặt hoàn toàn không có một chút biểu tình nào. Một đường hàn quang phả xuống, đầu của tên thanh niên kia lập tức rời cổ, lăn lông lốc trên mặt đất.
"A!" Nhìn thấy một tràng máu tanh như vậy, hai thiếu nữ Người Thỏ đều nhảy dựng hết cả lên.
Trần Vũ đứng ở một bên, cảm thấy lồng ngực có chút khó chịu, may là hắn kiềm chế được, nếu không cũng đã ói ngay tại trận rồi. Chỉ có anh em Trần Minh và đám vệ đội đều rất bình tĩnh, dường như chuyện này cũng không phải là chuyện gì hiếm gặp cho lắm.
"Bộp bộp bộp! Anh cả, câu nói vừa rồi của anh thật sự là rất đúng nha! Em đây cũng thật sự là cảm thấy bội phục, vô cùng bội phục!" Lúc này, một người thanh niên, mang theo mười mấy người hầu cầm vũ khí, cùng nhau đi về phía bên này, liên tục vỗ tay không ngớt.
Trần Biên vừa thấy người này xuất hiện, mày liền nhíu lại, nhưng sau đó lại tươi cười nói: "Em trai, em cũng có hứng thú đến hội chợ này hay sao?"
Nhìn thấy hai anh em nhà này thay nhau diễn trò, Trần Tiểu Phương nhịn không được, hô lên: "Thật sự là buồn nôn!"
"Ngươi nói cái gì?" Trần Tiền dường như chỉ chờ có thế, lập tức liền lớn tiếng quát to.