Chương 25: Chiến đấu trong quán ăn
"A, làm sao? Lời ta ngươi không nghe được? Trời ạ, ta không nghĩ đến ngực của nàng đã nhỏ, lại còn bị lãng tai nữa! Thật sự là đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc a!"
Lời này của gã làm cho toàn bộ thực khách trong quán trợn trừng không thôi.
"Con mẹ nó, người anh em, mắt ngươi có bị mù hay không hả? Ngực của nàng tuy không bằng hai Thỏ Nữ kia, nhưng tính ra cũng coi là lớn a! Như vậy mà ngươi kêu là nhỏ! Ngươi thử tìm cho ta nữ nhân ngực nhỏ như nàng xem!"
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trong lòng của đa số thực khách ở đây mà thôi, không có ai dại dột gì mà lên tiếng vào lúc này. Chỉ có mấy tên đồng bọn đi theo tên tóc hung là càn rỡ khinh cuồng, càng lúc nói chuyện càng to, cũng càng thô lỗ không coi ai ra gì.
"Đúng vậy, đúng vậy! Nữ nhân ngực nhỏ mà còn bị điếc như vậy, thật sự là quá đáng tiếc! Không được, lão đại, ngài phải giúp nàng điều hòa lại mới được! Không phải lão đại ngài là người rất có nghề trong việc này hay sao? Chỉ cần ngài đem nàng về xoa xoa một hồi, ta nghĩ ngực nàng sẽ to ra nha!" Một gã Kiếm Sĩ mặc chiến giáp màu gi, cầm theo một thanh kiếm bản lớn, gõ gõ trên mặt bàn hưng phấn nói.
"Ha ha ha, lão tứ, ngươi nói vậy là sai rồi! Lão đại nào chỉ đơn giản là giúp nữ nhân xoa xoa ngực thôi đâu! Lão đại nhà ta còn có một tuyệt kỹ cực kỳ lợi hại, đó chính là dùng một cây gậy thịt, làm cho nàng sung sướng đến thăng thiên! Ha ha ha!" Một gã mặt dài, tay cầm theo gậy ma pháp vuốt vuốt lấy bộ ria mép như cá trê của mình, cười lên một cách đầy dâm đãng.
Một đám thực khách không ngừng âm thầm bội phục đám người này không thôi, trên đời này bọn họ đã gặp qua rất nhiều người vô sĩ, nhưng chưa từng thấy người nào vô sĩ như vậy?
Mẹ nó, cái gì là xoa xoa thì ngực lớn, cái gì mà gậy thịt làm cho người ta sung sướng thăng thiên? Phi, ta khinh!
"Muốn chết!" Trần Tiểu Phương đã không thể nào nhịn được nữa rồi. Lúc này, cả người nàng tản mát ra một cỗ hàn khí, như là một con báo cái nổi giận, mang theo hai thanh đoản kiếm phóng tới chỗ gã pháp sư có bộ ria mép cá trê kia.
Trần Minh cũng tức giận đến nổ phổi: "Mẹ nó, cái gì thì ta có thể nhịn, chứ chuyện này thì ta không thể nào nhịn được nữa!"
Nói xong, cây rìu trên tay của Trần Minh cũng được phóng tới. Trần Vũ âm thầm thở dài một hơi, hắn không nghĩ đến, chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà lại phiền phức đến như vậy.
"Hai ngươi ở đây đi, ta đi qua bên đó một chút!" Trần Vũ quay sang nhắc nhở hai thiếu nữ Người Thỏ một tiếng, sau đó cũng âm thầm đi theo phía sau hỗ trợ cho hai anh em Trần Tiểu Phương.
Trần Vũ đã nhìn ra, đám người gây sự bên kia đều có thực lực rất mạnh, đặc biệt là gã Cuồng Chiến Sĩ tóc hung, gã đã đạt đến cấp 39, tức là tương đương với thực lực của một cao thủ Cao Cấp đỉnh phong. Mà ba gã còn lại, kẻ yếu nhất, chính là gã Kiếm Sĩ mặc áo màu gi, gã chỉ vừa đạt đến cấp 30, tương đương với một tên Cao Cấp Kiếm Sĩ tầng một mà thôi. Còn gã pháp sư có hàm ria mép ca trê, cũng đã đạt đến cấp 36 rồi. Chỉ riêng tên thanh niên mặc áo mục sư màu trắng là hoàn toàn không thể nào kiểm tra ra được thông tin của hắn. Nếu như theo tình huống bình thường, thì trừ phi tên này đã đạt đến Thiên Giai, hệ thống mới không kiểm tra được thông tin. Nhưng theo Tiểu Nguyệt phân tích, người này rất có thể là dùng một loại phương pháp đặc thù nào đó, để che dấu đi thân phận của bản thân, cho nên hệ thống mới tạm thời không kiểm tra được. Đương nhiên, nếu như đẳng cấp của Trần Vũ có thể đạt gần tương đồng với hắn, hệ thống hoàn toàn có thể bỏ qua loại kỹ năng này. Nói tóm lại, vấn đề vẫn là vì thực lực của Trần Vũ không đủ mạnh, cho nên hắn mới không kiểm tra được thông tin của tên mục sư áo trắng. Chuyện này càng làm cho Trần Vũ thêm buồn bực: "Tiểu Nguyệt, ngươi có thể đừng xem thường ta như vậy được không? Ta dù sao cũng mới vừa xuyên qua thế giới này có hai ngày a!"
"Không xem thường, tuyệt đối là không xem thường!" Nàng rất chân thành gật gật đầu.
Nhưng nhìn vào trong mắt Trần Vũ, thì nàng rõ ràng là vẫn đang xem thường hắn. Khó chịu trong người, Trần Vũ càng nhìn đám người gây sự kia không vừa mắt, hắn lẩm nhẩm trong miệng: "Hừ, ta đang thiếu người kiểm tra uy lực của thần châm, hôm nay coi như là có dịp để thử nghiệm rồi!"
Trong lúc này, sau khi nhìn thấy hai anh em Trần Minh xông tới, vẻ mặt của tên tóc hung và gã pháp sư có ria mép cá trê đều rất bình tĩnh. Mà tên Kiếm Sĩ đã đem kiếm gác lên trên vai, nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cười lên khặc khặc: "Đến đây đi, đến đây nào con quỷ nhỏ! Hôm nay để ca ca dạy cho ngươi biết, muốn làm gái ngoan thì phải làm như thế nào!"
Hắn nói xong liền vung kiếm lên muốn đem thế công của Trần Tiểu Phương ngăn cản. Nhưng hắn không biết được rằng, đòn tấn công vừa rồi của nàng chỉ là giả vờ mà thôi. Dù sao, nhiều năm lăn lộn giữa sự sống và cái chết như vậy, nàng làm sao không nhận ra được thực lực của đám người này. Chỉ thấy thân hình của nàng nhanh chóng xoay tròn trên không trung, theo một hình vòng cung vô cùng khó tin, mà tránh đi thanh kiếm của tên Kiếm Sĩ mặc áo giáp màu gi.
"Lão tứ, cẩn thận!" Tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung và gã pháp sư có ria mép cá trê đột nhiên giật mình hô lên.
Tên mục sư ngồi bên cạnh cũng hơi nhíu nhíu mày. Nhưng dường như tất cả bọn họ đều không có ai muốn ra tay, vì bọn họ đều cho rằng, với thực lực của nàng chỉ cần một mình tên Kiếm Sĩ kia là có thể đối phó được rồi. Đáng tiếc, bọn họ còn chưa nhìn thấy qua, một mình nàng đánh giết một con cao giai ma thú chạy trối chết là như thế nào!
"Xoẹt!"
Chỉ nghe một thanh âm bén nhọn vang lên, và sau đó là một tiếng hét thảm thiết của tên Kiếm Sĩ.
"A, ngón tay của ta!"
Chỉ thấy, trên tay cầm kiếm của tên Kiếm Sĩ đang không ngừng rỉ ra từng giọt máu tươi, mà hai bàn tay của hắn đã thiếu đi mấy ngón. Một đòn vừa rồi thật sự là quá nhanh, quá nguy hiểm. Ngay cả tên tóc hung và tên pháp sư đều không kịp nhìn thấy động tác ra kiếm của nàng. Bọn họ chỉ nhìn thấy, sau khi nàng từ trên không trung xoay người một cái, sau đó thì hai thanh đoản kiếm chợt lóe lên hàn quang. Cuối cùng là một tiếng hét thảm của tên Kiếm Sĩ kia.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Những người ở đây ít nhiều cũng cón chút thực lực, nhưng tất cả đều mơ hồ không rõ là chuyện gì xảy ra cả, làm sao tên kia lại bị chém rớt ngón tay rồi?
Chỉ có tên mục sư ngồi kia là quan sát được động tác của nàng. Nhưng càng như vậy, hắn càng khiếp sợ không thôi. Động tác của nàng không những mau lẹ, dứt khoác, mà còn cực kỳ chính xác, hoàn toàn không có một chỗ trống nào, giống như nàng sinh ra là dùng để giết người vậy.
"Ải ải ải, hãy ăn một rìu của ta đây!" Mặc dù tình cảnh vừa rồi miêu tả dài dòng, lê thê, nhưng thật ra nó chỉ diễn ra trong chớp mắt. Đến lúc này, người ta mới để ý đến thân hình to lớn của Trần Minh đang ầm ầm chạy tới.
Thế nhưng, tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung đã thật sự nổi giận, hắn làm sao để cho Trần Minh có thể có cơ hội tấn công đồng bọn của mình được.
"Muốn chết!" Chỉ nghe hắn hét to một tiếng, sau đó cả người như một con dã thú, dũng mãnh nhảy lên trên không trung, lao về phía Trần Minh.
"Choang!"
Chỉ nghe một tiếng vang rền vang lên, mặt đất dường như cũng bị chấn động, mà Trần Minh đã bị đẩy lui về sau hơn mấy chục bước. Đến khi hắn có thể đứng vững được, thì trong miệng đã không ngừng phun ra máu tươi.
"Khốn kiếp, vậy mà không thể đỡ được một chiêu! Tới, tiếp tục tới xem nào!" Trần Minh bản tính là kẻ cuồng chiến, một khi đã lao vào chiến đấu, đều rất điên cuồng. Chỉ thấy hắn lau vội vết máu trên miệng, sau đó lại tiếp tục lao về phía tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung kia.
"Hừ, không biết sống chết!" Vừa rồi chỉ là một đòn tiện tay của tên Cuòng Chiến Sĩ tóc hung mà thôi, với thực lực của hắn, đối phó với một tên Trung Cấp Chiến Sĩ, thật sự là quá dễ dàng.
Nhưng đúng lúc này, động tác của hắn đột nhiên dừng lại. Hắn chỉ cảm thấy trên bắp chân của mình vừa có một vật gì đó xuyên thấu qua, làm cho hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi.
"Cẩn thận!" Nhìn thấy cây rìu của Trần Minh đã sắp bổ tới, mà động tác của lão đại đột nhiên dừng lại, làm cho tên mục sư và tên pháp sư đều kinh ho không thôi.
Trong đầu của gã Cuồng Chiến Sĩ tóc hung đã hoàn toàn hoang mang, hắn không hiểu sao chân mình lại đau đến như vậy, rốt cuộc là ai đã đánh lén hắn. Thế nhưng, lúc này tình huống đang rất nguy cấp, hắn chỉ có thể đưa đao đặt ngang trong tay, đỡ lấy một đòn công kích như trời giáng của Trần Minh.
"Choang!"
Lại một tiếng sấm rền vang lên. Mà lần này, thân hình của tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung đã bị chấn động đến mức lún sâu vào dưới sàn nhà, tạo ra một cái hô sâu tới mắt cá chân, mà hai tay của hắn thì không ngừng run lên.
"Tên này làm sao lại có lực lượng khủng khiếp đến như vậy!"
Hắn làm sao biết được, Trần Minh cũng là một kẻ dị bẩm có thần lực trời sinh, bình thường lực lượng trên tay hắn phải mạnh hơn kẻ khác tới mấy lần. Chỉ cần không phải là bị thực lực trấn áp, thì không ai có thể ngăng cản được sức mạnh của hắn.
"Không được, chúng ta cùng nhau lên thôi!" Đến lúc này, tên pháp sư cũng không thể ngồi yên được. Hắn đem tên Kiếm Sĩ đã bị thương kéo qua giao cho tên thanh niên mục sư, sau đó trong miệng bắt đầu niệm lên chú ngữ.
Mà lúc này, Trần Vũ cũng cầm lấy một mớ Lông Trâu trong tay, vừa rồi chính hắn là người đã ra tay đả thương tên Cuồng Chiến Sĩ tóc hung kia. Bây giờ nhìn thấy tên pháp sư muốn đọc chú ngữ, hắn đương nhiên là không thể buông tha được rồi.
"Hừ!" Ngay tại lúc Trần Vũ đang định ra tay, đột nhiên tên mục sư kia cũng động.
Chỉ thấy, cả vùng không gian trước mặt Trần Vũ đều tối sầm lại, hoàn toàn không nhìn thấy được gì cả. Mà bên tai, Trần Vũ còn nghe thấy một tiếng hét thảm của Tiểu Phương.