Chương 4: Ngốc nghếch Bạch hổ

Thiên Vũ Truyền Kỳ

Chương 4: Ngốc nghếch Bạch hổ

Thiên Vũ nghe đến âm thanh phiêu miểu trong lòng thầm nghĩ chiêu này luôn có hiệu quả âm thanh tác dụng đến tâm lý người khác giống như quan phủ lên công đường vậy.Mà hắn còn cảm nhận đến một chút uy áp nhưng không phải nguyên lực mà là linh hồn đè ép.

Mà đối với một loại yêu thú chuyên về linh hồn như Thiên Vũ tuy chỉ nhẹ nhàng nhưng đối với người khác có lẽ không đơn giản như thế. Quan sát xung quanh hắn đã thấy mình đứng trong một quảng trường rộng lớn người cũng rải rác mà kế bên hắn chính là Trịnh Thanh có vẻ bọn họ có đặc quyền.

Âm thanh tiếp tục vang lên

" Các ngươi vốn là đỉnh cao của nhân loại ta rất chờ mong thể hiện của các ngươi xem thế giới này liệu thành đại thế giới hay vẫn hèn kém như thế này. Các ngươi muốn mạnh hơn nhưng thực tại không cho phép thế thì nơi đây sẽ cho ngươi cơ hội để mạnh hơn. Tiềm năng ngươi lớn muốn mạnh hơn nhanh hơn nơi đây cũng có thể khiến ngươi sức mạnh tăng như gió. Quan trọng nhất thứ sức mạnh ấy là thật bắt đầu đi."

Thanh âm vừa dứt thì từng đợt hào quang giáng xuống âm thanh vang lên nội dung là khuyến khích nhân loại tiến tới tăng lên sức mạnh. Thế nhưng hiển nhiên thiếu sức thuyết phục hơn rất nhiều lại không có loại uy áp kia khiến người ta nghĩ chỉ là đây chỉ là màn giới thiệu nội dung trò chơi mà thôi.

Thế nên không hề có loại trầm lặng lúc nãy mà là từng đợt la hét cảm khái trò chơi quá thật khiến người ta có chút say đắm. Nhưng một âm thanh lạnh lùng lại vang lên

" Ngẫu nhiên truyền tống nhớ kỹ tử vong hai lần sẽ kết thúc lần tham gia hôm nay hãy lưu ý."

Không để mọi người phản ứng mỗi người biến mất nhưng lại chớp nhoáng hiện ra thế nhưng trước mắt quang cảnh đã hoàn toàn thay đổi mà mỗi người một khác. Một âm thanh lại vang lên

" Đại thế giới chính là thế giới thực tại diện tích lớn hơn trăm lần khu vực tự mình khám phá mới có địa đồ. "

Rồi một tờ giấy từ hư không suất hiện " Hướng dẫn sử dụng chức năng trò chơi "

Thiên Vũ được dịch chuyển đến một cánh đồng vắng lặng cỏ cao đến đầu gối thế nhưng chúng lại mềm mại và dẻo dai dị thường. Một cơn gió thổi qua không khí dịu mát làm hắn thoải mái vô cùng.

Tay khẽ vuốt những ngọn cỏ đang lung lay trong gió tầm mắt phóng ra xa cả cánh đồng như sóng biển nhịp nhàng. Trong trí nhớ ký ức lại tràn về nơi một tên nhóc cùng một tiểu hòa thượng và toàn thân đen nhánh tiểu hồ ly.

" Các ngươi thấy không tất cả sau này sẽ là nơi mà ta sẽ cai quản mảnh đất này lúc đó ta sẽ phong các ngươi làm quan."

Tiểu hồ ly như chẳng quan tâm miệng ngậm nhánh cỏ mắt híp lại hưởng thụ từng cơn gió còn tiểu hòa thượng ánh mắt hư vô về phía chân trời. Khẽ nhắm mắt lại hình ảnh của Ngạo Sở lại hiện ra nhất là lúc hắn sắp chết xen kẽ là tộc nhân thi thể cùng hình ảnh tàn sát điên loạn.

" Tất cả đã qua ta chấp lời xin lỗi của ngươi."

Không biết khi nào trên khóe mắt hai hàng nước mắt lăn dài

" Xin lỗi ngươi Sở."

Một cơn gió thổi lên dịu dàng xoay quanh Thiên Vũ như là người anh em vẫn còn vỗ về an ủi hắn. Đợt gió mạnh thẳng vào người hai mắt Thiên Vũ híp lại nụ cười nở ra hắn đã vượt qua tâm ma của chính mình.

Miệng khẽ thì thầm

" Từ nay ta sẽ trở lại chính ta."

Bước chân khẽ động xuyên qua cánh đồng hắn muốn tìm hiểu cái thế giới này đã biết chân chính thế giới này đang nhận một lần đại cơ duyên. Tay nắm chặt Thiên Vũ ngẩng mặt nhìn trời cao trong lòng thầm thề nhất định sẽ nắm chặt cơ duyên này.

Nghĩ đến hòn ngọc trong ngực hắn lại nghĩ đến Ngạo Thiên hắn xem như tên kia đền bù việc khiến hắn phải sống trơ trọi trên cõi đời này. Năng lượng mà viên ngọc khiến hắn đến tận cái hành tĩnh này thật là điên rồ mà nhưng nào ngờ khiến mình đụng đại cơ duyên.

Tộc nhân không phải luôn kỳ vọng mình tiếp bước tổ tiên sao thế thì trên cao có linh thiêng hãy dõi theo ta xem ta làm sao cho Địa ngục yêu hồ lại một lần nữa vang danh. Trong lòng nhiều suy nghĩ nhưng không khiến bước chân của Thiên Vũ chậm đi một chút nào.

Khoảng hơn nửa tiếng Thiên Vũ phát hiện ra cánh đồng này như là một hải dương vô tận đi mãi không thấy biên giới. Nhưng cũng chính lúc này âm thanh gầm gừ vang lên Thiên Vũ vui mừng lao tới vị trí âm thanh phát ra.

Chỉ khoảng năm phút tăng tốc Thiên Vũ đã thấy một đầu trắng xóa lão
hổ đang vui vẻ gặm ăn một đầu trâu lớn một cách ngon lành. Thiên Vũ tới cũng hấp dẫn ánh mắt của lão hổ nó lập tức xông tới kẻ lạ mặt.

Thiên Vũ một cước lão tới lão hổ lập tức văng xa mấy mét sau đó mới dừng lại lập tức khiến nó biết người trước mặt thực lực quyết định quay đầu bỏ chạy. Nhưng nó đi được một đoạn thì thấy trên lưng mình có chút nặng thở dài ngoái đầu lên thì Thiên Vũ đang cười nhìn nó.

Khiến Thiên Vũ ngạc nhiên là tên này không phản kháng mà nằm xuống nhắm mắt chịu trận ngưng luôn cả việc bỏ chạy. Chỉ thấy nó nhẹ nhàng gầm gừ nội dung thì Thiên Vũ cũng hiểu được lên không khỏi phì cười.

" Không nghĩ ta sẽ bị loài người kết liễu nhưng ta sẽ báo thù hay đợi đấy."

Sau đó nó vẻ mặt không thể tin được khi nghe Thiên Vũ dùng thú ngữ đáp lại nó.

" Ta lúc nào nói là muốn giết người."

Lão hổ mở to đôi mắt lớn nhìn Thiên Vũ ánh mắt không tin hỏi

" Sao ngươi nói được thú ngữ."

Thiên Vũ cười tươi đáp

" Chuyện đó không quan trọng bằng việc ngươi làm sao giữ lại cái mạng của mình."

Bạch hổ ngu ngơ đáp

" Ngươi bảo là không giết ta cơ mà không phải sao."

Thiên Vũ lại khì cười lão hổ này có chút ngốc

" Ta nói là chưa giết chứ có phải là không giết đâu."

Bạch hổ lại xụi lơ ra nằm ăn vạ khiến Thiên Vũ không khỏi chút bó tay

" Biết đâu ngươi xuất ra thứ khiến ta tha mạng cho ngươi."

Bạch hổ lắc đầu

" Ngươi nhìn ta xem giống có gì không? "

Thiệt tình Thiên Vũ không muốn giết thứ đầu tiên mà mình nhìn thấy mà quan trọng là lão hổ này trên tay còn có vòng tay giống hắn. Chuyện như thế này tất nhiên hắn phải biết rõ thực hư,Thiên Vũ rất nghiêm túc với cơ duyên lần này.

Thiên Vũ qua loa

" Ngươi tu luyện thế nào? "

Bạch hổ trợn mắt

" Ngươi mạnh như thế còn cần công pháp của Yêu thú huống chi ngươi là nhân loại mà."

Thiên Vũ trợn mắt muốn nói gì đó thì Bạch hổ đã tuôn hết ra sau đó chốt hạ

" Nhờ nó mà ta trở thành yêu thú yếu nhất trong cả một mảnh rừng."

Trong mắt Bạch hổ không dấu được phẫn nộ còn bé tiểu hổ thiên phú cao nhất bởi vì có chút huyết mạch của thần thú Bạch hổ. Thế nhưng lại không dùng phương pháp hấp thu năng lượng mà dùng một loại khác công pháp mà hắn phát hiện trong một lăng mộ của tổ tiên mình.

Tưởng gặp đại cơ duyên nào ngờ chuyện đó khiến hắn vẫn hận chính bản thân làm sao nghịch ngợm xúc động cơ quan tìm được thứ này. Nhìn chân không ngừng vỗ đất Thiên Vũ không thể nào nói nổi thứ này rốt cuộc là sao.

Hắn lúc này mở miệng

" Đây là một loại phụ tu công pháp nhưng cần phải dựa trên công pháp cơ bản theo ta đoán thì ngoài nó ngươi không có công pháp khác. Theo ta đoán thì ngươi vẫn dùng phương pháp thổ nạp thông thường để hấp thu nguyên khí."

Bạch hổ trợn mắt nói

" Bổ trợ công pháp?"