Chương 1: Kẻ báo thù

Thiên Vũ Truyền Kỳ

Chương 1: Kẻ báo thù

Hồng Thiên đại thế giới

Trên bầu trời một hòa thượng phía sau có rất nhiều người nhìn về phía đối diện một thụ thương nam tử ánh mắt tràn ngập sát khí. Hòa thượng điềm tĩnh nhìn kẻ kia thụ thương ánh mắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều vì hắn biết thự lực của kẻ kia. Mà hai người không ngờ phải đối mặt với nhau vì sai lầm của hậu bối.

Thịnh Nguyên phương trượng người đứng đầu phật giáo của Thiên Nguyên hoàng triều cũng là quốc sư của quốc gia này. Còn thụ thương nam tử là thái tử của Thiên Nguyên hoàng triều Ngạo Thiên nhưng tất cả mọi người đều biết trong thân xác kia không phải là thái tử mà là thủ hộ cánh rừng lớn nhất vương quốc ngoại hiệu Thiên Vũ.

Thái tử không biết từ đâu nghe được thông tin rằng thịt của Hắc Hồ tộc có thể tăng cao tư chất của một người khiến hắn ra tay với tộc đàn của Thiên Vũ. Hoàng đế biết truyện thì tức giận vô cùng vì tộc đàn của Thiên Vũ trong quá khứ có ân với hoàng tộc Thiên Nguyên. Nếu chỉ một vài thì mọi chuyện có lẽ còn gỡ giải được thế nhưng với ý nghĩ che dấu mọi chuyện không để Thiên Vũ biết.

Rất không may mọi chuyện lộ tẩy hoàng đế lập tức để Thịnh Nguyên phương trượng khuyên bảo Thiên Vũ.Thật bất ngờ là Thiên Vũ lại bỏ qua mọi chuyện khiến quá đỗi vui mừng hoàng đế lập tức làm yến tiệc.Hôm đó hắn mở tiệc chúc mừng cùng đưa ra rất nhiều thiên tài địa bảo coi như là đền bù mọi người rất hòa hợp cho đến khi có người cấp báo.

Trấn quốc đại tướng quân hộ tống hoàng hậu du ngoạn cùng với ba ngàn quân nhân không thấy trở về như đã trong dự kiến đồng thời rất nhiều quân nhân cùng tướng sĩ gia đình bị tàn sát một cách dã man. Thậm chí còn có một số môn phái trong Thịnh Nguyên hoàng triều cũng bị đồ sát hoàn toàn không còn một mống.

Hoàng đế Ngạo Sở sắc mặt trở nên khó coi vô cùng bởi vì tất cả đều là lực lượng trung kiên của quốc gia còn hoàng hậu là người hắn thương yêu nhất. Bỗng lúc này im lặng Thiên Vũ cười như điên như dại tiếng cười phát ra có chút thê lương.

" Tất cả đã xong giờ chỉ còn việc của ta."

Từ không gian Thiên Vũ lôi ra một người phụ nữ bị hắn dùng móng vuốt nhấc lên không trung mà im lặng nhận sai thái tử Ngạo Thiên sắc mặt kịch biến.

" Mẫu thân "

" Hoàng hậu "

Hai người phản ứng đầu tiên sau đó cả cung điện rộng lớn nhân đều trong miệng thốt ra mà hoàng đế Ngạo Sở là người mau lấy lại bình tĩnh nhất.

" Thiên Vũ có chuyện gì chúng ta từ từ nói mau buông hoàng hậu ra."

Thiên Vũ trên khuôn mặt hồ ly toát ra một cái nhân tính hóa nụ cười nhưng vẫn chưa nói gì mà thái tử lại là người đoạt trước nói truyện.

" Làm ơn buông ra mẫu thân ta tình nguyện chịu chết van cầu ngươi."

Nét mặt tràn đầy kinh hãi bởi hắn yêu quý nhất người cũng là mẫu thân của mình giờ phút này hắn ta đã tràn đầy hối hận chính hắn cũng không hiểu sao lúc đó mình lại làm ra chuyện như vậy. Sau đó cúi nhìn trên cổ chiếc vòng đeo một viên ngọc ánh mắt ghét bỏ nhìn mẫu thân lại tràn đầy kinh hoảng mau chóng giựt ra.

" Thiên Vũ ta làm vậy vì ham muốn nhất thời mong ngài bỏ qua mẫu thân,ta nguyện dâng lên ngài bảo vật này cùng cái mạng này."

Mọi người bị thái tử cảm động cũng hiểu và thông cảm cho hắn người này có hiếu nhất thời mê tâm mới làm ra chuyện như vậy. Hạt châu bị thái tử ném tới bị Thiên Vũ một táp cắn nát nhìn về phía an ủi thái tử thừa tướng khinh bỉ lạnh lùng cất tiếng.

" Thừa tướng gia tộc năm ngàn nhân hai năm mươi một khẩu thiếu một, trấn quốc đại tướng quân gia tộc ba ngàn không trăm linh hai khẩu,....... bảy vạn tướng sĩ cùng thân thân nhân,kim phật tự một vạn hai ngàn tăng nhân thiếu một người."

Luôn ôn hòa quốc sư Thịnh Nguyên sắc mặt thảm biến nhưng hắn chưa kịp thốt lên lời thì câu chốt của Thiên Vũ làm cả nơi này khủng hoảng.

" Hoàng tộc hai ngàn không trăm năm mươi người thiếu ba."

Thiên Vũ cười khinh bỉ sau đó móng vuốt nhẹ vẽ hoàng hậu đầu lìa khỏi cổ

" Ta sai rồi thiếu hai mới đúng."

Thịnh Nguyên cùng Ngạo Sở cùng nhau ra tay tấn công Thiên Vũ nhưng phát hiện đó chỉ là tàn ảnh còn thực thể đã đứng trước mặt thái tử trên móng vuốt còn có đầu của hoàng hậu vẫn mở to mắt.
Ánh mắt tràn ngập không thể tin tại sao mình bị chính huynh đệ kết nghĩa của phu quân kết liễu lại càng không hiểu con trai mình đã làm nhưng gì.

Thiên Vũ ánh mắt hài hước nhìn thái tử

" Ngươi rất thành công tiêu diệt cả một tộc đàn rất giỏi nhưng thấy không ta giỏi hơn nhiều."

Móng vuốt hạ xuống nhưng một bóng người xuất hiện trước mặt thái tử chính là hoàng đế Ngạo Sở nhưng Thiên Vũ chỉ cười khẩy chớp ảo vốn là tấn công thái tử lại xuyên qua người hắn. Máu tươi phún xuất lên người của thái tử và Thiên Vũ. Màu lông khiến máu tươi như chìm mất còn thái tử khuôn mặt kinh hãi tuyệt vọng càng thêm chút ghê sợ.

Ngạo Thiên đầu óc trống không thương yêu vô bờ bến mẫu thân và phụ thân mà ra tay lại là từ bé chơi đua với mình Thiên Vũ thúc thúc mà còn là toàn hoàng tộc đều vì phút nông nổi của hắn mà chết đi. Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh từng người tướng sĩ từng người bằng hữu đã vì hắn mà không còn trên nhân thế. Hắn sai rồi cứ nghĩ dù làm ra việc gì cũng sẽ được tha thứ hắn sai thật rồi mà cái giá thật lớn người thân bằng hữu đều bị liên lụy.

Ngạo Sở treo trên không trung dùng chút hơi tàn thì thào nhưng không ra lời mà từ xa Thịnh Nguyên sốt sắng gào lên.

" Thiên Vũ dừng lại chuyện này bọn họ trả giá quá lớn rồi cầu ngươi chỉ một lần thôi."

"Chỉ cần ngươi hồi sinh lại tộc nhân của ta dù chỉ là một ta sẽ ta cho bọn họ."

Lúc này hoàng đế Ngạo Sở vươn tay ra vuốt nhẹ mặt cáo dùng sức lực còn lại nói ra một câu

" Huynh đệ ta có lỗi với ngươi nhưng hắn là hi vọng cuối cùng của hoàng tộc tha lỗi cho ta lại phải có lỗi với ngươi thêm lần nữa."

Thiên Vũ gương mặt lạnh lùng nhưng nước mắt lại rơi Ngạo Sở nguyên lực xuẩn động đây là điềm báo tự bạo của võ giả.

" Thịnh Nguyên cứu Ngạo Thiên."

Câu nói cuối cùng của vị hoàng đế nhưng Thiên Vũ lại ra tay trước nhẹ thốt rồi miệng rộng mở ra thôn phệ thái tử trước sự vô lực của Thịnh Nguyên.

" Xin lỗi ngươi Sở ngươi không có lỗi nhưng thứ ta không thể thanh toàn ngươi."

Vũ Vương tự bạo khiến toàn bộ hoàng cùng dũng động dân chúng kinh thành bàng hoàng hình thể có chút khổng lồ Thiên Vũ văng xa thật xa. Tường thành dày mười mét rốt cuộc ngăn lại hắn.Nhưng một biến hóa khiến cả Thiên Vũ cũng bất ngờ.

Thân thể khổng lồ ngày càng thu nhỏ lại đến khi chỉ còn lại nơi đó là một nhân loại đó chính là thái tử Ngạo Thiên. Hắn ta cố đứng lên nhưng lại ngã ngửa ra cặp mắt không thể tin nhìn đôi bàn tay của mình lập tức nguyên lực huyễn hóa thành cánh phóng lên không trung. Lập tức hắn cảm giác thân thể không đúng trọng thương vô cùng nặng khiến hắn phi hành một chút phải dừng lại.

Nhìn về phía Thịnh Nguyên hòa thượng cùng sau lưng một đám người tràn đầy bất lực trong người nguyên lực dũng động hắn chuẩn bị dùng chiêu thức cuối cùng để thoát thân. Thịnh Nguyên hòa thượng nhìn hắn chăm chú.

"Buông tay đi Thiên Vũ."

Thiên Vũ cười to nói

" Ngươi quên mất ta sức mạnh là gì rồi ư "

Không gian dũng động Thiên Vũ một chưởng bất ngờ tung về phía đám người phía sau Thịnh Nguyên thân thể lùi vào trong vòng xoáy không biết từ lúc nào xuất hiện.

Thịnh Nguyên nhìn Thiên Vũ biến mất lại nhìn về đằng sau chết đi người là kẻ mà Thiên Vũ điểm danh thiếu thừa tướng.

" Thiên Vũ dùng bổn tộc dịch chuyển không gian bỏ chạy nhưng với tình huống này cao nhất chỉ là trăm dăm mà thôi chia ra tìm kiếm kết thúc trường hạo kiếp này."

Thịnh Nguyên cũng hiểu Thiên Vũ còn sống thì Thịnh Nguyên không yên đành bỏ qua tư tình ra tay nhưng cũng một phần hi vọng không ai tìm ra hắn ta.

Trong lúc này Thiên Vũ cũng không khá hơn chút nào bởi vì khi bộc phát hắn lại phát hiên thêm một nguồn sức mạnh từ trong cơ thể tràn ra khiến hắn cũng không biết mình sẽ bị dịch chuyển đi bao xa nữa. Rồi bỗng hắn cảm giác mình sự xuất hiện của trọng lực khiến Thiên Vũ biết rằng mình đã tới đích.

Ngã xuống mặt đất nhìn trước mặt tòa nhà khổng lồ hắn ta ngơ ngác nơi nào mà kiến trúc nhìn khác lạ như thế này quả nhiên nguồn năng lượng kia đã khiến mình đi xa rất xa. Nhìn lại thân thể này hắn ta cười khổ bay giờ hắn lại cùng cừu nhân là một thể ký ức chầm chậm tuôn về Thiên Vũ chậm rãi phân tích tiếp thu. Cuối cùng bước chân vững vàng nhìn vào trên tay chiếc nhẫn cười vào bụng hắn dù trong chớp nhoáng nhưng quần áo của Ngạo Thiên tan hết chỉ chiếc nhẫn không tan chảy.

Lấy ra một bộ đồ từ giới chỉ mặc vào đi chầm chậm vào thành thị khắp nơi lung lay nhưng người ta nói hắn ta chẳng hiểu gì cả bỗng trong một con hẻm một đám người chặn hắn lại. Vô pháp giao tiếp hắn cứ ngu ngơ xem hai kẻ kia sẽ làm gì nhưng có vẻ hai kẻ kia bị hành động của hắn chọc tức.

" Thằng nào chế nhạo chúng ta để tao cho nó bài học."

Một tên tóc vàng lấy ra một con dao tấn công Thiên Vũ nhưng kết quả trong mắt Thiên Vũ lại chậm như là rùa bò nhưng nhìn hai tên này hắn lại nghĩ ra một ý tưởng. Trong ký ức của Ngạo Thiên có một loại bảo vật thần kỳ có thể giúp hắn lấy được ngôn ngữ của kẻ khác chỉ cần kẻ đó buông lỏng tâm thần tùy ý tiếp nhận.

Nghĩ là làm tay hắn vung ra hai tên kia không hề lường trước được một luồng ngoại lực khổng lồ khiến bọn họ trấn động lâm vào trạng thái bất tỉnh ngay lập tức. Lấy từ trong giới chỉ ra một lá bùa
dán vào trán của một tên sau đó thì thầm đọc chú lá bùa một lửa như hơi nước tan ra một nửa hoa văn sáng lên.

Thiên Vũ vội vàng lấy tấm bùa dán vào phần gáy của mình thông tin như bão táp tràn vào cuối cùng hắn cũng biết ngôn ngữ của nơi này. Tuy nhiên tất cả mọi thứ vẫn chỉ là ngôn ngữ nơi đây là đâu hắn đành phải dùng phương pháp cơ bản nhất chính là dựa vào thổ địa cuối cùng ngồi im đợi hai tên kia tỉnh dậy.

Hai người này một tên là Lăng Khiếu còn lại tên Lăng Vỹ mồ côi cha mẹ từ thời trung học lên đành phải lăn lộn ngoài đường hôm nay cuối cùng cũng tìm được ánh sáng cuộc đời quyết định đi làm vài chén. Say rượu gặp phải Thiên Vũ ngơ ngác lên mới có ý định ra tay hù dọa tiểu tử này nào ngờ giờ lại nằm im dưới đất.

Sáng sớm hai người mở mắt ra nhìn đến trước mặt người mình ký ức tràn về đòn đau khiến hai người bọn họ sợ hãi vô cùng. Bỗng Lăng Khiếu tay chạm vào hông thì thấy trống không vội vàng lục soát người thì Thiên Vũ lên tiếng trong tay lắc lắc cái ví.

" Ngươi tìm thứ này ư? Cho ta biết một vài truyện ta sẽ trả lại cho các ngươi."

Cả hai run run đó là tiền tích kiệm để họ làm lại cuộc đời không thể nào mất được dù sao họ cũng không muốn ở đầu đường xó chợ làm lưu manh nữa. Mà dùng vũ lực đoạt lại thì hôm qua bọn họ đã trải nghiệm cái gì gọi là một hít nốc ao.

Thiên Vũ thấy họ thái độ lập tức mở lời trước nhưng câu đầu tiên của Thiên Vũ không ngờ lại lấy được sự thông cảm của bọn họ.

" Ta mồ côi cha mẹ từ nhỏ mới lên tới nơi này tạm thời không biết gì mong hai người giúp ta rõ tình hình hiện tại. "

Hai người lập tức nghĩ đến hoàn cảnh của mình cuối cùng đoàng hoàng nói cho Thiên Vũ mọi chuyện khiến hắn biết được đây không phải Hồng Thiên đại thế giới mà là một nơi gọi là Bạch Dương tinh. Trên tay hắn lại là thứ giống như nguyên tinh tại Hông Thiên thế giới gọi là liên bang đồng cũng là tích súc của hai huynh đệ này. Cuối cùng hắn mang trả lại cho hai người bọn họ muốn quay đầu bước đi dù sao bọn họ không tổn thương mình cũng không chạm đến thân nhân.

Nghĩ đến thân nhân thì hắn lại phiền muốn giá như ngày đó không đi tham gia tranh đoạt tại ngoại quốc thì sao tên kia có gan làm ra chuyện đó.

Lăng Khiếu nhìn đệ đệ của mình nói

" Hắn ta còn tội nghiệp hơn hai chúng ta chẳng hề biết gì làm sao tồn tại trong thành phố này không lẽ lại một người theo con đường của bọn mình trước kia."

Lăng Vỹ hơi suy nghĩ một chút rồi nói

" Đại ca nhắc tới ta cũng có chút ý nghĩ dù sao lần này ra mắt cũng là thực chất tỷ lệ 100% trò chơi nghe nói cần trong thực tại có bản lĩnh vào trò chơi cũng có thể phát huy tạo lợi thế."

Lăng Khiếu mắt sáng lên

" Ý đệ là chúng ta thu nhận hắn để lăn lộn trong trò chơi."

Lăng Vỹ

" Cái gì mà thu nhận người ta có bản lĩnh không chừng phải nhờ người ta mà phát triển không lẽ ngươi nghĩ mãi mãi làm cu li."

Lăng Khiếu

" Ngươi nói có lý chúng ta thử ngỏ lời."

Hai huynh đệ thảo luận xong nhìn bóng người của sắp đi xa vội vàng đuổi theo mỏ vàng đã tới sao để nó bỏ chạy được.

" Huynh đệ dừng bước ta có chuyện cần thương lượng."

Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn hai người này

Lăng Vỹ khôn khéo mở lời

" Cùng là người tứ cố vô thân chúng ta muốn giúp đỡ ngươi trong khả năng của mình."

Thiên Vũ nghi hoặc nhưng bỗng một âm thanh từ trong bụng hắn phát ra khiến hai người kia cười cười vỗ vai hắn.

" Chúng ta tới chỗ nào ăn vừa ăn vừa nói."

Tại quán cơm vệ đường cuối cùng hắn và hai người này cũng câu thông thì ra là có một trò chơi giống y như thực tế sắp ra mắt cơ hội kiếm tiền vô cùng lớn.Cuối cùng Thiên Vũ tất nhiên không có lý do gì mà lại không giúp người lợi mình cả. Địa điểm cuối cùng là cục cảnh sát để giúp Thiên Vũ làm chứng minh thân thư dù sao phải có nó thì đỡ đi rất nhiều rắc rối.