Chương 6: Hạo Thần Bí

Thiên Tài Tuyệt Sắc

Chương 6: Hạo Thần Bí

----


Hạo hừ lạnh, khinh bỉ nói với nàng:

- Ngươi cho ngươi là người bình thường sao?

Lâm Dạ Y nghệch đầu qua một bên suy nghĩ. Phải nói rằng nàng thật sự như có hai linh hồn sống trong cơ thể.

Một cái là cực kì ranh mãnh, nham hiểm, ngoan độc và khát máu

Cái còn lại thì siêu cấp manh, khả ái, thiên chân, đôi lúc giảo hoạt, thông minh nhưng đôi lúc cũng cực kì chậm hiểu, chỉ có thể dùng từ đụt để hình dung.

Hạo thật sự hết cách với con người này rồi, bèn kiên nhẫn giải thích

- Vũ Hồn của ngươi là Vũ Hồn cường đại nhất cái Đấu La Đại Lục này. Đem Lục Dực Thiên Sứ ra chỉ đáng để xách dép. Tinh thần lực còn là Linh Uyên Cảnh, nói cái này ra ai tin?

Hắn nói tiếp:

- Ta đảm bảo 100% ngươi tấn cấp Đại Hồn Sư luền có thể tấn thăng luôn Hồn Tôn.

Lâm Dạ Y sau khi được thông não liền sáng dạ hẳn ra, lập tức gật gật đầu.

Hạo cũng đã khá hài lòng, liền tiếp tục đem kiến thức truyền thụ cho nàng:

- Vũ hồn của ngươi chưởng khống đa thuộc tính, nên hầu như loại hồn thú nào cũng hấp thu được. Nhưng không được hấp thụ bừa, phải chọn những loại có năng lực tốt, trước tiên nên mạnh về lực chiến.

- Trong các loại nguyên tố, Lôi có khả năng công kích mạnh nhất. Nó mà xếp thứ hai thì chẳng có loại nào đứng thứ nhất, kể cả hoả cũng không bằng.

- Tuy bị băng áp chế nhưng ta biết có một loại có thể giúp được ngươi

Lâm Dạ Y cực kì chăm chú lắng nghe Hạo, nàng tựa như bỏ toàn bộ liên hệ với Ngoại Giới.

Nàng bỗng nở nụ cười. Nụ cười tựa như ánh nắng mặt trời, vô cùng ấm áp, sáng lạng.

- Vậy thì tiến đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thôi

Hạo trầm mặc không nói gì. Hắn gặp được nàng mà không bị cái kết giới chết tiệt kia chặn, thật quá may mắn

Một lần nữa gặp nàng là đã chín năm qua đi.

Thân là phụ thân, thực lực cực kì cường đại, vậy mà đến khuê nữ bảo bối cũng không đem vào lòng mà ôm, mà cho nàng hưởng mọi sự chiều chuộng được. Đây là cỡ nào bất hạnh

Nhớ mỗi lần mà nàng được tròn thêm một tuổi, Đồng Đồng nhà hắn lại cầm cái vòng nhỏ kia mà tự tổ chức sinh nhật một mình.

Nàng chuẩn bị đủ mọi thứ, đồ ăn, báng trái, thậm chí cả quà.

Nhưng tất cả đều không có mặt chủ nhân của nó.

Nàng chín tuổi, cũng là chín lần mà hắn cùng Đồng Đồng thổi nến một mình.

Hôm qua khi nhận được tia thần thức lưu trên người bảo bối còn liên hệ được, Đồng Đồng tựa như phát điên lên.

Hắn lúc ấy cảm thấy bối rối, hồi hộp, hi vọng vô cùng.

Cuối cùng thì tia thần thức mong manh của hắn và Đồng Đồng đều liên hệ được.

Nhưng hắn vốn là thuộc tính tinh thần, khả năng liên hệ mạnh hơn nên Đồng Đồng dặn hắn phải liên hệ với nàng, bảo hộ cho nàng

Dù gì đây cũng là khuê nữ của hắn a

--

Lâm Dạ Y cũng không biết luồng thần niệm trong đầu nàng là của một người cực kì quen thuộc với nàng.

Lâm Dạ Y tự cho rằng mình là cô nhi từ nhỏ.

Dù không muốn tin nhưng từ khi còn bé xíu đã bị cho vào cô nhi viện để sống thì cũng bắt buộc phải tin thôi.

Nàng cứ sống ở đó 2 năm cho đến khi được đôi vợ chồng kia đón đi.

Khi ấy Lâm Dạ Y rất hạnh phúc. Nàng hai tuổi nhưng trưởng thành hơn nhiều so với những đứa bé khác.

Cuối cùng nàng cũng có cha mẹ rồi!

Nhưng hạnh phúc bé bằng đầu kim ấy cũng nhanh chóng tan vỡ khi mỗi ngày, Lâm Dạ Y đều phải hứng chịu cơn đòn từ hai người mang danh " cha mẹ nuôi " kia.

Họ đặt cho nàng cái tên Tống Bách Hảo.

Quả là một cái tên hay a, hay tới mức làm nàng đau thấu xương mỗi khi nhớ lại

Vết roi dính máu bị bôi nước tiêu nóng, vết dao đâm vào tay chân còn bị nghiến sâu vào vào là bậc nào đau đớn?

Nghĩ lại nàng thật muốn tự cười bản thân mình quá dễ tin người, quá ngu muội.

Sau cái đêm định mệnh kia, số phận Lâm Dạ Y hoàn toàn thay đổi.

Nàng tuy không hề biết gì về đêm ấy, nhưng lại nhớ như in cái tên mà người bí ẩn gọi mình đêm đó

Lâm Dạ Y.

Sau khi hai người kia chết, xương cốt cũng bị biến thành tro, nàng tự đổi tên thành Lâm Dạ Y

Lâm Dạ Y dần trở nên vô cảm, lãnh khốc và khả năng đóng kịch theo đó cũng tăng lên.

Nhưng nàng cảm thấy Hạo rất quen thuộc

Dù chỉ nghe thấy tiếng, Lâm Dạ Y cũng phảng phất thấy có sự gần gũi lạ thường.

Thật quá kì lạ

Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự gần gũi ấy

Điều này làm Lâm Dạ Y không tự chủ được mà thể hiện ra sự ngây thơ, thiên chân mà chính nàng cũng không ngờ được.

Lâm Dạ Y suy cho cùng cũng chỉ là một nhân loại

Nói trắng ra là một cô bé chín tuổi đi

Là cô nhi, bị cha mẹ nuôi hành hạ, sở hữu sát niệm mãnh liệt dù thân sở hữu vũ hồn thuộc tính thần thánh

Lâm Dạ Y đã từng bị cái vong tay kì quái kia phản phệ. Khi ấy cô đắm chìm trong sự khát máu và tàn độc. Ngay cả Sát Tông Tông Chủ cũng bị khí tức của nàng doạ cho kinh hãi.

Đùa, một Cực Hạn Đấu Lầm bị một Hồn Đấu La vừa mới mò mẫm bước vào doạ cho sợ

May thay nàng cũng nhanh chóng lấy lại được thần trí

Sát Tông Tông Chủ vốn còn vài phần khinh thị nàng, lấp tức chuyển qua kính sợ

Nữ nhân này thật quá đáng sợ

----

Phù

Lâm Dạ Y thở mạnh một hơi, nàng quyết tâm không truy cứu nữa

Mọi thứ thực sự quá kì lạ rồi, không nên tiếp tục suy đoán vớ vẩn nữa

Hạo quả thực quá thần bí đi

Sau này nhất định nàng bắt hắn nói ra cho bằng được

Lâm Dạ Y nhanh chóng nặc áo choàng màu trắng rồi phóng ra ngoài

--

Chắc ai đọc cũng lờ mờ đoán được hậu trường của tiểu Y nhi rồi mình cũng không giấu nữa mà công bố luôn. Chương kế sẽ xuất hiện hai bạn trong team Sử Lai Khắc Thất Quái sau này. Về phần nam chính thì mình dự hơn 100 chương mới ra mặt.
Nam chính mình lấy gần như nguyên si một bạn nam phụ trong một bộ truyện nào đó. Hóng đi các cậu:>