Chương 1: Tà gia lâm nguy

Thiên Ma Tru Diệt Thế

Chương 1: Tà gia lâm nguy

Nhân sinh vô thường,vũ trụ có định luật riêng của nó mà không ai trái lại với quy luật của tạo hóa, thế nhưng vì nghịch thiên cải mệnh trời đất sinh ra tu luyện giả, Nhân tộc càng ngày càng phát triển vượt qua tinh không vô tận lịch sử kéo dài hàng ngàn hàng nghìn năm. Nhân tộc chung sống hòa bình chỉ tranh quyền đoạt lợi nằm trong mức kiểm soát, đến một ngày, Yêu tộc, Ma tộc, Dị tộc, Thần tộc xuất hiện ở tinh không. Nhân tộc mới biết được một điều! Vũ trụ này không chỉ có nhân loại mà còn những chủng loại khác chúng ta! Những tộc khác hiếu chiến tu luyện trước nhân tộc hàng vạn hàng nghìn năm, công pháp khai thiên lập địa vượt xa xa tu luyện giả nhân tộc. Các cổ gia thời thái cổ nhân tộc cố gắng chống đỡ sự xâm lăng của các chủng tộc khác, một vài cổ tộc công pháp cường đại nhưng tu luyện lại chậm vô cùng,dù qua bao nhiêu năm tháng vẫn không cải thiện được một chút nào sức mạnh. Ba đại cổ gia của nhân tộc bao gồm: Tà gia, Dương gia, Trần gia kiên trì cố gắng cùng với cửu đại gia tộc Nhân tộc bao gồm: Mạc gia, Xín gia, Đông Phương gia, Cổ gia, Linh gia, Mộc gia, Kim gia,Hào gia, Hoàng gia, lập ra liên minh chống lại ngoại tộc xâm lăng tinh không của Nhân tộc. Nhân tộc lúc này đồng lòng gìn giữ biên cương tinh vực đã được ngàn năm chiến tranh liên miên không dứt.

Tại tinh cầu Tà Tinh trực thuộc chi mạch dòng chính Tà gia, thiếu niên năm nay khoảng chừng năm tuổi ngửa mặt nhìn lên tinh không, trên miệng hắn ta ngậm một cọng rơm khô, mũi thở khiến cho cộng cỏ khô đung đưa,bay lên xuống quái dị không theo bất kỳ một qui luật nào.Hắn mài kiếm, môi đỏ như son,mặt thanh tú nếu nhận định thì hắn là một mỹ nam nhân, gương mặt thật không có một điểm tì vết nào.

"Tà Mặc!" tiếng hét thật to vang vọng cả một khu đất, một cô gái nhỏ trạc khoảng tuổi hắn đang chạy lại nhìn xa xa có vẻ như nàng mỏi mệt vô lực"... ta tìm ngươi nãy giờ, không ngờ ngươi lại đi xa như vậy trốn ở chỗ này!"

"Hừ! Ngươi tìm ta làm gì Dương Chinh Chinh?" Tà Mặc biểu môi giọng có chút đắng chát, hắn không thích Dương Chinh Chinh nàng ta như một chú mèo tinh nghịt suốt ngày quấy phá hắn, nàng là mới tới Tà tinh cùng phụ thân nàng Dương Thiên để bàn về việc chuẩn bị phòng thủ biên cương tinh vực sắp tới.

Dương Chinh Chinh tuy còn nhỏ tuổi nhưng khí chất phi phàm, nàng tiên thiên thoát tục, da trắng như tuyết,tóc đen huyền ánh lên màu bí ảo của vũ trụ,đôi ngươi đen hung hút như hấp lực nào đó trong đó, mũi cao,mài liễu tương lai cũng có thể cho là một đại mỹ nhân của Nhân tộc.

Tà gia ngụ tại Tà tinh là gần sát rìa biên cương tinh vực, Tà gia phụ trách dẫn đầu nhân tộc bảo vệ biên cương đã được một ngàn năm. Công pháp Tà gia có thể nói là độc đáo, huyền ảo chủ yếu là chiến kỹ, hồn kỹ tự xưng mạnh mẽ, chiến lực phải nói vượt cấp khiêu chiến nhưng hao hụt lại tu luyện có mức quá chậm chạp so với những công pháp của Nhân tộc khác. Nếu ra chiến trường có tử thương người Tà gia thì khó bù lại cường giả, đây cũng là một vấn đề khó khăn của gia tộc.

"Ngươi đừng lúc nào cũng tỏ vẻ ra ông cụ non đi Tà Mặc lão nhân gia" Nàng ghét nhất thái độ này của Tà Mặc lúc nào cũng xem mình lớn hơn nàng.

"Hừ! Ta không phải là ông cụ non, lão nhân gia gì hết! Ngươi thật không hiểu tại sao người Tà gia lúc nào cũng không vui vẻ như cái khác tộc nhân? Lúc nào cũng phải thật nghiêm cẩn chuẩn bị tinh thần vững chắc?" Tà Mặc liếc mắt làm cho Dương Chinh Chinh giật nảy mình sau đó quay đầu nói tiếp " Tà gia thủ biên cươn tinh vực của Nhân tộc là một ngàn năm. Thế nhưng ngươi biết mỗi năm bao nhiêu người nằm xuống? Bao nhiêu người hy sinh trước sự tàn nhẫn của Dị tộc? Ta là chưa nói đến Ma tộc cường thịnh đang nhòm ngó cái bánh ngon này. Sinh ra là người Tà gia trong dòng máu ta phải có sự chuẩn bị vì tồn vong Nhân tộc mà phấn đấu vượt qua số phận, một khi lùi bước, hừ, chỉ có một con đường chết!" Tà Mặc lạnh lùng nói ra những lời đâm sâu trong tim Dương Chinh Chinh.

"Ta... Ta...." Dương Chinh Chinh ngập ngùng muốn nói gì đó.

Ầm Ầm.... Thiên không nổ tung

"Dương nhi" Tiếng hét chói tai từ xa xa truyền tới.
"Thúc Thúc?" Dương Chinh Chinh ngẩn nhìn thiên không đang bay đến một thanh niên trạc hai mươi bảy tuổi.

"Tà nhi" Tiếng êm diệu vang bên tai Tà Mặc hắn ngước nhìn thân hình tiên thiên, mài liễu,mắt sáng như trăng rầm, đôi môi nhỏ nhắn hình trái tim, tóc như mặt biển lấp lánh trong đêm sáng, mỹ lệ tinh xảo không phải ai khác chính là mẫu thân của hắn. Nàng từ từ hạ xuống đứng bên cạnh hắn.

" Mau theo thúc thúc trở về gia tộc, đại chiến sắp đến rồi!" Dương Mai Anh lên tiếng vội vàng nói" Theo ta về. Cha ngươi cùng các hộ pháp ở lại trợ trận với Tà gia. Thật không ngờ Ma tộc, Hắc Xương Tông có hành động sớm như vậy dám đánh lén vào đại bản doanh trấn thủ biên cương của Nhân tộc ta!" hắn nhìn xa xa con ngươi đỏ âu, sự thù hằn trong đôi mắt dân đến đỉnh điểm.

"Ngươi nên theo thúc thúc ngươi về gia tộc ngươi, ở đây có chỗ chú ẩn không cho Ma tộc phát hiện các ngươi. Nhưng đó là cấm địa của Tà gia tốt nhất ngươi là cùng Dương Mai Anh về nhà. Ở đây nguy hiểm trùng trùng không ai bảo vệ an toàn được cho ngươi!" Mạc Sinh nhìn về phía Dương Chinh Chinh nói nghiêm nghị.

"Vâng! Bá mẫu cáo từ" Dương Sinh Sinh liếc nhìn Tà Mặc rồi quay người theo Dương Mai Anh lao về truyền tống trận.

"Ngươi cũng mau theo ta vê cấm địa,cha ngươi mới phát hiện một thánh chi địa, ta đem theo lương khô đưa cho ngươi. Tuyệt đối nhớ lời ta dặn, ta không đến, hoặc người trong gia tộc không đến đưa ngươi ra ngoài tuyệt đối không được ra! Người Ma tộc cường đại ngươi nên nhớ rõ! Mẫu thân sẽ đến đón ngươi mẫu thân hứa với ngươi!" Mạc Sinh nhìn về phía Tà Mặc đôi mắt triều mến như đang nhìn thứ quý báu nhất của một người.

"Ta lớn rồi ta hiểu, người mau mau mang ta đi!" Tà Mặc hối thúc mẫu thân đưa hắn rời khỏi.Hắn biết lần này thật sự đại nạn với Tà gia rồi...