Âm chi thế giới, thiếu niên cô độc.

Thiên Ma Tru Diệt Thế

Âm chi thế giới, thiếu niên cô độc.

Âm chi thế giới sau khi trải qua kịch chiến với ma tộc tổn hại vô cùng tàn khốc, khí hậu khắc nghiệt cùng thi khí bao phủ, dường như không còn sinh cơ.
Ma tọc hoành hành, cướp bốc tàn sát vô nhân tính. Nhân tộc những kẻ yếu bị bỏ lại đành phải làm nô lệ cho bọn dã thú chèn ép,chà đạp như con sâu con bọ còn không bằng. Thế giới bị thi khí ăn mòn nhiều tòa đại lục lớn nhỏ vì hoàn cảnh khắc nghiệt bị bỏ hoan không ai dám lui tới vì một khi gặp Phong Thi mà đụng phải dù là có tu luyện khí cũng đành bỏ mình nơi đây.
Bên trong một tòa di tích bỏ hoang trong một mảnh đại lục nhỏ nằm phía bắc thế giới,nơi đây từng phồn hoa vì là địa vực của bá chủ thế giơi này Tà Tộc một trong những cổ tộc thần bí đứng hạng mười nhân tộc, cường đại thế lực mà giờ đây trở thành phế tich hoang tàn đổ nát, không còn sinh cơ. Sau trận chiến với Ma Tộc dường như toàn tộc bị diệt.
Nam tử áo bào đen phất phơ lục lội trong đống đổ nát phế tích tìm kiếm chút dư tàn còn lại. Tà Mặc thiếu niên nam tử 12 tuổi bị bỏ lại nơi đây cô độc rồn rã 10 năm trời tự sinh tự diệt không tiếng cười cũng chẳng mang tiếng khóc.
Hắn hy vọng tìm trong đóng đổ nát này còn lưu lại một ít lương khô vì Phong Thi sắp đến. Năm đó đại chiến cha mẹ hắn bỏ hắn trong Âm mạch chi địa bảo hắn đợi 1 tháng liền rước tiểu hài tử đi ra. Nhưng hắn chờ đợi là 2 tháng thời gian lương khô cạn kiệt,lúc này đi ra liền một cái thành thị nguy nga gia tộc còn lại một đống tro tàn phế tích, hắn tìm xung quanh thi thể chất đống cũng chẳng thấy hình hài phụ thân mẫu thân. Hắn nghĩa phụ mẫu còn đang kịch chiến nên kiêng nhẫn ở nơi này thời gian chờ đợi, mà cái này liền là cực kỳ thống khổ cảm giác.
Thời gian trôi qua hắn chỉ thấy mình dần thành một thiếu niên anh tuấn, Tà Mặc tự lực sinh tồn đến ngày hôm nay.
Tà Mặc trong đóng đổ nát thành thị tìm kiếm lương khô để trú qua đợt Phong Thi sắp tới. Con mắt vô vọng đào bới, hy vọng còn lại một ít tàn dư.
Nửa ngày thời gian, Tà Mặc con ngươi tuyệt vọng vì dường như không còn thứ gì cả. Xung quanh thi khí bao phủ hút hết sinh cơ, mà cái này thực vật, động vật cũng không sống nổi, chỉ có yêu thú lượng lờ mà thực lực của hắn bây giờ chỉ qua là thường dân chưa từng tu luyện làm sao bắt được những con yêu thú ấy để lấp cái bụng rỗng?
Mà không hiểu tại sao thi khí không ăn mòn cơ thể của hắn, chẳng lẽ bởi vì món bảo vật mà phụ mẫu lưu lại một đường sinh cơ. Tà Mặc khẽ lấy trong tay nãi ra ngọc bội phản phất mà đen ánh sáng dị thường, trong tay nắm chặt.
"Phụ mẫu không biết dưới suối vàng con còn gặp lại hai người không?"
Hắn tuyệt vọng tột cùng, mười năm này chính là mạnh mẽ kiên cường vượt qua, lúc này không còn lương thực, một đường sinh cơ cũng tuyệt diệt. Hắn ngước lên khẽ cười khóc rồng một tiếng, lệ quang đầy mặt chảy dài, hiện lên những năm tháng còn nhỏ phải lưu lạc một mình khổ cùng khổ kiệt.
A...a...a...
Xuy... xuy...
Ầm...
Thiên địa dị tượng chấn động, ánh sáng đen tỏa mạnh hắc khí bên trong ngọc bội,rung rung từng tiếng như xé nát thiên địa xé nát không gian mà đi. Tà Mặc bị hút bay lên không trung hóa thành một đạo linh ảnh hút vào trung tâm vòng xoáy.
Trước mắt một màng đen mờ mịch một bóng sáng trắng hiện ra như dáng người, Tà Mặc chấn kinh.
TA ĐANG Ở ĐÂU?
NHÂN ẢNH KIA LÀ AI?
.....