Chương 4: Kiếm Long

Thiên Đạo Thần Đế

Chương 4: Kiếm Long

Cầm trên tay "Chiêu sinh lệnh", một cảm xúc vui mừng, ấm áp cùng với đó là sự hi vọng của gia tộc, Lạc Huy nước mắt lại chảy xuôi nhiều hơn nữa. Người nhà Lạc gia ai cũng mắt đỏ hoe, rưng rưng, chỉ còn đó là một mặt tươi tỉnh Dương bá bá. Hắn vỗ vai Lạc Huy, lớn giọng nói
- Tiểu tử ngươi phải nhớ lấy, cái này là phụ mẫu ngươi chuẩn bị, tu tiên không chỉ là giấc mơ riêng của ngươi mà đó còn là giấc mơ huy hoàng của Lạc gia, nhất định phải cố gắng!

Lạc Huy vẫn chưa biết nói gì, mẫu thân hắn lại trước nói: "Dương ca đừng quá khắt khe với nó, ta tin là hắn sẽ hết lòng cố gắng thôi"

Đúng rồi. Phụ thân hắn cũng thêm lời.

Lạc Huy chỉ hai mắt đang chảy xuôi những giọt lệ, ánh mắt kiên định nhìn lấy Dương bá bá của mình. Không nói gì, nhưng ánh mắt có thể thay cho lời nói.

Được rồi, dù sao thì sự tình là như vậy. Mấy ngày nữa sẽ có tiên nhân đến đón con, ở đây Hà Bình vùng đất xa xôi sẽ không có tiên môn tổ chức chiêu sinh đâu. Nên phải có tiên môn tự mình đến, như vậy mới sớm ngày tới khảo hạch được.

Dặn dò Lạc Huy trong thời gian này nhiều nghỉ ngơi, không có việc gì thì đừng ra khỏi phủ, sợ bị gì đó lại không hay. Còn hắn thì về chỉ ở phòng mình ôm lấy tủ sách mà thôi, cuộc sống như vậy thanh nhàn.

Chỉ đặc biệt là hắn từ lúc nhận lệnh bài chiêu sinh trong tay, không khỏi có cảm giác mơ hồ, đêm đêm không thể nào ngủ được. Chỉ thật tốt nằm và nghĩ đến tương lai.

Sáng hôm nay, sau khi đại lễ dâng hương ở từ đường Lạc gia kết thúc. Từ chân trời, phía ánh bình minh đang chiếu rọi, một áng mây đang nhanh chóng bay về phía Hà Bình thành. Từ đám mầy kia có vô hình khí lãng thả ra, tất cả trong thành không còn ai dám đứng, nhao nhao quỳ xuống lễ bái. Bởi việc sẽ có tiên nhân xuất hiện, đón đi công tử Lạc gia đã truyền vang khắp trong ngoài. Xuất hiện uy áp như thế, chỉ có thể là tiên nhân xuất thé mà thôi.

Trên đám mây đang bay nhanh về, nhìn thấy dân chúng một mảnh lễ bái tôn sùng mình, thanh niên kia không khỏi nở ra nụ cười đắc ý. Đúng vậy, vốn dĩ người tu đạo xuất thế, thường sẽ giấu đi khí cơ của mình hắn lại một mực mạnh mẽ tỏa ra, đúng là trong vòng mấy dặm hà bình thành này ai cũng cảm nhận đến.

- Vị tiên nhân này cũng quá khoa trương đi! Lạc Thành lắc đầu cười cười.

Tuy Lạc gia ai nấy cũng đều quỳ xuống, nhưng Lạc Huy một nhà năm người lại không quỳ. Tính cả Dương bá.

Đứng trên không trung, nhìn xuống mấy vị lão nông lại không quỳ xuống, mà chỉ cúi đầu hành lễ, Kiếm Long hơi tức tối.
Nhưng nghĩ lại người ta là người có tiền nên đành thôi, giữ chặt nộ khí này trong lòng.

Lạc Huy tiến lên trước, cung kính lấy lệnh bài đưa cho Kiếm Long.

- Tiên nhân, đây là ta lệnh bài chiêu sinh!

- Ta biết!

- Vậy chúng ta có thể đi rồi.

- Ngươi đã chào tất cả mọi người trong nhà chưa?

- Ta chào rồi. Đã tốt nói xong mọi chuyện rồi. Lạc Huy thành thật trả lời,

Đúng là như vậy, biết có tiên nhân đến, nên hắn sẽ không lại cái gì rơi lệ đắm đuối chia tay cảnh tượng nữa. Cái gì cần nói cũng đã nói rồi, nên chỉ còn một lòng hướng tiên môn truy tìm tiên đạo!

Nhưng Kiếm Long nghe lại lông mày nhíu đến càng sâu! Chậm rãi lấy mở miệng hỏi: " đúng không vậy?"

Ở đằng kia, Lạc Thành thì cười đến mím môi, nhẹ nhàng nháy mắt Trần Như Hoa!

- Đây là chúng ta Lạc gia, biết tiên nhân đến đường xá xa xôi, nên có chuẩn bị chút lễ mọn ạ.

Trần Như Hoa đưa lên một chiếc hộp, không biết dùng chất liệu gì, nhưng nhìn rất không giống thường nhân hay dùng. Kiếm Long dùng Linh thức quét qua nhưng chẳng thể vào. Trong lòng suy nghĩ Lạc gia thật chu đáo. Chắp tay hành lễ, nói lời tiễn biệt một tay chỉ hướng Lạc Huy thế là hai người cùng đằng vân đi mất về hướng Nam chân trời!

Trần Như Hoa thì nói với Lạc Thành
- Hi vọng là tiên nhân thích đi!

Lạc Thành thì cười nói

- Vị này tiên nhân, bá khí lắm!

Một bên, Dương bá bá lại cười to

- Cũng không biết sẽ cái gì cảm xúc.

Trong lòng lại nghi vấn rất nhiều, không biết mọi người đang nói cái gì. Lạc Tuyết thất thần hỏi

- Nhưng là thích cái gì? Cảm xúc cái gì vậy?

Ba người đồng thanh nhìn Lạc Tuyết một cái rồi đáp

- lễ mọn.