Chương 512: Phá Thai Đi Ta Liền Cưới Ngươi
"Vị này bồi bàn, tôi biết anh ta là người ở đây. Làm ơn cho tôi biết anh ta là ai được không?‘ Nhu Tiểu Băng hướng bồi bàn thành khẩn nói. Gương mặt nàng có chút đỏ do men say.
"Ngại quá, tôi chỉ vừa mới vào làm. Thật sự không biết, cô đi tìm người khác hỏi thử xem." Bồi bàn có chút lúng túng nói. Tiểu bạch kiểm ở trong quán này tính ra thì nhiều giữ lắm. Nếu không nhớ họ biệt danh hoặc ảnh, muốn tìm thực sự khó vô cùng.
"Thật không biết sao? Hắn ta cao khoảng thế này, à không thế này, gương mặt giống như kim tan vậy. Không soái hơn một chút." Nhu Tiểu Băng miêu tả nói. Nàng cũng chỉ nhớ mơ hồ Diệp Thần khuôn mặt mà thôi.
"Thật sự không biết, tiểu thư ngươi có muốn uống một ly không. Nếu như không tôi thực sự phải đi có việc." Bồi bàn có chút không kiên nhẫn nghiêm túc nói.
"A, thật xin lỗi. Cho tôi một ly rượu. Thành thật xin lỗi." Nhu Tiểu Băng ý thức mình làm phiền người khác liền cúi đầu xin lỗi nhân lấy một ly cốc tai uống vào. Mặt nàng lập tức càng lúc càng đỏ. Đầu óc liền choáng váng, ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra khiến nàng mệt mỏi. Trong cơn choáng váng, Nhu Tiểu Băng lập tức mất đi thăng bằng ngã về phía sau. Đang nhắm mắt chịu đau đớn lúc, nàng cảm thấy có người đỡ mình tại đằng sau lưng.
"Cảm ơn. Á,... xin lỗi..." Nhu Tiểu Băng mở miệng cảm ơn quay về phía sau nói. Nhưng nàng hiện tại nào có thể đứng vững, lập tức ngã vào trong người đàn ông trước mặt.
"Ê nhóc, em cứ thích ngã vào lòng người khác như vậy à?" Diệp Thần hứng thú hỏi.
"Thành thật xin lỗi. Tôi không cố ý." Nhu Tiểu Băng khuôn mặt đỏ bừng tránh ra Diệp Thần tay ôm, cúi đầu xin lỗi liên tục nói.
"Có vẻ như nhóc rất thích việc xin lỗi?" Diệp Thần thấy vậy liền hỏi.
"Không phải vậy, chẳng qua là ta làm sai đương nhiên muốn xin lỗi. Với lại tôi đã mười sáu tuổi không phải nhóc." Nhu Tiểu Băng lắc đầu nói.
"Mười sáu tuổi có thể vào quán bar sao? Theo quy định pháp luật hình như làm vậy là phạm pháp thì phải? Nhóc muốn đến đồn cảnh sát dạo một vòng?" Diệp Thần trêu trọc nàng nói.
"Ách, không có, không có. Tôi đến để tìm người, chỉ để tìm người. Thật sự không cố ý. Tuyệt đối đừng báo cảnh." Nhu Tiểu Băng khóc không ra nước mắt nói. Nàng làm sao lại quên mất việc này chứ. Nàng còn chưa đủ tuổi ra vào nơi này.
"Vậy nhóc cũng cần mở mắt xem thử trước mặt người giúp đỡ nhóc chứ? Nếu cứ cúi đầu như vậy? Nhóc cả đời chỉ có thể xin lỗi người khác mà thôi. Ngẩng mặt lên xem nào?" Diệp Thần vỗ vai nàng nói.
Nhu Tiểu Băng nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn trước mặt nam nhân. Sau đó nàng liền ngẩn ngơ nhìn. Cái này soái ca thật đẹp trai, hình như nàng gặp qua ở đâu rồi, nhưng thực sự không nhớ ra.
"Nè nhóc? Nhìn người khác chằm chằm vậy, ta phải đánh thuế đó." Diệp Thần gõ Nhu Tiểu Băng cái đầu khiến nàng có chút đau từ thất thần tỉnh lại.
"Thành thật xin lỗi, tiểu ca ca, ta thực không cố ý." Nhu Tiểu Băng lập tức đỏ mặt cúi đầu liên tục xin lỗi. "Nhu Tiểu Băng nha Nhu Tiểu Băng mày thật sự mất mặt nha, sao có thể nhìn soái ca đến không chớp mắt như vậy, mày ngày càng dại trai rồi."
"Nhóc quả thật thích xin lỗi." Diệp Thần cười đến vui vẻ. Hắn lần đầu tiên gặp nữ nhân thích xin lỗi như vậy.
"Không phải như vậy, chẳng qua… chẳng qua..." Nhu Tiểu Băng muốn phản bác nhưng nghĩ đều không ra lời. Nàng quả thật xin lỗi rất nhiều thì phải. Từ trong gia đình đến ngoài xã hội, "xin lỗi" hai từ giống như nàng câu cửa miệng.
"Nghe nói nhóc đang tìm kiếm ta? Có việc gì sao?" Diệp Thần nghi hoặc mở miệng hỏi.
"Tìm? Tìm ai?" Nhu Tiểu Băng hồ đồ.
"Vậy là ta nhầm lẫn rồi?" Diệp Thần nghi hoặc giả bộ từ trong túi quần móc ra một cái khăn lau lau mồ hôi trên mặt hỏi.
"Có lẽ đi… ách… đó không phải ta quần lót sao?" Nhu Tiểu Băng lập tức nhận ra mình cái quần lót bị mất hôm qua bị Diệp Thần dùng lau mồ hôi. Gương mặt đột nhiên trở nên xấu hổ.
"Cô bé, ngươi sao vậy? Mặt sao tự nhiên biến sắc như thế?" Diệp Thần cầm quần lót của nàng nhét vào túi nói.
"Cái khăn vừa rồi… có phải…?" Nhu Tiểu Băng sợ mình nhìn nhầm.
"Ý ngươi là quần lót của ngươi?" Diệp Thần giúp Nhu Tiểu Băng khẳng định.
"Là ngươi? Ta tìm đúng là ngươi. Tối qua là ngươi cùng ta… cái đó." Nhu Tiểu Băng lập tức nhận định người tối qua là Diệp Thần. Tối qua chính là hắn tại trên người nàng, từng ký ức mơ hồ càng lúc càng rõ ràng.
"Tối qua có một cái ngốc nữ nhân thuê ta cả đêm, giá của ta rất đắt đó. Ngươi là hôm nay đến trả bù khoản tiền thiếu nợ sao?" Diệp Thần nghi hoặc nhìn nàng hỏi.
"Ta… ta..." Nhu Tiểu Băng lúng túng, nói nàng chịu thiệt thì cũng không phải. Dù sao nàng cũng là thuê người ta. Như vậy là nàng nợ nam nhân trước mặt.
"Tiểu Diệp, nàng nợ ngươi tiền sao? Ngủ nam nhân tất nhiên muốn trả tiền. Nếu không đêm nay ta bao ngươi hết thế nào?" Hoàng Dung ôm lấy Diệp Thần cánh tay trêu trọc Nhu Tiểu Băng nói.
Diệp Thần nhìn Hoàng Dung như thế diễn liền muốn cười. Cô gái này khi nào cũng thích gây chuyện.
Nhu Tiểu Băng mặt đều tối sầm lại có chút lạc lõng: "Hắn ta là trai bao thật sao? Mình chẳng lẽ phải cùng người này kết hôn? Làm sao đây, làm sao bây giờ?" Diệp Thần nhìn Nhu Tiểu Băng như vậy lúng túng suy nghĩ liền khẽ mỉm cười, cô gái này thật thú vị.
"Chúng ta đi thôi nha, tối nay nhưng không cho ngươi rời khỏi ta." Hoàng Dung ôm chặt lấy Diệp Thần cánh tay làm nũng.
"Đợi… đợi đã..." Nhu Tiểu Băng đột nhiên ngăn lại hai người.
"Tiểu thư cô sao lại ngăn chúng ta? Cô muốn làm cái gì nha?" Hoàng Dung không thả ra Diệp Thần cánh tay hỏi.
"Tôi… tôi trả giá gấp đôi, người đàn ông này. Đêm nay tôi bao." Nhu Tiểu Băng lập tức rút trong túi ra một trương khác thẻ ngân hàng kéo lấy Diệp Thần sang bên phía nàng bá đạo nói.
Xung quanh quán bar cũng nghe thấy Nhu Tiểu Băng như vậy bá đạo đều quay người nhìn sang. Cô gái này thật ngưu, nam nhân nha sao lại khác nhau như vậy chứ? Nhu Tiểu Băng lúc này đều đang khóc trong lòng. Đây là tiền mẫu thân trước khi mất để lại cho nàng, để khi nàng đám cưới làm của hồi môn đùng đến. Không nghĩ tới nàng lại chỉ vì thuê cái này nam nhân một đêm mà sài đến.
Hiện tại nhiều người nhìn nàng như vậy, không những thế còn bị quay video lại, lần này nàng thực sự chết không có chỗ trôn. Hôm qua là giả hôm nay thế nào còn giả được nữa.
"Nữ nhân muốn đọ tiền sao? Ngươi nghĩ ngươi đủ? Gấp bốn nam nhân này ta không nhường." Hoàng Dung khiêu khích kéo lại Diệp Thần hướng Nhu Tiểu Băng lè lưỡi.
"Cô… gấp mười. Nam nhân này hôm nay nhất định là ta." Nhu Tiểu Băng lập tức hét giá. Nàng lần này điên rồi. Dám hét cao như vậy giá cả.
"Móa ơi, nữ nhân này thèm trai đến điên rồi. Ta chỉ muốn một nửa giá, không ta không cần, ngươi đi cùng ta thế nào?" Mấy cái nam nhân xung quanh lập tức mở miệng kêu gào, mỹ nữ sao ngươi nhất định cố chấp hắn vậy chứ? Chúng ta trên giường chưa chắc không bằng hắn nha.
"Không cần, chỉ cần hắn." Nhu Tiểu Băng quả quyết chỉ định Diệp Thần khiến đám nam nhân xung quanh thất vọng.
"Phụt… ha ha..." Diệp Thần lập tức cười lớn. Nhu Tiểu Băng cô gái này cũng thật dễ bị người khác kích động.
"Ai ya, vị tiểu thư này ra tay thật hào phóng nha. Dung Nhi xem ra chỉ có thể gặp em vào tối mai." Diệp Thần mở miệng ra hiệu cho Hoàng Dung nói.
"Được thôi, tỷ tỷ nhường cho cô. Tỷ tỷ hôm nay cũng không có mang tiền nhiều vậy. Tiểu Diệp mai nhất định phải chiếu cố ta đó" Hoàng Dung liền tủm tỉm cười nhún vai nói sau đó liền lướt qua Nhu Tiểu Băng rời đi ra bên ngoài trở lại Thiên Đạo Trường Học không gian bên trong.
"Vậy thì nhóc chúng ta đi thôi. Muốn tại tối qua căn phòng hay vẫn là… bên kia khách sạn?" Diệp Thần tiến tới bên cạnh nàng hỏi.
"Cái đó… chúng ta… tìm nơi khác nói chuyện đi." Nhu Tiểu Băng lúng túng nói. Nàng thực không có ý muốn ngủ tiểu ca ca trước mặt này lần nữa. Vừa rồi hét giá xong nàng thực sự vô cùng hối hận.
"Được thôi." Diệp Thần đi theo bước Nhu Tiểu Băng ra khỏi quán bar.
"Tiểu ca ca có thể nói ta nợ ngươi bao nhiêu không?" Nhu Tiểu Băng lúng túng hỏi.
"Nhóc muốn nói chuyện này?" Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
"Thành thật xin lỗi, vừa rồi ta không có ý định hét giá lớn như vậy. Phá ngươi làm ăn thành thật xin lỗi." Nhu Tiểu Băng cúi đầu liên tục nói.
"Ý ngươi là sẽ không trả ta tiền?" Diệp Thần nhướng mày nói.
"Ta không có ý như vậy. Tiền ta sẽ trả nhưng có thể thiếu một chút." Nhu Tiểu Băng mở miệng lúng túng nói.
"Thiếu một chút? ngươi chắc chắn?" Diệp Thần nghi ngờ.
"Cái này..." Nhu Tiểu Băng không dám chắc, hôm qua nàng bỏ toàn bộ tài sản cũng không trả đủ hắn một đêm. Hôm nay lại trả gấp mười, thế nào đủ? Nàng chưa từng đi thuê qua nam nhân, đương nhiên đối với giá cả không biết, nhưng nhìn soái như vậy nam nhân giá nhất định không rẻ.
"Ngươi nợ ta mười một đời." Diệp Thần bình thản nói.
"Hả?" Nhu Tiểu Băng nghi ngờ. Mình có phải hay không nghe lộn.
"Ngươi quên rồi sao tối hôm qua." Diệp Thần nhắc lại nói.
"Ngươi tiền còn thiếu, có khi phải dùng cả một đời để trả lại."
"Cho ta… cả đời ta đều cho ngươi..."
Từng ký ức hiện lại trong đầu nàng khiến Nhu Tiểu Băng chỉ muốn đập đầu chết quách đi, nàng làm sao lại nói xấu hổ như vậy chứ?
"Tiểu ca ca đó là ta nói đùa." Nhu Tiểu Băng lúng túng đáp.
"Nói đùa? Nhận tiền làm việc, ta chưa từng biết nói đùa." Diệp Thần nhún vai nói.
"Cái kia, vậy dùng ta cả đời để trả được sao?" Nhu Tiểu Băng mở miệng hỏi.
"Hả?" Diệp Thần có chút ngạc nhiên.
"Tiểu ca ca ngươi có thể gả cho ta sao?" Nhu Tiểu Băng không muốn mặt hỏi. Rượu vào máu liều nên não. Nàng tại sao có thể nói như vậy chứ? Thật là điên rồi, chẳng lẽ thực muốn gả cho hắn sao?
"Tại sao muốn gả cho ta? Ba mẹ ngươi không phản đối sao? Ngươi biết ta làm nghề gì sao?" Diệp Thần ngược lại hỏi.
"Không phải liền là tiểu bạch kiểm sao? Ba ba chính là muốn ta lấy ngươi. Từ nay ta đến bao nuôi ngươi. Ngươi lấy ta?" Nhu Tiểu Băng nhớ đến cha ruột mình cay độc lời nói liền tức giân nói.
Diệp Thần có chút im lặng nhìn nàng: "Cô nhóc này coi hắn là trai bao, hiện tại liền muốn lấy hắn bao nuôi hắn."
"Ách, có phải là ta quá lỗ mãng rồi không? Ta… ta… sẽ làm trọn người vợ nghĩa vụ. Vậy nên hãy lấy ta. Tiền của ta đều cho ngươi." Nhu Tiểu Băng liền nói. Hiện tại nàng cảm thấy mình thật sự điên rồi. Vậy mà kêu hắn lấy nàng, rượu vào miệng xong, nàng máu liều liền cao như vậy.
Diệp Thần sờ lấy Nhu Tiểu Băng mặt đang cúi gằm nâng lên nàng cằm. Nhu Tiểu Băng đỏ ửng mặt nhìn Diệp Thần.
"Gần quá… cảm tưởng như có thể chạm tới hắn bờ môi. Nhu Tiểu Băng mày bị điên rồi. Sao có thể dại trai như vậy chứ?" Nhu Tiểu Băng lúng túng.
"Được, ta đồng ý với nhóc, nhưng cái giá nhóc phải bỏ ra xa xa so với nhóc tưởng tượng nhiều lắm. Với lại ta không thích nữ nhân chỉ biết cúi đầu." Diệp Thần mỉm cười nhìn nàng nói.
"Đồng… đồng ý rồi? Giá bao nhiêu ta cũng có thể bỏ." Nhu Tiểu Băng lập tức kinh ngạc nói.
"Nhóc đủ tuổi kết hôn sao? Mới mười sáu tuổi cầu hôn ta như vậy? Có phải hay không cần đợi hai năm nữa?" Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
"Không có vấn đề, để ta có thể cùng… vị hôn phu… kết hôn trong hai tháng nữa. Chứng mình thư đã bị làm quá lên hai tuổi. Trên pháp luật ta đã đủ mười tám." Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói. Nhắc đến ba từ "vị hôn phu" nàng nói rất nhỏ. Nhưng vẫn bị Diệp Thần nghe thấy.
"Vị hôn phu của ngươi sao? Hắn không cần ngươi nữa?" Diệp Thần nhìn nàng hỏi.
"Hắn ghét bỏ ta không còn trong trắng." Nhu Tiểu Băng cười đắng chát nói.
"Vậy sao? Đưa tay chứng minh nhân dân." Diệp Thần nhún vai nói.
"Đây… tiểu ca ca ngươi cần nó làm gì?" Nhu Tiểu Băng hỏi.
"Đăng ký kết hôn không phải cần đến cục dân chính đăng ký sao? Đề phòng nhóc sáng mai tỉnh rượu hối hận. Ta cầm nó đi trước." Diệp Thần tự nhiên trả lời nói.
"Cái này... " Nhu Tiểu Băng có chút do dự, nàng sợ nàng sẽ hối hận. Hiện tại có rượu nàng mới liều như vậy, tỉnh dạy nàng sợ nàng sẽ hối hân chết.
"Hối hận rồi sao? Ngươi không phải nói dùng cả đời để trả? Nhu Tiểu Băng nhóc nếu như không trả được, đi tìm người khác cùng nhóc chơi trò vợ chồng đi. Đừng lại đến tìm ta nữa." Diệp Thần cứ như vậy quay đầu rời đi.
Nhu Tiểu Băng đứng yên tại chỗ không có di chuyển cũng không có ngăn lại. Tay nắm chặt mình ví. Nàng đang do dự, nhìn Diệp Thần muốn rời khỏi. Nàng lập tức trả lời: "Có thể cho ta thời gian suy nghĩ kỹ sao?"
"Muốn thời gian?" Diệp Thần dừng bước chân không có quay đầu hỏi.
"Ta… ta… cần một chút thời gian." Nhu Tiểu Băng ngập ngùng nói.
"Được, một tiếng sau, nếu như cô quay lại quán bar Hắc Động tìm đến ta đưa ta chứng minh nhân dân. Thì đừng bao giờ hối hận, còn nếu như cảm thấy không muốn cùng ta kết hôn, vậy thì cũng không cần đến nữa." Diệp Thần liền rời đi. Bỏ lại Nhu Tiểu Băng một mình.
Nhu Tiểu Băng nhìn thấy Diệp Thần đã đi mất hẳn liền cũng bước ra bên ngoài tìm một cái hiệu thuốc gần đó. Nàng cảm thấy mình có chút say, muốn mua chút thuốc giải rượu. Phải tỉnh táo thì mới quyết định chính xác được. Để sau này không hối hận.
"Làm ơn cho em một chút thuốc giải rượu." Nhu Tiểu Băng liền tìm trong túi mấy đồng tiền lẻ nói. Người bán thuốc cũng đưa nàng thuốc giải rượu. Nàng muốn rời đi lúc liền nhìn đến bên cạnh đó mấy cái que thử thai.
"Có thể… hay không… cho em một hộp que thử thai?" Nhu Tiểu Băng đỏ mặt chỉ que thử thai hỏi. Thực ra hôm qua là ngày nàng thời kỳ dễ dàng mang thai nhất. Mà ngày hôm nay nàng cũng chưa dùng qua thuốc tránh thai, vậy nên… có thể là...
Người bán thuốc nhìn qua Nhu Tiểu Băng không lớn bao nhiêu tuổi liền thở dài. Giới trẻ bây giờ đổ đốn quá. Sau đó liền lấy cho nàng một hộp que thử thai.
Nhu Tiểu Băng thanh toán xong tiền lập tức rời đi khỏi quán tìm gần đó công viên nhà vệ sinh đi vào bên trong. Bắt đầu dùng que thử thai. Chỉ vài phút sau qua đi. Nhu Tiểu Băng liền run run nhìn lên que thử thai hai vạch hiện ra liền ôm đầu che mặt.
"Trúng mánh rồi." Nhu Tiểu Băng thở dài kích động. Nàng thật sự đen đủi, lần đầu tiên ra ngoài mua vui liền mất đi lần đầu, hiện tại còn mang thai. Thẫn thờ vô hồn lết bước chân ra ngoài công viên ngồi xuống một cái ghế đá. Nàng bắt đầu suy nghĩ rất nhiều, nào là cuộc sống về sau, có lẽ nàng không thể tiếp tục đến trường. Còn cả Nhu gia nàng cũng không thể trở về nữa. Hiện tại nàng mang thai, ba ba chắc chắn sẽ ép nàng đi phá thai.
Sờ lên bụng của mình, Nhu Tiểu Băng bắt đầu quyết tâm. Đứa trẻ này không thể mất. Nàng từng mất đi mẹ, nàng hiểu rất rõ cảm giác mất đi người thân. Mặc dù đứa bé này còn chưa trưởng thành, nhưng nó là con của nàng. Nàng không thể nhẫn tâm như vậy. Hơn nữa nàng cũng không muốn đứa trẻ không có ba. Gả cho Diệp Thần sao? Nhưng nếu đứa bé biết, ba nó là trai bao mẹ nó trong một mua vui mới có nó. Nó sẽ vui sao?
Ngoài ra nếu tiểu ca ca đó biết nàng mang thai… hắn sẽ còn đồng ý kết hôn cùng nàng sao? Lúc đầu hắn còn có thể tham lam nàng tiền cùng sắc đẹp, nhưng muốn hắn làm cha đứa bé, chăm sóc cho nàng và đứa bé hắn sẽ chịu?
Nhu Tiểu Băng bắt đầu khóc, nàng tự trách bản thân để mọi chuyện diễn ra đến nước này. Nghĩ đến tự tử nàng lại nghĩ đến đứa con. Vượt qua bản thân sau khi, Nhu Tiểu Băng nhìn đến đồng hồ liền đứng lên bước vội vàng đến Hắc Động quán bar. Hiện tại nàng phải thử, dù còn một tia hi vọng nàng cũng thử. Hắn đi làm trai bao không phải vì tiền sao? Nàng sẽ kiếm tiền, nuôi hắn cả đời.
"Hộc hộc..." Nhu Tiểu Băng đến quán bar Hắc Động liền thở hồng hộc, nàng chạy vào bên trong tìm kiếm Diệp Thần bóng người. Lúc này, hắn đang ngồi cùng với hai cái nữ nhân.
Diệp Thần một bên ôm Hoàng Dung một bên ôm lấy Vương Ngữ Yên thoải mái ngồi trên ghế ăn hoa quả. Hai nữ cũng cầm điện thoại tựa vào người hắn chơi game.
Nhu Tiểu Băng thấy Diệp Thần như vậy chăng hoa, trong lòng liền có chút thắt lại.
"A… Tiểu Diệp cái vừa rồi nữ nhân tìm đến ngươi." Hoàng Dung nhắc nhở Diệp Thần nói.
"Ta biết, nhóc ngươi trở lại? Quyết định sao?" Diệp Thần mở miệng hỏi.
"Tiểu ca ca… hãy gả cho ta." Nhu Tiểu Băng cắn răng rút trong túi ra chứng minh thư đưa Diệp Thần nói.
"Ngươi chắc chắn?" Diệp Thần nghi hoặc hỏi.
"Ta chắc chắn, ngươi làm trai bao không phải vì tiền sao? Ta kiếm tiền nuôi ngươi. Ngươi đừng tiếp tục bán thân. Đây là ta toàn bộ tiền đang có, mật khẩu liền là tám số tám. Sau này ta sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa." Nhu Tiểu Băng rút ra mình thẻ ngân hàng mẹ để lại đặt vào tay Diệp Thần nói.
Hai nữ nhìn Diệp Thần cười khanh khánh, Diệp Thần hắn có đi làm trai bao cũng không ai dám bao nuôi hắn đi. Tên này là động vật nguy hiểm. Nữ nhân này biết Diệp Thần giết người không chớp mắt. Bắt kỹ nữ phá thai, còn là chuyên gia buôn bán hàng cấm. Không tội ác không làm, nàng còn dám bao nuôi hắn không ta?
"Ngươi không sợ ta cầm tiền rồi chạy mất?" Diệp Thần nghi hoặc cầm thẻ ngân hàng hỏi.
"Ta… ta… mang thai." Nhu Tiểu Băng ấp úng hỏi. Vương Ngữ Yên cùng Hoàng Dung nghe vậy liền có chút đứng hình. Cô gái này thật mắn đẻ nha. Hai người cũng từng mang thai qua, nhưng không sinh được. Vì tu vi không đủ, hiện tại nữ nhân này lại mang thai. Các nàng là từ thế giới khác đến, còn Tiểu Băng cô nàng này lại khác. Nàng có thể trước bọn họ một bước làm mẹ.
"Bố đứa bé là ai?" Diệp Thần trêu trọc hỏi. Hắn đương nhiên biết là của hắn.
"..." Nhu Tiểu Băng đều cạn lời, ngoài ngươi ra còn có thể là ai?
"Tiểu ca ca ta ngoài ngươi ra chưa từng quan hệ với ai." Nhu Tiểu Băng đỏ mặt nói.
"Đi theo ta ra ngoài." Diệp Thần kéo tay Nhu Tiểu Băng đi ra bên ngoài nói. Nhu Tiểu Băng nhu thuận đi theo Diệp Thần rời đi.
"Là con của ta?" Diệp Thần cười hỏi.
Nhu Tiểu Băng gật đầu khẳng định. "Ta thực không có lừa ngươi."
"Cái này thì không biết được. Mặc dù lần đầu ngươi là cho ta, nhưng mà… ngươi không biết sài thuốc tránh thai sao? Từ sang đến giờ ngươi cùng cái nào nam nhân làm ẩu ai biết được?" Diệp Thần nhìn nàng đánh giá nói. Hắn muốn xem thử, Nhu Tiểu Băng nàng rốt cuộc là con người như thế nào? Khi bị ép đến đường cùng con người sẽ lộ ra mình bản chất.
"Tại sao ngươi cũng không tin ta?" Nhu Tiểu Băng đều mau khóc, nàng chỉ muốn cảm giác được tin tưởng mà thôi. Hiện tại ngay cả nam nhân lấy đi nàng thân thể cũng không tin tưởng nàng.
"Muốn ta cưới ngươi có thể. Phá thai đi. Ta liền cưới ngươi." Diệp Thần cười lạnh nhìn Nhu Tiểu Băng nói. Nhu Tiểu Băng nha Nhu Tiểu Băng ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Từ bỏ đứa bé để bỏ đi gánh nợ, hay là… chấp nhận số phận của mình?
Nhu Tiểu Băng mặt đều biến sắc. Nàng không nghĩ tới Diệp Thần sẽ trả lời nàng như vậy, đây… đây là con hắn nha. Người đàn ông này máu lạnh bao nhiêu mới có thể quyết định như vậy. Chẳng lẽ hắn không tin tưởng đây là con của hắn sao?
"Đây… đây là con của ngươi… Ngươi không tin ta sao?" Nhu Tiểu Băng quỳ gục trên mặt đất sờ bụng mình nói.
"Ta tin đây là ta giọt máu, nhưng…ta không muốn nó. Ngươi cũng chỉ ngoài ý muốn mới có nó. Ta không thích trói buộc, phá nó đi, ta cưới ngươi. Nghĩ kỹ sao? Giữa ta và nó chỉ có thể chọn một. Con người không thể tham lam." Diệp Thần lạnh băng không cảm xúc nói.
"Ngươi điên rồi. Con của mình cũng muốn giết?" Nhu Tiểu Băng tức giân nói.
"Đúng vậy, ta điên rồi. Ngươi chọn đi, phá thai, hoặc… tự mình nuôi lấy nó. Đừng hi vọng ta có thể chăm sóc hai người. Ngươi ngu ngốc không biết sài thuốc tránh thai, lỗi là của ngươi, ta chỉ là nhận tiền… thì làm việc." Diệp Thần vô trách nghiệm nói.
Nhu Tiểu Băng sờ bụng của mình do dự. Nếu như nàng chọn hài tử… tương lai của nàng sẽ từ bỏ từ đây. Trở về Nhu gia cũng sẽ bắt nàng bỏ đứa bé. Không ai sẽ chấp nhận một người mẹ trẻ đơn thân như nàng. Có lẽ bỏ đứa bé nàng sẽ sống tốt hơn một chút.
"Quyết định sao? Ngươi chọn nó vẫn là chọn ta?" Diệp Thần đốt một điếu thuốc bắt đâu hút lạnh lùng thúc dục.
Nàng nắm chặt bụng đứng lên nhìn thẳng vào Diệp Thần đôi mắt hỏi: "Bỏ đứa bé ngươi sẽ cưới ta?"
"Đúng vậy." Diệp Thần gật đầu thản nhiên nói.
"Nếu vậy… trước khi bỏ nó, ta muốn ngươi… giúp ta một chuyện." Nhu Tiểu Băng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thần.
"Chỉ cần bỏ nó, muốn ta làm gì ngươi cứ nói." Diệp Thần vẫn như cũ không quan tâm nhả ra khói thuốc đáp. Nhu Tiểu Băng cắn chặt môi, nàng dường như ra một quyết định rất khó khăn, nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của nàng. Nhưng… nàng tuyệt đối sẽ không hối hận.