Chương 511: Nhu Tiểu Băng Tìm Đến
"Bố già Nhu Tiểu Thư cốc rượu bên trong ta đã tìm ra. Bên trong có chứa chất kích dục có tác dụng gây ảo giác kích thích ham muốn. Sau khi người tỉnh lại sẽ mơ mơ hồ hồ. Loại dược này chính là thứ hay dùng để đào tạo tẩy não gái điếm." Ác Tam đưa tới một cái kết quả xét nhiệm cho Diệp Thần nói.
"Đã biết, các ngươi lui ra đi. Ta nghĩ nghỉ ngơi một chút. Còn nữa, nếu như Nhu Tiểu Băng có hỏi đến ta, đừng nói cho nàng biết. Còn nữa, phái ra một số nhân thủ đi bảo vệ nàng chu toàn, nếu không nguy hiểm đến tình mạng không được ra tay rõ chưa?" Diệp Thần cân nhắc cầm xem loại thuốc mà Nhu Tiểu Băng bị hạ.
"Ngươi yên tâm, bố già. Ta lập tức đi phân phó người." Ác Tam gật đầu liền đi ra khỏi phòng.
Diệp Thần thấy Ác Tam rời đi từ trong túi quần lấy ra một cái hồng phấn quần lót có chút ẩm ướt. Đây chính là Nhu Tiểu Băng đồ lót vừa rồi mặc, nó vẫn còn vương lại nàng mùi hương. Lúc ra khỏi phòng hắn liền tiện tay cầm lấy cái này món đồ. Vâng, tiện quá cơ.
"Nhu Tiểu Băng ngươi càng lúc càng khiến ta hứng thú. Bị em gái mình hạ dược. Ngươi rốt cuộc thì sẽ phản ứng ra sao?" Diệp Thần ném quần lót vào trong không gian túi đồ.
Bên trong túi không gian của hắn có rất nhiều quần lót như vậy món đồ. Đều là nữ nhân lần đầu, thậm chí còn là các nàng mỗi năm một cái chưa tẩy qua quần lót bị hắn thu thập được. Trong đó nhiều nhất là Tiên Nhi lão bà. Đây không phải là biến thái, là sở thích. Con gái thích mua quần áo biến thái sao? Hắn chỉ là sưu tầm đồ các nàng mặc qua mà thôi.
Mỗi một cái quần lót sưu tầm đều có công dụng riêng của nó. Các ngươi biết hắn lấy đâu ra nhiều khăn tay thế không? Còn có khăn rửa mặt. Có nguyên do của nó cả đấy. Người ta gọi đây là tái chế sử dụng.
Diệp Thần rót ra một ly rượu đến bắt đầu uống vào. Sau đó liền tiến vào Thiên Đạo Trường Học bên trong. Các nữ nhân của hắn còn đang đợi hắn đến đâu. Trở về bận nhiều việc còn chưa có đi xem qua các nàng, thật sự cảm thấy nhớ nhung.
Két… két… tiếng động của giường bị gây ra do sự giao hợp của hai cá thể trần truồng.
"Ưm...Đau đầu quá… cả người cũng nặng trịch… giống như có thứ gì đó đang đè lên người mình vậy?" Nhu Tiểu Băng tại đê mê bên trong suy nghĩ. Nàng có chút tỉnh táo lại khi Diệp Thần chuyển sang thế chủ động lúc.
"Ah, nóng quá… ưm… sắp không thở nổi rồi! ưm… đau quá, bên dưới… thật ngứa…. cảm giác này là gì?" Nhu Tiểu Băng bị Diệp Thần hung hăng đâm vào trong cùng với cưỡng hôn khiến nàng không thở nổi phải dần dần mở ra mắt của mình.
"Anh ta là ai? Khuôn mặt thật anh tuấn..." Nhu Tiểu Băng ánh mắt khẽ mở nhìn thấy Diệp Thần khuôn mặt có chút si mê.
"A, anh là ai? Anh… anh… là ai?" Nhu Tiểu Băng có chút khôi phục tỉnh táo.
"Suỵt, đừng nói." Diệp Thần đưa tay lên nàng môi phun ra hai chữ yêu cầu nàng im lặng. Không nghĩ tới cô nàng này tỉnh thuốc lại rồi. Nhưng tỉnh táo lại càng khiến hắn thêm kích thích hoạt động thêm mạnh hơn.
"Ưm, ahhh~" Nhu Tiểu Băng cảm nhận đau đớn từ hạ thể truyền đến với sự sung sướng lạ kỳ. Có vẻ một chút thuốc vẫn còn tại trong nàng chưa tiêu tán, nàng lập tức đáp lại Diệp Thần nồng nhiệt nụ hôn. Chấp nhận số phận để cái lạ mặt nam nhân này khắc sâu hắn tiểu huynh đệ vào trong mình.
Diệp Thần không có dừng lại mình ham muốn, càng lúc càng tiếng sau hơn nữa, vừa rồi cô nàng này có thể nuốt trọn hắn, hắn tin bây giờ cũng có thể. Nhu Tiểu Băng nước mắt đều chảy ra, nàng cảm thấy thật đau.
"Ưm, ahh~ khụ khụ..." Nhu Tiểu Băng bị nhả ra nụ hôn liền ho khan.
"Anh… anh muốn làm cái gì???" Nhu Tiểu Băng đau đớn khuôn mặt đều đỏ bừng sợ hãi. Muốn đẩy ra Diệp Thần. Nhưng nàng làm gì có lực lượng đó, Diệp Thần càng tiến càng sâu. Nàng cảm thấy mình tử cung bị xuyên thủng.
"Hức hức hức, đau quá… cầu xin anh… đừng mà… đừng mà. Tôi không muốn… ah…. hu hu… tôi sẽ mang thai mất." Nhu Tiểu Băng đau đớn cầu xin. Nhưng Diệp Thần đều mặc kệ tiếp tục hành động trực tiếp lần nữa tại bên trong nàng phát tiết.
Nhu Tiểu Băng cơ thể đều co dật nằm trên giường bất tỉnh. Nàng còn không có ngất đi chỉ là không cử động được. Nghe được tiếng động Diệp Thần mở cửa rời đi. Nàng lúc này mới hoàn toàn bất tỉnh.
Buổi trưa đến khi mặt trời lên cao. Nhu Tiểu Băng cuối cùng cũng tỉnh dạy. Nàng cảm thấy hạ thể cùng cơ thể truyền lại những cảm giác đau đớn như bị xé làm hai nửa. Cơ thể đau nhức làm đầu óc nàng dần dần tỉnh táo lại. Nhìn xung quanh lạ lẫm nàng đột nhiên trở nên ngốc trệ.
"Mình đang ở đâu? Tại sao… tại sao mình lại ở đây? Quần áo của mình?" Nhu Tiểu Băng sợ hãi muốn kêu lên nhưng không thành tiếng. Nàng cảm thấy trong miệng mùi vị khiến nàng cảm giác có chút buồn nôn. Cổ họng nàng bị thương, có lẽ tạm thời liền mất đi giọng. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra.
Nhu Tiểu Băng nhanh chóng từ hoảng sợ tỉnh lại nhìn xuống bên dưới còn lưu lại chảy ra từ bên trong mình kết dích màu trắng đồ vật thậm chí hai bên đùi cùng trên ga giường trắng tinh còn lưu lại vết máu đỏ thẫm. Tuy chưa trải qua chuyện này nhưng nàng biết rõ như vậy là có ý nghĩa gì. Không chờ đợi, nàng vội vã xỏ vào đôi dẹp bông dưới đất, chạy đến trước gương gần đó soi vào mình.
"Lẽ nào..." Nhu Tiểu Băng đứng trước gương lập tức giật mình.
"Thật sự… không phải là mơ? Trên cổ của mình… trên ngực… rõ ràng đều là dấu hôn. Còn có vết máu hạ thể chất lỏng. Đêm qua rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?" Nhu Tiểu Băng quỳ trên mặt đất ôm đầu hoang mang. Từng ký ức nhỏ từ tối qua những xấu hổ hành động truyền tới nàng trong đầu.
Nhu Tiểu Băng lập tức khóc lên nức nở. Lần đầu tiên cứ như vậy bị nàng mua một cái nam nhân cho làm. Nàng rốt cuộc điên rồi, còn làm nhiều hành động xấu hổ như vậy. Còn dùng miệng của mình. Nàng… nàng… tại sao lại làm vậy chứ?
Cộc… cộc… tiếng người giúp việc gõ cửa. Nhu Tiểu Băng giật mình lập tức tỉnh lại, nhìn bên cạnh bộ quần áo ngủ, nàng liền lập tức mặc vào, sau đó tìm kiếm mình hôm qua đồ lót nội y liền không thấy. Lúng túng gương mặt lập tức đỏ.
Nhu Tiểu Băng không quản được nhiều lập tức mở cửa chạy ra ngoài.
"Tiểu thư ngươi tỉnh, ta đem..." Nữ nhân viên muốn đưa quần áo cùng đồ lót cho Nhu Tiểu Băng lúc liền bị nàng vượt qua chạy mất.
"Cái này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Nữ nhân viên đều ngốc trệ, cô gái này sao tự nhiên mặc đồ ngủ chạy mất tiêu rồi?
Nhu Tiểu Băng chạy ra đến đường chính lập tức bắt một cái xe tác xi ngồi lên về nhà mình. Nàng hiện tại chỉ muốn về nhà, nàng thực không nghĩ tới cái gì khác.
"Hết bảy mươi đồng, tiểu thư ngươi giao tiền mặt hay quẹt thẻ?" Tài xế mở miệng hỏi.
Nhu Tiểu Băng không có trả lời ngược lại sờ mình trong ví tiền sau đó liền biến sắc. Tiền nàng… không thấy, cả thẻ ngân hàng. Nhanh chóng lục đến mình điện thoại, nàng thấy bên trong tin nhắn ngân hàng phát đến, tiền của nàng dành dụm bao nhiêu năm lại không cánh mà bay. Nghĩ đến hôm qua mình đem tiền đều cho người trai bao đó, nàng lập tức hận không thể đập đầu chết quách đi. Sài cả tài sản mua người hại mình, nàng ngốc a?
Trong nhà nàng vốn không được ưa thích. Tiền muốn dùng đều là chủ yếu nàng tự kiếm được, nếu không phải nàng cùng bên kia Đông Phương gia con trai duy nhất có hôn ước, nàng sớm đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không có số tiền này, nàng thế nào sống về sau?
"Bác tài… ta… ta… không có tiền. Ngươi đợi chút, ta liền vào nhà lấy tiền đưa ngươi." Nàng lập tức lúng túng nhìn tài xế xe.
"Ta có thể đợi." Tài xế không vội vàng nói. Nhìn trước mặt Nhu gia như vậy giàu có. Không đến nỗi quỵt hắn tiền tắc xi đi. Với lại nhìn cô gái này tỏ ra như vậy đáng thương, hắn cũng không đành lòng.
Nhu Tiểu Băng cảm ơn lập tức liền mở cửa xe chạy vào trong nhà. Lúc này Nhu gia bên trong. Phụ thân của nàng, em gái cùng với cả Đông Phương Khúc, nàng vị hôn thê cũng đã ngồi trên ghế phòng khách không nói một lời.
Tin tức mới ngày hôm nay, Nhu Tiểu Băng đại tiểu thư của Nhu gia đi thuê trai bao, tại khách sạn thâu hoan suốt đêm mặc dù đã có vị hôn phu. Đông Phương gia bị cắm sừng. Hạ gia tiểu thư thác loạn bóc bánh trả tiền.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì hả?" Nhu Hải phụ thân của Nhu Tiểu Băng nắm chặt điện thoại tin tức bên trên tức giận quát.
"Con… con cũng không biết… hôm qua bọn con ở quá bar đón anh rể, sau đó… tỷ tỷ liền cùng một người đàn ông đi đến nơi đó thuê phòng." Nhu Mỹ Đình giả bộ khóc lóc đáng thương thiên sứ nói.
"Người đàn ông đó là ai?" Nhu Hải ánh mắt có chút lạnh lẽo thấu xương hỏi.
"Con… con không biết… nhưng con thấy chị đưa tiền cho hắn… con… con... đều là lỗi của con… nếu biết thành như vậy. Con nên đi theo ngăn cản tỷ tỷ." Nhu Mỹ Đình nước mắt dàn dụa chảy ra tự trách bản thân nói.
Nhu Hải sắc mặt đều đen lại nhìn bên cạnh Đông Phương Khúc vỗ về Nhu Mỹ Đình an ủi nàng mà càng thêm tức giận. Cái đứa mất dạy kia lần này gây họa lớn.
Két… tiếng cánh cửa được mở ra. Nhu Tiểu Băng mặc quần áo ngủ bước vào bên trong. Nàng che kín thân thể bằng tay tránh để lộ núm vú cùng bên dưới không có đồ lót ra bên ngoài.
"Ba..." Nhu Tiểu Băng giọng có chút khàn còn run run mở miệng nhìn Nhu Hải. Lúc này nàng thực sự muốn lao đầu vào trong lòng của bố mình khóc lớn.
Chát… không đợi Nhu Tiểu Băng nói chuyện. Nhu Hải lập tức bước đến tát thật mạnh vào mặt của Nhu Tiểu Băng khiến nàng đau đớn ôm mặt ngã xuống đất. Tối qua hoạt động quá mực, nàng đứng đều cảm thấy khó khăn, máu từ khóe miệng chảy ra nàng quỳ hai chân tại trên mặt đất.
Nhu Hải cầm điện thoại di động bên trên tin tức ném mạnh vào nàng cơ thể, trúng vào Nhu Tiểu Băng khủy tay khiến nó trở nên bầm tím.
"Mày còn mặt mũi để mà về à? Nhìn xem bên ngoài mày đã làm ra cái gì đây? Tao có dạy mày như thế sao?" Nhu Hải tức giận quát tháo.
Nhìn rơi trên mặt đất tin tức trong màn hình điện thoại có vết nứt vỡm cùng với video nàng đưa tiền vào miệng nam nhân từ phía sau lưng hắn. Còn mặt nam nhân này nhìn không rõ liền có chút run rẩy, nàng cố nén bình tĩnh không khóc lên đưa đôi tay run rẩy cầm đến điện thoại bên trên tin tức.
"Cái này… cái này… không phải như vậy đâu..." Nhu Tiểu Băng run rẩy nói. Nàng lúc đó… lúc đó… nàng…
"Ba… ba… nghe con giải thích. Hôm qua Mỹ Đình đưa con uống một ly rượu, uống xong con liền cảm thấy mơ hồ. Đúng, là rượu nhất định là ly rượu đó có vấn đề." Nhu Tiểu Băng đột nhiên nghĩ tới. Nàng không phải ngu ngốc lập tức thông xuất, nàng bị người ta ám hại.
"Tỷ tỷ, chị nói năng lung tung gì vậy? Rõ ràng hôm qua em và tỷ phu tận mắt thấy tỷ tỷ cùng người đàn ông đi, bọn em đợi chị đến khi quán bar đóng cửa vẫn không thấy chị quay trở về." Nhu Mỹ Đình lập tức phản bác nói. Tối qua lúc nàng quay xong video thì Đông Phương Khúc cũng vừa tới bắt gặp. Hai người đều nhìn thấy Nhu Tiểu Băng cùng lạ mặt nam nhân đi cùng.
"Em nói bậy." Nhu Tiểu Băng hét lên tức giận, rõ ràng là… rõ ràng là … ly rượu đó có vấn đề. Nàng không thể dễ say như vậy được.
"Đủ rồi, cho dù có phạm sai lầm mày cũng không nên đổ tội cho em gái mày như vậy..." Nhu Hải tức giận quát.
Đông Phương Khúc từ nãy đến giờ vẫn ngồi xem kịch cuối cùng cũng đứng dạy đi đến Nhu Tiểu Băng trước mặt.
"Tiểu Khúc, anh tin tưởng em mà đúng không? Tiểu Khúc?" Nhu Tiểu Băng đặt tay lên vai nhìn Đồng Phương Khúc ánh mắt cầu xin sự tin tưởng. Từ nhỏ nàng đã cùng Đông Phương Khúc quen biết, mặc dù không thích hắn, nhưng nàng luôn coi Đông Phương Khúc là ca ca. Với lại hai người hôn ước, nàng cả đời này cũng là của hắn. Mà Đông Phương Khúc cũng không có cường thượng nàng, điều này khiến nàng đối với hắn có ít nhiều hảo cảm.
"Nhu Tiểu Băng, nghe rõ đây, cô đã không xứng đáng làm vị hôn thê của tôi. Đông Phương gia nhìn nhầm loại nữ nhân bẩn thỉu như cô. Loại nữ nhân độc ác như cô, đã gây họa còn đổ lỗi cho em gái mình?" Đông Phương Khúc mở miệng khinh bỉ nói.
"Tiểu Khúc, anh hãy nghe em giải thích. Sự thật không phải như anh nghĩ đâu." Nhu Tiểu Băng lập tức bắt lại Đông Phương Khúc tay. Đông Phương Khúc lập tức dựt lại tay của mình móc trong túi ra điện thoại đưa lên trước mặt Nhu Tiểu Băng.
"Vậy cô nói cho tôi nghe xem? Tôi nên nghĩ như thế nào hả? Sau khi tôi thấy những điều này?" Đông Phương Khúc lạnh lùng nói.
Nhu Tiểu Băng lập tức muốn dựt lấy Đông Phương Khúc điện thoại. Lập tức bị hắn tránh thoát.
"Cô làm cái gì vậy hả?" Đông Phương Khúc tức giận quát.
"Đưa điện thoại cho em." Nhu Tiểu Băng mở miệng nói. Đến cả nàng coi như ca ca ruột cũng không tin nàng khiến nàng vô cùng thật vọng.
"Á..." Nhu Tiểu Băng lập tức bị Đông Phương Khúc đánh ngã trên mặt đất.
"Tại sao… không ai tin ta…." Nhu Tiểu Băng đau đớn ngã trên mặt đất nước mắt ấm ức đều chảy ra. Một đoạn ký ức cũng ùa về. Nàng nhớ ra rồi tối qua… quán bar hắc động…
"Tỷ tỷ, rượu của chị đây." Nhu Mỹ Đình cầm một ly rượu đưa đến cho Nhu Tiểu Băng.
"À… cảm ơn em." Nhu Tiểu Băng cảm ơn cầm lấy ly rượu. Sắp khai giảng học kỳ mới, Đông Phương Khúc mời nàng cùng cái này muội muội bằng tuổi ra ngoài đi chơi.
Nhu Tiểu Băng không có chút nghi ngờ lập tức cầm ly rượu lên uống cạn vào bụng.
"Mỹ Đình, đã gần mười một giờ rồi, tại sao Tiểu Khúc vẫn chưa đến?" Nhu Tiểu Băng nhìn đồng hồ hỏi khuôn mặt cũng có chút đỏ. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà Họa Cẩm mẹ kế còn đưa nàng hai cái ba con sói cất vào túi khiến nàng xấu hổ chết. Nhưng vẫn nhận tới, dù sao Đông Phương Khúc cũng tính toán cùng nàng nhanh chóng cùng nàng hai tháng nữa kết hôn. Dù sao chuyện này hai nhà đã định, có thể hôm nay thân thể nàng giữ không được nên liền nhận lấy. Xem ra ngày này vẫn phải tới. Hôn nhân đại sự nàng vẫn là không được quyết định.
"Có lẽ đang bị kẹt xe thôi. Chị em qua bên kia với bạn một lát, chỉ đợi em chút nha." Nhu Mỹ Đình cười âm hiểm sau đó liền quay người rời đi. Hiện tại nàng đi phân phó người.
"Ừm." Nhu Tiểu Băng không nghi ngờ gật đầu. Nhu Mỹ Đình cũng quay người rời đi.
"Quái lạ, hôm nay tại sao chỉ mới uống có một ly rượu đã say rồi? Không được cần phải đi rửa mặt cho tỉnh táo." Nhu Tiểu Băng cảm thấy mình có chút say say liền đứng dạy rời đi. Có lẽ do quá say đi đứng không vững lập tức ngã vào trong người một cái nam nhân. Bị hắn đỡ lấy. Nàng loáng thoáng nghe thấy người đàn ông nói gì đó với cái nào nam nhân, liền bị hắn sốc ôm vào đứng thẳng dạy.
"Ah, xin lỗi." Nhu Tiểu Băng xin lỗi muốn đứng dạy.
"Đứng cũng không vững cô còn muốn đi đâu mỹ nữ?" Diệp Thần cười nghiêng đầu nói ôm lấy Nhu Tiểu Băng đứng dạy.
"Tại sao lại có một cái tảng băng ở đây?" Lúc này thuốc hoàn toàn ngấm vào, chuyện phía sau không nói cũng biết.
"Tôi nhớ ra rồi. Chị bị như vậy là do ly rượu đó của em, em đã bỏ thuốc vào ly rượu đúng không? Mỹ Đình, tai sao em lại muốn hại chỉ?" Nhu Tiểu Băng nắm lấy Nhu Mỹ Đình tay tức giận nói.
"Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì vậy? Em làm sao mà bỏ thuốc vào đó được chứ?" Nhu Mỹ Đình làm bộ thanh thuần oan ức nói.
"Đủ rồi, cô đừng có vu khống cho người khá. Tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô đi cùng tên đàn ông đó. Nếu Mỹ Đình không kéo lại, tôi đã sớm đánh gãy hai chân hắn rồi. Cô thật độc ác, Mỹ Đình như vậy thánh thiện, cô cũng dám đổ oan?" Đông Phương Khúc một tát hướng vào Nhu Tiểu Băng trên mặt mắng. Hắn cùng Nhu Mỹ Đình sớm có quan hệ bất chính.
Hiện tại Nhu Tiểu Băng phản bội hắn, hắn đương nhiên không đợi lật mặt. Vốn tính cưới nàng sau đó lại cùng Mỹ Đình nha đầu này thông đồng, không nghĩ tới, cô nàng này là loại này mặt hàng, cưới nàng, đầu hắn còn không biết bao nhiêu cái sừng. Đáng tiếc cho đẹp như vậy nữ nhân tự hủy hoại mình. Đó là lý do tại sao khi thấy Nhu Tiểu Băng muốn mua trai bao, hắn không có ngăn cản. Hắn không muốn cưới cái này cô nàng. Cô nàng này quá quản hắn bên ngoài nữ nhân.
"Em đã sớm biết Tiểu Khúc tới rồi." Nhu Tiểu Băng liền hiểu ra. Đông Phương Khúc bên ngoài ăn chơi thế nào, nàng đương nhiên biết. Luôn luôn đối với hắn hành động tốt giác hắn ba ba, Đông Phương Khúc vốn dĩ không có thích nàng như hắn vẫn nói. Nàng biết rõ mình phải gả cho hắn, nên chỉ muốn dùng mình cuộc đời làm hắn tốt lên. Không nghĩ tới… làm hắn đối với chán ghét như vậy, mặc dù thấy mình cùng nam nhân khác rời đi, hắn cũng không có đi lên.
"Tỷ tỷ, tỷ sai rồi cũng đã sai rồi. Bây giờ nhận sai vẫn còn kịp. Tại sao cứ phải đổ tội cho em chứ?" Nhu Mỹ Đình giả bộ thanh thuần trước mặt Đông Phương Khúc, hắn biết rõ Đông Phương Khúc thích loại này thanh thuần nữ nhân, vẫn là loại mềm yếu không biết quản chuyện nữ nhân. Tỷ tỷ ngươi quá thông minh nên bị thông minh hại. Đông Phương Khúc ghét nữ nhân quản chuyện ăn chơi của hắn. Chỉ cần gả vào Đông Phương gia làm bà chủ. Người đàn ông của ngươi bên ngoài bao nhiêu nữ nhân chẳng được. Có cái đàn ông nào không đào hoa, nếu không phụ thân nàng từ nơi nào có thêm một đứa con gái như nàng.
"Im miệng đi."Nhu Tiểu Băng lớn tiếng nói.
"Nhu Tiểu Băng, cô làm tôi quá thất vọng, tôi nói cho cô biết. Người có thể trở thành bà chủ của Đông Phương gia chỉ có thể là Mỹ Đình mà thôi, Nếu như cô còn vu khống cho em ấy như thế, thì đừng trách tôi không khách khí." Đông Phương Khúc uy hiếp nói. Nhu Mỹ Đình hoàn toàn phù hợp hắn khẩu vị, mà Hạ gia thông gia là hắn tình huống bắt buộc. Hiện tai Nhu Tiểu Băng không được, hắn chỉ có thể chọn Nhu Mỹ Đình mà nàng tuy thua Tiểu Băng xinh đẹp, nhưng lại thanh thuần hắn rất thích, nàng không quản hắn bên ngoài nữ nhân. Ngoài ra, nàng trong trắng nhưng là hắn lấy đi.
Nhu Mỹ Đình ở phía sau lưng Đông Phương Khúc cười lạnh nhìn Nhu Tiểu Băng. Mọi thứ đều đúng như nàng tính toán.
"Các… các người..." Nhu Tiểu Băng nghiến răng tức giận.
"Còn ở đây làm gì? Loại đàn bà bẩn thỉu như vậy, không xứng làm tỷ tỷ của em đâu." Đông Phương Khúc trần trụi khinh thường ôm eo Nhu Mỹ Đình rời đi. Trước đây nàng chê hắn cặn bã, hiện tại hắn trả được thù vô cùng khoái ý. Đợi sau này hắn đem nàng biến làm mình bên ngoài tình nhân chơi chán liền vứt bỏ. Hiện tại chưa vội.
"Khúc ca nói rất đúng." Nhu Mỹ Đình gật gật đầu theo Đông Phương Khúc đi ra khỏi cửa.
"Ba, Đông Phương Khúc cùng với Mỹ Đình… đây là…" Nhu Tiểu Băng ngơ ngác.
"Không sai, vì thể diện của Hạ gia và Đông Phương gia, hôn sự này chỉ có thể để cho Mỹ Đình thôi." Nhu Hải gật đầu thâm trầm nói.
"Vậy sao? Ba ba ngươi xem ta là món đồ có thể thay thế? Hi sinh được liền hi sinh?" Nhu Tiểu Băng liền hiểu ra, năm đó ba ba vì tiền đó không tiếc đem nàng hôn nhân cho đặt, hôm nay liền muốn vứt bỏ.
"Một đứa con gái không còn trong sạch như mày thì đừng có mà mơ mộng hão huyền nữa. Mày cứ đi tìm cái thằng trai bao đã ngủ với mày hôm qua, cùng nó kết hôn đi." Nhu Hải khinh bỉ nói.
"Ba, con cũng là con gái của ba. Vì sao từ nhỏ đến lớn, ba chưa từng tin tưởng con chứ? Con không muốn làm Đông Phương phu nhân gì cả. Ngay từ đầu không phải là ý của ba sao?" Nhu Tiểu Băng quỳ trên mặt đất cúi gằm mặt nói.
"Mày câm miệng lại, chuyện mình làm ra tự đi mà gánh hậu quả. Nếu như mẹ mày có sống lại chắc chắn cũng bị loại con gái không biết liêm sỉ như mày làm tức chết." Nhu Hải tức giận nhìn Nhu Tiểu Băng quát.
"Năm đó mẹ con bệnh nặng, không phải ba ba đem mẹ kế cùng em gái trở về trong nhà. Mẹ còn không phải bệnh tình càng lúc càng xấu mới chết sao?" Nhu Tiểu Băng tức giận phản kháng.
Chát… Nhu Hải vung tay đánh mình con gái.
"Mày loại mất dạy, tao coi như nuôi cái bạch nhãn lang." Nhu Hải tức giận chỉ Nhu Tiểu Băng sau đó quay người rời đi.
"Tại sao… lại thành ra như thế này?" Nhu Tiểu Băng liền lập tức gục khóc nức nở trên mặt đất. Tài xế tác xi chạy vào trong nhà muốn tiền thấy Nhu Tiểu Băng như vậy bị đánh cũng thở dài lắc đầu rời đi. Xem như hôm nay hắn xui xẻo.
Buổi tối cuối cùng cũng đến. Nhu Tiểu Băng lang thang tại bên ngoài đường đi lạc lõng đến trước mặt quán bar Hắc Động.
"Không nghĩ tới đi một hồi, lại đến nơi này." Nhu Tiểu Băng nhìn trước mặt quán bar mà buồn bã.
"Chẳng lẽ mình thật phải kết hôn với loại này nam nhân? Lúc sáng bỏ chạy khỏi đây giờ về tìm hắn kêu hắn cùng mình kết hôn?" Nhu Tiểu Băng thẫn thờ bước vào trong quán bar. Nàng thực không biết nàng lên làm gì nữa.
"Nhu Tiểu Băng nha Nhu Tiểu Băng, mày thạt quá rẻ mạt. Cuộc đời của mày chỉ có thể bị người khác bài bố mà thôi." Nhu Tiểu Băng gọi ra một ly rượu nâng lên uống, nàng hôm nay muốn uống say.
Diệp Thần lúc này cũng đã từ không gian trường học trở ra. Sắp xếp xong các nữ nhân. Còn phục vụ các nàng khiến hắn được một hồi thư thái. Đã thế còn sưu tầm được rất nhiều quần lót vào bộ sưu tập.
"Dung Nhi ngươi thấy thế giới bên ngoài này thế nào nha?" Diệp Thần ôm Hoàng Dung của Xạ Điêu xoa xoa nàng cái mông nhỏ hỏi.
"Lão công ngươi thật tốt, bên ngoài này rượu so với Đào Hoa Tửu ngon hơn rất nhiều. Ta muốn đi thăm phụ thân mang cho hắn." Hoàng Dung ôm lấy chai rượu ngoại tham lam nói. Ánh măt đề phòng nhìn Diệp Thần, nó là của ta, không trả ngươi.
"Được được, khi nào liền mang cho nhạc phụ một chút. Dung Nhi ngươi giỏi về tính toán, giúp lão công của ngươi đề ra quyết sách phát triển quán bar này nha." Diệp Thần gật gật đầu cười nói. Nha đầu này vẫn như vậy táy máy.
"Tốt, lão công ta giúp ngươi." Hoàng Dung gật đầu nhu thuận nghe lời nói.
"Gia gia, việc kinh doanh của Hắc Động quán bar so với tháng trước thì có cao hơn hai đến ba phần trăm. Vì thế những thế lực ngầm của kinh thành sẽ muốn thanh tẩy chúng ta. Chuyện này phải dùng mạnh hay không nha?" Ác Phi Long vô cùng tôn kính đối với Diệp Thần nói. Hắn thờ phụng kẻ mạnh làm vua, huống chi người này còn là hắn thần tượng Sát Thần năm đó bình định ngũ đại phái.
"Tốt, Dung Nhi ngươi nói lên làm sao?" Diệp Thần lười biếng nói. Hắn lừa đảo kiếm tiền thì được, quang minh kinh doanh hắn làm không được.
"Ngươi không ra tay được, nhưng nhượng không được.Chúng ta chiếm thế chủ động, thanh tẩy bọn họ trước. Phượng Tổ không phải có ngươi hai cái tỷ tỷ kia sao? Long Tổ hiện tại còn chưa nghĩ cùng Phượng Tổ làm căng, có hai người họ bảo kê, chúng ta lo cái gì? Mạnh làm." Hoàng Dung sắc bén phân tích nói.
Ác Phi Long lập tức kinh sợ, hắn không nghĩ tới cái này xinh đẹp động lòng người nữ nhân lại như vậy phân tích tài giỏi. Thậm chí còn quyết đoán vô cùng. Với lại từ nàng cơ thể nhỏ bé có cái gì đó sức mạnh khiến hắn cảm giác sợ hãi, tuyết đối là cường giả không hổ là gia gia thần tượng nữ nhân.
"Hả? Bố già đó chẳng phải là người tối qua cùng gia gia một đêm sao?" Ác Tam một bên nhìn ra ngoài cửa kính trên lầu nhìn xuống mở miệng nói.
"Ừ, là nàng." Diệp Thần ôm Hoàng Dung lạnh nhạt nói.
"Nhanh như vậy lại tìm tới cửa rồi. Bố già, xem ra có vẻ tối qua ngươi không dùng sức lắm nhỉ? Nhanh như vậy có thể chạy đi chạy lại rồi." Ác Tam hắc hắc cười nói.
Hoàng Dung một bên phỉ nhổ, tên này không biết thương hoa tiếc ngọc, còn điểm nhẹ sao? Chắc chắn là hắn có cho cô gái này trị liệu qua rồi. Nên mới nhanh như vậy hồi phục. Ở Xạ Điêu thời điểm, hắn phá trinh nàng lúc thô bạo kinh người, còn đem cả nàng hoa cúc cho bạo tan. Nhớ vừa rồi ở trong trường học, còn bắt nàng mặc nữ sinh đồ thiếu vải loại để làm nàng.
"Hừ, ngươi ngốc sao? Nàng chắc chắn là đến tìm ta. Tối qua đẻ nàng như vậy hưởng thụ, chắc liền có chút nhớ mong." Diệp Thần cười khinh bỉ Ác Tam nói. Ngươi cho là ai cũng như ngươi.
"Xin hỏi, có hay không quen biết một cái nam nhân cao như này, còn rất đẹp trai không?" Nhu Tiểu Băng có chút say rượu miêu tả.
"Thật có lỗi quá, ta không biết." Phục vụ liền xin lỗi đáp.
Nhu Tiểu Băng không có bỏ cuộc tiếp tục tìm kiếm xung quanh.
"Xem ra, vị tiểu thư này đối với bố già ngươi vẫn còn rất có chấp." Ác Tam kinh ngạc nói. Chẳng lẽ bố già như vậy lợi hại, khiến nữ nhân này luân hãm vào hắn sao?
"Đám người bảo vệ nàng đều ăn cứt sống sao? Lại để nàng trên người như vậy vết thương?" Diệp Thần để ý nàng trên người vết thương nói.
"Bố già ngươi không phải nói không đến mất mạng tình huống không ra tay sao?" Ác Tam lúng túng nói.
"Có nói sao?" Diệp Thần nhướng mày nói.
"Không có." Ác Tam lập tức nuốt nước bọt.
Hoàng Dung một bên thầm cười trộm, Diệp Thần quá xấu rồi. Luôn gây chuyện không chịu trách nghiệm, quan tâm đến người ta mà lại không chịu thừa nhận, nhắc bóng nhắc gió thế thì thuộc hạ làm sao hiểu được. Hiểu được đã sớm làm sếp rồi, làm thuộc hạ nghe chỉ thị làm cái gì?
"Có hay không muốn ta giúp bố già lộng tới một căn phòng?" Ác Tam xấu xa nói.
"Hừm, không cần thiết. Ta đi xuống gặp nàng." Diệp Thần ôm eo Hoàng Dung đi xuống bên dưới nói.
"Ngươi như vậy không sợ nàng ghen sao?" Hoàng Dung bĩu môi nói.
"Ha ha, nữ nhân nếu ghen liền tốt rồi. Nàng không ghen ta còn mất hứng đâu." Diệp Thần xấu xa cười ôm Hoàng Dung đi xuống bên dưới tiếng tới đằng sau Nhu Tiểu Băng.