Chương 64: Phỉ Lệ chiến đội (thượng)
Hắn nói không sai, Vân Ly hiện tại đúng là đang ngủ say như chết trong túc xá, để mỗi Chu Duy Thanh với đôi mắt thâm quầng đứng phát quyển trục Ngưng Hình. Bây giờ căn bản hắn đã có thể yên tâm, có Minh Hoa và Vân Ly ở đây, còn có Học viện che chở, khả năng các học viên bình dân bị khi dễ là rất thấp. Huống chi, đám học viên bình dân này toàn bộ đều đã bị kích thích huyết tính, kẻ nào muốn khi dễ bọn họ, trước tiên cũng phải cân nhắc lợi hại cho thật kỹ a.
- Băng Nhi, ta về nhà tắm rửa trước, Viện trưởng nếu có cho người đến đón chúng ta thì nàng cứ bảo ngài chờ một chút. Các huynh đệ tỷ muội, ta đi trước đây, các ngươi hãy đợi tin tốt lành, không bao lâu nữa ban chúng ta sẽ tỏa sáng chói lọi tại Thiên Châu đại hội đó. Ha ha..!
Nói xong câu đó, Chu Duy Thanh liền như một làn khói vụt chạy đi mất.
Lần này, Chu Duy Thanh căn bản không có leo tường mà đường đường từ cửa chính đi ra. Bởi với cái bộ dạng của hắn bây giờ, không phải là người quen chắc chắn sẽ ai không nhận biết cho được.
Hắn vội vã chạy về nhà, tắm bằng nước lạnh, thay một thân quần áo sạch sẽ, nhưng không phải là giáo phục, rồi một lần nữa leo tường trở về Học viện. Mấy ngày qua, Tiểu Bạch Hổ Phì Miêu luôn ở chung một chỗ với hắn, luôn nằm cuộn tròn trong ngực áo. Vì hôm nay phải lên đường, nên Thượng Quan Băng Nhi cũng đã dẫn theo Đại Hoàng và Nhị Hoàng ra ngoài.
Không biết nguyên nhân có phải vì hay ở cùng với Tiểu Phì Miêu hay không, mà hai gia hỏa lúc này cũng đặc biệt thích ngủ, thường xuyên ngủ một giấc đến mấy ngày. Chỉ là bọn nó ăn cũng rất nhiều nên nhìn bằng mắt cũng có thể thấy chúng mập lên không ít.
Khi Chu Duy Thanh trở lại Học viện, thì ngay tại cổng chính đã thấy Thượng Quan Băng Nhi và Diệp Phao Phao đứng chờ ở đó. Ngoài hai người bọn họ, còn có chủ nhiệm Tiêu Thệ.
Diệp Phao Phao vẫn một thân đồng phục học sinh như cũ, không mang theo hành trang gì, hiển nhiên là y có túi trữ vật của Không Gian Hệ. Chu Duy Thanh đã nghe Khấu Duệ nói qua, Diệp Phao Phao chính là cháu đích tôn Tể tướng đương triều của Đế quốc Phỉ Lệ, người thừa kế trực hệ của Diệp gia và cũng là thanh niên xuất sắc nhất của dòng họ này từ xưa tới nay. Đây chính là nguyên nhân vì sao gã lại ở trong Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ
Trời mới vào thu, mặc dù có mấy phần oi bức nhưng cũng đã mát mẻ. Sáng sớm, không khí tronh lành vô cùng, hơn nữa Đông Thành lại nằm gần hồ Phỉ Lệ nên không khí khá là ẩm ướt và thoải mái.
- Tiêu lão sư, xin chào ngài!
Chu Duy Thanh bước tới, vội vàng hướng tới Tiêu Thệ mà hành lễ.
Tiêu Thệ khẽ mỉm cười, rồi nói:
- Lần này ba người các ngươi đại biểu cho Học viện tham gia Thiên Châu đại hội. Mặc dù chỉ là học viên bổ sung, nhưng vẫn đại diện cho Học viện của chúng ta, thậm chí đại diện cho toàn bộ Đế quốc Phỉ Lệ. Các ngươi đều là những hài tử thông minh, nên chắc ta cũng không cần phải nói thêm nữa.Trong ba người các ngươi, Diệp Phao Phao lớn tuổi nhất, vậy để cho hắn làm chủ đi. Các ngươi phải quan hệ thật tốt với các thành viên do Học viện Thiên Châu bên kia tuyển ra. Nhớ, không nên có xung đột mà phải tận lực phối hợp cùng bọn họ.
Ba người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu tỏ ra đã hiểu.
Tiêu Thệ lấy từ trong ngực ra một tạp phiến rồi đưa cho Diệp Phao Phao:
- Trong này có hai nghìn kim tệ, hẳn là đủ làm chi phí cho các ngươi lần này. Tiền không nhiều lắm, nhưng chính là một phần tâm ý của Học viện. Đồng phục tham gia thi đấu sẽ do bên Học viện Thiên Châu phát! Được rồi, chúng ta đi thôi…
Khoảng cách từ Học viện Thiên Châu đến Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ thật ra rất gần, thực ra chỉ cách một bức tường mà thôi. Mặc dù toàn bộ học viên của Học viện Thiên Châu chỉ có hơn trăm người, nhưng diện tích mà Học viện này chiếm lấy không hề nhỏ hơn một chút nào so với Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ. Thiên Châu Sư là nhân trung chi long, nên Học viện Thiên Châu chẳng những không thu học phí, mà còn có cả trợ cấp. Một số học viên có biểu hiện ưu tú thì ngay cả phí dụng Ngưng Hình, Thác Ấn cũng được Học viện chịu trách nhiệm chi trả. Túc xá nơi đây mỗi người ở một gian, mức đãi ngộ so sánh với Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ quả thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Khi Tiêu Thệ dẫn ba người tới Học viện Thiên Châu, trước đại môn vắng vẻ của Học viện Thiên Châu đã có một vị lão sư đứng chờ sẵn.
Vị lão sư này nhìn chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, khí độ trầm ổn, sau khi thấy Tiêu Thệ, mới khẽ mỉm cười tiếp đón, đồng thời liếc mắt qua đám người Chu Duy Thanh một lượt.
Mặc dù ông ta không bộc lộ ra bất kì khí tức gì cả, nhưng khi ánh mắt quét tới, cả đám Chu Duy Thanh đều có cảm giác hết sức không tự nhiên. Từ đó có thể thấy người này không hề đơn giản tí nào.
- Tiêu chủ nhiệm, ngài khỏe chứ, sao lại phiền ngài phải tự mình đưa bọn họ đến đây?
Vị lão sư của Học viện Thiên Châu này đối với Tiêu Thệ hết sức khách khí.
Tiêu Thệ cười ha ha:
- Nên vậy, nên vậy! Vinh quang của Đế quốc cũng chính là vinh quang của hai Học viện chúng ta. Viện trưởng là cố ý sai ta đưa ba hài tử này đến đó chứ. Còn phải làm phiền Lý lão sư chiếu cố nhiều hơn!
Chu Duy Thanh nãy giờ đang chăm chú nhìn Lý lão sư, hắn bất chợt phát hiện khi Tiêu Thệ nói đến vinh quang của hai Học viện, thì trong mắt của Lý lão sư thoáng hiện lên một chút gì đó khinh thường, hiển nhiên là lão không để bọn họ vào mắt rồi.
Lý lão sư nói:
- Tiêu chủ nhiệm khách khí rồi! Để ta dẫn bọn chúng vào. Lần tham gia thi đấu này sẽ do Thủ tịch học viên của Học viện chúng ta dẫn dắt. Nó đã tham gia Thiên Châu đại hội một lần, cho nên các giáo sư của Học viện đều rất yên tâm, do đó sẽ không phái lão sư đi trước nữa.
Tiêu Thệ nghe xong không khỏi kinh hãi:
- Để cho học viên tự mình dẫn đội? Như vậy không phải quá bất cẩn sao?
Trong mắt Lý lão sư toát ra một tia kiêu ngạo:
- Học viên này không chỉ được Viện trưởng của chúng ta đích thân khen ngợi, mà luận về thực lực thôi thì ngay cả ta cũng khó mà thắng được nó. Tham gia Thiên Châu đại hội lần này xong thì nó cũng tốt nghiệp. Nói không chừng lần này nó có thể dẫn dắt chiến đội của Đế quốc Phỉ Lệ giành được thành tựu to lớn, lọt vào nhóm bốn đội đứng đầu. Chuyện này cũng không phải là không thể.
Tiêu Thệ trong lòng cả kinh, nhưng lão biết, Lý lão sư kia mặc dù chưa tiến vào Tông Cấp, nhưng cũng là cường giả Thượng vị Thiên tôn có tu vi Lục châu. Một học viên mà lại có thể khiến lão sùng kính nhận xét như thế, thì có thể thấy được hắn xuất sắc đến cỡ nào.
Ngay lập tức lão bất động thanh sắc mỉm cười:
- Nếu quả thật như vậy, chúng ta cũng có thể được thơm lây rồi. Lý lão sư, cáo từ!
Lý lão sư khẽ hoàn lễ, đưa mắt nhìn Tiêu Thệ dần xa, nụ cười trên mặt cũng theo đó mà biến mất. Lão nhìn ba người Chu Duy Thanh gật gật đầu:
- Các người đi theo ta!
Nói xong, lão liền xoay người rời đi.
Thanh âm của Diệp Phao Phao vang lên rất nhỏ trong tai Chu Duy Thanh:
- Huynh đệ, đừng cảm thấy khó chịu. Hiện giờ Học viện Thiên Châu chính là như thế. Ngạo khí của bọn họ đại biểu cho thực lực! Có thể nói, phần lớn cường giả của Đế quốc Phỉ Lệ ta đều từ trong học viện này mà đi ra đó.
Chu Duy Thanh khẽ nghiến răng, lòng tin vốn xuất phát từ thực lực, đạo lý này hắn hoàn toàn rõ ràng.
Lý lão sư cũng không quay đầu lại, một mạch dẫn ba người tiến vào Học viện Thiên Châu. Giáo Học Lâu bên này không lớn bằng Học viện Quân sự Hoàng gia Phỉ Lệ, nhưng thao trường lại lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa toàn bộ khu vực đó đều hết sức biệt lập, không biết dùng để làm gì.
Lý lão sư một đường dẫn ba người tới giữa sân mới dừng lại rồi nói:
- Các ngươi chờ ở đây. Sau đó thành viên chính tuyển của học viện chúng ta sẽ cùng các ngươi lên đường. Các ngươi phải nhớ kỹ, hành động lần này của ngươi quan hệ tới vinh quang của Đế quốc. Việc tranh tài thì không cần các ngươi, nhưng mà các ngươi phải cẩn thận miệng lưỡi của mình, không nên ăn nói lung tung, càng không được gây rắc rối hay phiền toái. Nếu không, dù cho các ngươi không phải là người của Học viện chúng ta thì sau khi trở về nhất định cũng sẽ bị trọng phạt. Đã rõ chưa?
Mục quang bén nhọn trong mắt của Lý lão sư chợt lóe lên rồi biến mất, một cỗ áp lực trầm trọng vô hình lập tức phủ xuống ba người Chu Duy Thanh khiến bọn họ cảm thấy hết sức khó chịu. Diệp Phao Phao vội vàng nói:
- Chúng ta hiểu rồi!
- Ừm.
Lý lão sư mặt vẫn không chút biểu tình xoay lưng bỏ đi.
Diệp Phao Phao buồn bực nói:
- Quả nhiên không hổ là người của Học viện Thiên Châu, thật quá kiêu ngạo mà. Chu Duy Thanh, ngươi cảm thấy tu vi của Lý lão sư này như thế nào?
Vẻ mặt Chu Duy Thanh nãy giờ thủy chung vẫn rất hòa nhã. Xưa nay hắn vẫn luôn bị kẻ khác xem thường đã quen, nên trên mặt vẫn giữ một nụ cười mà trả lời:
- Vị Lý lão sư này có tu vi rất cao, ta đoán hẳn là Ngũ hay Lục châu gì đó!
Diệp Phao Phao gật đầu:
- Ta nghe nói Học viện Thiên Châu thu nhận người là nghiêm khắc nhất. Tu vi bản thân nhất định phải đạt từ Nhị châu trở lên, hơn nữa còn phải trải qua nhiều khảo hạch ngặt ngèo. Nếu như đã có kỹ năng Thác Ấn, Ngưng Hình, nhưng mà là đồ vô dụng thì lập tức sẽ bị loại ngay từ đầu. Có thể nhậm chức lão sư ở đây, yêu cầu thấp nhất cũng phải có tu vi Thiên Châu Sư Ngũ châu. Có thể nói, Học viện này chính là nơi tập trung toàn bộ tinh anh. Học viện của chúng ta đào tạo ra rất nhiều tướng quân cho Đế quốc, còn chỗ này lại là nơi xuất ra những cường giả vô song. May là song phương không có quan hệ cạnh tranh gì, nếu không thái độ của bọn họ sẽ càng thêm ác liệt. Mà mới nãy Lý lão sư nói, lần này dẫn dắt chiến đội là thủ tịch học viên, chẳng lẽ chính là người kia sao?
- Là ai?
Chu Duy Thanh tò mò hỏi.
Diệp Phao Phao nói:
- Nghe nói Học viện Thiên Châu có một học viên thiên tài toàn vẹn. Thời điểm nhập học tu vi chỉ là Tam châu, nhưng sau một năm liền đột phá đến Tứ châu, hiện giờ sợ rằng thực lực đã đạt đến Ngũ châu rồi. Nếu không, lúc nãy Lý lão sư cũng không nói người nọ có thể cùng lão đối kháng. Mà toàn bộ những thông tin về vị thủ tịch học viên ở Học viện Thiên Châu này đều được giữ gìn hết sức cẩn mật. Ta từng cho người đến điều tra, nhưng cũng không tra ra được cái gì. Học viện Thiên Châu bảo vệ người đó quả thật nghiêm mật. Sau này, chuyện ta điều tra bị phụ thân biết được, ta liền bị ông đánh mắng không ít. Hôm nay chúng ta rốt cuộc cũng được thấy cái nhân vật trong truyền thuyết kia rồi.
Trong lúc bọn họ còn đang nói chuyện thì từ cửa chính của Giáo Học Lâu của Học viện Thiên Châu có năm người bước ra, nhắm thẳng chỗ bọn họ mà đến.