Chương 66: Phì Miêu muốn thăng cấp! (hạ)
Thân thể Mèo mập càng lúc càng run rẩy mạnh hơn, Chu Duy Thanh vừa mới tiến vào trong động thì đột nhiên Mèo Mập đã ngẩng đầu lên, há miệng phun ra một luồng hơi trắng xóa.
Một mùi thơm nồng gấp mười lần so với trước nhất thời khuếch tán, hương khí vờn quanh thân thể Chu Duy Thanh, theo lỗ chân lông thấm vào người, khiến toàn thân hắn nhất thời nóng rực lên.
Mèo Mập nhảy vụt từ trên người Chu Duy Thanh xuống, bộ lông chợt sáng bừng. Vô số tia bạch quang chói lọi tỏa ra từ thân thể tiểu bạch hổ tạo thành vùng sáng trắng bao bọc lấy cơ thể nó. Sau một tiếng gầm nhẹ, tầng hào quang này liền bay thẳng đến động khẩu, tạo thành một tấm màn ngăn cách ngay cửa động. Đem huyệt động hoàn toàn cách ly, làm cho người ở ngoài không sao thấy được tình huống bên trong.
- Graooo…
Mèo Mập lại gầm nhẹ rồi xoay người nhìn Chu Duy Thanh, cặp mắt của nó lúc này đã biến thành màu tím sẫm. Ngay sau đó, thân thể của nó vụt lớn lên một cách nhanh chóng, trong nháy mắt biến thành một con hổ trắng khổng lồ với chiều cao vượt qua năm thước
Mà lúc này Chu Duy cũng chẳng khác gì! Làn hơi trắng mà Mèo mập phun ra khi nãy đã theo các lỗ chân lông thâm nhập vào trong cơ thể hắn, khiến hắn có cảm giác toàn thân nóng bừng, y phục trên người như muốn bốc khói theo nhiệt độ của thân thể. Quỷ dị hơn, hai tay Chu Duy Thanh chẳng những xuất hiện Thiên châu, mà còn tiến vào trạng thái Tà Ma Biến, làn da trên người hắn đột ngột xuất hiện những đường nét vằn vện như da hổ. Sáu thuộc tính luân chuyển một cách điên cuồng không cách nào khống chế.
Mới đầu còn đỡ, nhiệt khí nóng ấm kia khiến cho Chu Duy Thanh hết sức thoải mái, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, cảm giác ấm áp kia đã biến thành nóng bỏng. Hắn chỉ cảm thấy cơ thể của mình như bị thiêu đốt, đôi mắt tràn ngập một màu đỏ, da thịt bành trướng, xương cốt toàn thân chấn động, trên trán đột ngột xuất hiện đường vân chữ Vương. Rõ ràng lúc này Chu Duy Thanh đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái Tà Ma Biến. Hắn không thể ngờ, chỉ với một luồng bạch khí của Mèo Mập phun ra, lại khiến cho hắn bước vào trạng thái này.
Mèo Mập trừng trừng nhìn Chu Duy Thanh, thân thể vẫn không ngừng run rẩy kịch liệt, nhưng ánh mắt nó lại vô cùng tĩnh lặng. Chợt thấy cái thân thể to lớn đó ra sức hít sâu một hơi, toàn thân cũng bởi một lần hít sâu này mà bành trướng thêm mấy phần. Ngay sau đó, một luồng khí màu trắng pha lẫn sắc vàng lại trào ra từ miệng Mèo Mập, bao phủ toàn bộ thân người Chu Duy Thanh vào bên trong.
Tiến vào trạng thái Tà Ma Biến, Chu Duy Thanh dĩ nhiên có được cảm giác cường đại nhất, lực lượng cũng mạnh mẽ nhất, nhưng vào giờ khắc này, hắn phát hiện mình không cách nào chuyển động được. Trong cơ thể Thiên lực điên cuồng di chuyển ngược xuôi, mười hai đại tử huyệt hoàn toàn mở toang rồi cấp tốc xoay tròn, thậm chí vang lên những âm thanh phốc phốc kỳ lạ. Dường như những tử huyệt này đang cực độ tham lam mà cắn nuốt luồng khí do Mèo Mập toả ra, dung nhập vào thân thể Chu Duy Thanh, khiến cho cái cảm giác nóng bỏng như muốn đốt cháy cơ thể hắn thành tro bụi lại càng trở nên mãnh liệt.
Kể từ khi Thiên lực của Chu Duy Thanh từ Thiên Tinh lực tiến vào cảnh giới Thiên Thần lực, thì nó đã biến thành thể lỏng, kinh mạch cũng trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Có điều, tuy Thiên lực của hắn ở trạng thái lỏng nhưng chỉ nhỏ như một dòng suối, vì dù sao hắn cũng vừa mới tiến nhập vào cảnh giới Thiên thần lực chưa lâu. Lúc này hắn vẫn đang ở Thập nhị trọng chứ chưa đột phá tới Đệ nhất trọng của Thiên thần lực, cũng chính là Thập tam trọng so với cảnh giới cũ.
Nhưng bây giờ Chu Duy Thanh chợt phát hiện, Thiên lực màu trắng sữa trong cơ thể hắn lại một lần nữa hóa khí, chỉ khác ở chỗ nó không còn là màu trắng nữa. Bởi sau khi hấp thu luồng khí mà Mèo Mập phun ra, nó đã chuyển sang màu màu vàng nhạt. Luồng khí màu vàng nhạt cuồn cuộn di chuyển trong cơ thể của hắn, vùng vẫy mãnh liệt như muốn phá tung mọi thứ bên trong.
Tất cả kinh mạch trong cơ thể Chu Duy Thanh hiện tại đều đã bị luồng khí vàng nhạt này bao phủ lấy.
Đúng lúc đó, đôi mắt Mèo Mập đột nhiên bừng sáng chói lọi, hai đạo tử quang lặng lẽ xạ ra, chiếu thẳng đến hai tròng mắt của Chu Duy Thanh. Tử quang như điện phóng tới khiến thân thể Chu Duy Thanh nhất thời run lên kịch liệt, tựa hồ bị sét đánh trúng vậy, lập tức đại não liền trống rỗng chìm vào hôn mê.
Thân hình khổng lồ của Mèo Mập không ngừng run rẩy, nó từng bước tiến về phía trước. Một cảnh tượng kỳ dị chợt xuất hiện! Ẩn trong quầng sáng vàng và trắng hỗn hợp, thân thể của Mèo Mập bỗng nhiên co rút lại rồi cao dần lên, chậm rãi biến đổi. Rồi sau khi vầng sáng mờ đi, con hổ trắng to lớn mất tích, mà thay vào đó là một người. Người này Chu Duy Thanh đã từng gặp, chính là kẻ xưa kia đã cứu Ngân Hoàng Thiên Nhĩ, sau lại tiếp tục cứu lấy Chu Duy Thanh, Thiên Nhi…
Lúc này, toàn thân Thiên Nhi không một mảnh vải, mái tóc màu trắng lả lướt dài đến tận mông! Tròng mắt nàng ngời sáng hai luồng tử quang, thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Trên làn da trắng như tuyết, những đường vân vằn vện cũng đồng loạt xuất hiện, bừng lên long lanh. Nó có màu xanh biếc, khác hẳn với những đường vân màu đen trên người Chu Duy Thanh. Ma văn trên thân thể hai người phảng phất như hấp dẫn lấy nhau, ngay lúc Thiên Nhi hoàn toàn biến thân thành người, ma văn của hai người lại càng chấn động một cách mãnh liệt dị thường.
Thiên Nhi hướng hai tay đến phía trước phát ra một luồng hấp lực, hút Chu Duy Thanh đến rồi nắm lấy hai vai hắn. Khoảnh khắc, trong mắt Thiên Nhi bỗng toát ra tầng tầng sát khí nồng đậm, mười đầu móng tay lóe lên rồi dài ra đâm sâu vào bả vai Chu Duy Thanh.
Đột ngột, Thiên Nhi vung hữu trảo lên vỗ xuống đầu Chu Duy Thanh, Thiên lực trong người cuồn cuộn tuôn ra! Một trảo này mà giáng xuống, thì cái đầu của Chu Béo sẽ trở thành một đống thịt vụn ngay tức khắc.
Nhưng ngay lúc đó, ánh mắt của Thiên Nhi chợt xuất hiện chút gì đó do dự không quyết. Trong đầu nàng, những hình ảnh chung sống với Chu Duy Thanh suốt hai năm qua bỗng lần lượt hiện ra.
Hữu trảo giơ lên cách đầu của Chu Duy Thanh một tấc thì đứng sựng lại như thuật định thân.
- Tại sao..? Tại sao ta còn không giết hắn?
Giọng Thiên Nhi vô cùng trong trẻo và lạnh lùng, lúc này chợt ủ rũ:
- Ta phải giết hắn, chỉ có giết hắn rồi, ta mới có thể chiếm đoạt hết. Nhưng mà… nhưng mà tại sao ta không hạ thủ được? Tại sao chứ? Chẳng lẽ… là tình cảm ư..? Không, không thể nào? Ta làm sao mà thích một tên hèn hạ vô liêm sĩ lúc nào cũng khi dễ ta kia? Ta muốn giết hắn...
Thanh âm Thiên Nhi thập phần kiên quyết, nhưng hữu trảo vẫn không thể nào tiếp tục giáng xuống được.
Trong giây lát im lặng, nàng bỗng tiến thêm nửa bước rồi giang rộng tay ôm chặt lấy Chu Duy Thanh. Cả hai người lúc này không một mảnh vải che thân, nếu Chu Duy Thanh còn tỉnh táo… chắc chắn hắn sẽ phụt máu mũi!
Siết chặt Chu Duy Thanh, Thiên Nhi há miệng cắn một phát thật sâu trên bả vai hắn.
Khi thân thể bọn họ dán chặt vào nhau, những đường vân vằn vện trên thân cũng đồng thời tiếp xúc. Lập tức, hoa văn màu xanh cùng màu đen liền vươn dài ra rồi bao trùm lấy cả hai.
Thiên Nhi chợt sửng sốt, tại sao lại đột nhiên xảy ra chuyện như vậy? Càng khiến nàng ngạc nhiên hơn, là nàng cắn hắn mạnh thế mà da thịt hắn cứ trơ ra không thèm chảy máu, chỉ để lại những vết răng thật nhạt?
Hơi nóng từ trên người Chu Duy Thanh truyền đến Thiên Nhi, hoa văn vằn vện của cả hai điên cuồng lan rộng và dung hợp vào cơ thể của đối phương.
Trên mặt Thiên Nhi thoáng hiện sự thống khổ nhưng cũng chút gì đó như giải thoát. Mà lúc này, những đường vân màu xanh, đen chợt hóa thành những luồng sáng kỳ ảo, yên lặng tách khỏi cơ thể của bọn họ, bao bọc hai người vào bên trong.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, những luồng sáng xanh và đen càng lúc càng dày đặc, cuối cùng đã không thể nhìn thấy thân ảnh của họ đâu nữa!
Trong động lúc này xuất hiện một cái kén thật lớn, trên cái kén đó, dần dần hình thành bốn quầng sáng rực rỡ. Ở phía đỉnh đầu Thiên Nhi là hai luồng sáng màu vàng và tím, còn đỉnh đầu Chu Duy Thanh là đen và trắng. Bốn luồng sáng này phân ra bốn phương vị, tạo thành một màn hào quang vô cùng kỳ lạ bao bọc thân thể Chu Duy Thanh và Thiên Nhi vào bên trong, khiến cho cái kén lớn càng lúc càng trở nên kỳ dị.
Trong động xảy ra việc thần kỳ như thế, nhưng bên ngoài tuyệt không hề hay biết. Có điều lúc này tình huống ở nơi đó cũng không chút yên tĩnh.
Khi cửa động bị quầng sáng màu trắng che đậy lại, ai nấy đều hoảng kinh. Nhưng ngay sau đó bọn họ liền hiểu, hẳn là do Mèo Mập tạo ra để bảo vệ nó khi tiến cấp. Đồng thời luồng bạch quang đó xuất hiện, cũng đã làm cho đám Lâm Thiên Ngao biết rằng, Mèo Mập chắn chắn không phải là loại Thiên thú bình thường.
- Tất cả phải cẩn thận một chút! Băng Nhi, cô đứng bên cạnh ta. Tiểu Tứ, ngươi đi dọ thám tình hình xung quanh. Tuý Bảo, Ô Nha hai người thủ hai bên. Tiểu Viêm, ngươi và Diệp Phao Phao có Thuỷ, Hoả thuộc tính thì đứng ngay sau ta, có chuyện xảy ra thì chịu trách nhiệm công kích từ xa...
Vài câu nói đơn giản, Lâm Thiên Ngao đã nhanh chóng phân nhiệm vụ cho tất cả. Thân là đội trưởng, gã càng trầm ổn và điềm tĩnh chừng nào thì càng làm cho mọi người vững tin hơn. Vả lại, thực lực của gã ở đây là cao nhất, khi nguy hiểm phát sinh gã hoàn toàn có thể đem mọi người tập trung lại một chỗ để bảo vệ.
Tất cả đều lập tức làm theo lời nói của Lâm Thiên Ngao. Tiểu Tứ liền tung người lên cao, sau lưng loé lên xuất hiện một đôi cánh, trong thoáng chốc đã mất hút trong rừng cây, chẳng những động tác mau lẹ, mà còn không phát ra một chút âm thanh.
Thượng Quan Băng Nhi đứng cạnh Lâm Thiên Ngao, lấy ra từ Giới chỉ cây cung Thanh Linh mà Hoa Phong đã tặng cho nàng lúc gặp mặt. Trường cung màu xanh này so với trường cung màu đen của Chu Duy Thanh thì tinh xảo hơn rất nhiều. Thoáng nhìn liền có cảm giác nhẹ nhàng như gió.
Thấy trường cung trong tay Thượng Quan Băng Nhi, Lâm Thiên Ngao bèn hỏi:
- Băng Nhi, cô cũng là Cung thủ sao?