Chương 2: Vương Phong

Thể Phá Chư Thiên

Chương 2: Vương Phong

Hoang Giới

Tại một khu rừng trong, nơi này sơn phong có từng dãy núi liên miên không dứt như Cự Mãng, tại trung tâm vùng núi có lấy một dãy núi cực cao, từ dưới nhìn lên lúc khiến người cảm giác như có thể đâm thủng thương thiên, khung cảnh cực kỳ đồ sộ mà kỳ tuấn.

Mà tại trung tâm trong có lấy một cái anh nhi, này anh nhi khuôn mặt từ ngoài nhìn đến khiến người thấy thế nào đều đô đô nhỏ nhắn mà đáng yêu, này anh nhi nằm đấy không động đậy tựa như đang ngủ say một dạng.

Tại bên cạnh một cái anh nhi, trên đầu nó có lấy một cái tia sáng, cái này tia sáng giờ khắc này ánh sáng đã ảm đạm không chịu nổi, nó tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi ánh sáng vậy, chỉ thấy cái này tia sáng đang bao phủ lấy cái này anh nhi rồi dần dần dung hợp vào cơ thể nó tựa như muốn hòa làm một vậy.

Cũng không bao lâu sau, khi tia sáng đã không thể chịu đựng được lúc lập tức biến mất, mà theo nó biến mất lúc một đôi phu thê đang nắm lấy tay nhau lộ ra tình ý biểu lộ, khi bọn họ đang vui đùa lúc thì thấy một cái anh nhi đang nằm ở đấy.

"Oa oa." Liền hai người vừa thấy anh nhi lúc lập tức vang lên một tiếng anh nhi khóc.

"Phàm ca, ở đây tại sao lại có một đứa bé." Nữ tử khi thấy cái anh nhi kia lúc khẽ giật mình rồi tiến tới nhìn nó rồi ôm vào sau đó quay đầu nhìn nam tử hỏi.

"Ta cũng không biết, có lẽ là do phụ mẫu nó để nó ở lại đây." Nam tử phàm ca kia nghe nữ nhân hỏi thì chần chờ một lát rồi trả lời, hiển nhiên hắn cũng chỉ là suy đoán mà thôi.

"Phàm ca, nếu chúng ta đã hữu duyên với nó vậy nhận nuôi nó đi, dù sao mấy đứa nhỏ ở nhà cũng rất muốn có một cái đệ đệ." Nữ tử nghe thế không khỏi thương tiếc đã mất đi phụ mẫu cái này anh nhi rồi nhìn nam tử đệ nghị nói, hiển nhiên mẫu tính hào quang vì đó nổi dậy.

"Đã vậy thì nhận chúng làm con đi." Nam tử phàm ca cũng gật đầu, nếu thật như hắn nói hữu duyên vậy thì nhận nuôi đi.

"Ha ha, vậy sau này ngươi sẽ là con của chúng ta nhé!" Nữ tử nhìn đứa bé rồi cười nhẹ nhàng nói.

…….

Thanh Tâm Cốc, ở Hoang Giới trong cũng thuộc vào nhất lưu tầm đấy, nó tồn tại đã có thời gian rất là xa xưa. Nghe nói năm đó nó là do một vị Đế cảnh sáng lập mà ra, mà vị này Đế Cảnh còn là loại kia Nguyên Thể song tu, chính vì vậy tuy rằng không bằng được những môn phái do Thiên Quân sáng lập là Thiên Môn truyền thừa kia nhưng cũng không kém là bao.

Thanh Tâm Cốc, từ ngoài nhìn tới người ta không thể thấy gì ngoại trừ một cái vực sâu, nói là Cốc nhưng lại giống thâm uyên đến kỳ lạ.

Các tu sĩ nếu muốn vào được Thanh Tâm Cốc vậy đều phải là người có thiên phú cực tốt cùng với ý chí cực kỳ kiên định. Tại đây thường chọn đệ tử nghiêm ngặt cho nên rất ít người có thể bước vào môn phái này, mà cũng chính vì vậy ở trong các nhất lưu môn phái thì nó đệ tử được xem như là ít nhất, nhưng chính vì lựa chọn đệ tử nghiêm ngặt nên các đời đều thuộc về dạng mạnh mẽ trong thế hệ.

Hơn nữa cũng chính vì cái này nghiêm ngặt nên Thanh Tâm Cốc rất là có uy danh tại Hoang Giới.

Thanh Tâm Cốc một cái biệt viện trong, một nữ tử đang dùng khăn tắm chà xát lên thân thể của một đứa bé, nữ tử kia giờ này nàng thần thái trên mang theo nụ cười mẫu tính cùng có vài phần tinh nghịch.

Chỉ thấy nàng khi lau chùi cho đứa bé trai lúc thỉnh thoảng còn nhào nặn da thịt của nó, cảm giác trơn mượt truyền về khiến nàng cứ thích làm vậy, chỉ là chính vì nàng vậy nên bé trai kia thỉnh thoảng dùng bàn tay đô đô của mình khẽ nhấc tay nàng ra, nhưng dù bé trai có nhấc ra thì nữ tử lại cứ đưa trở lại.

"Phong nhi da thịt sờ lên thật dễ chịu, tại sao ta lại có một đứa con trai dễ thương như vậy chứ?" Nữ tử nhìn thần thái khó chịu của con trai khi nàng khẽ nhéo lên thân nó lúc không khỏi buồn cười trêu chọc nói. Nữ tử này tên là Thanh Lộ, cũng chính là mẹ nuôi bây giờ của Phong, mà hắn bây giờ tên không chỉ gọi là Phong nữa mà phải gọi là Vương Phong.

Một bên Vương Phong bị Thanh Lộ mẹ nuôi của mình đùa dai không khỏi có chút buồn bực rồi mặc kệ nàng, hắn tuy rằng thân thể là trẻ con nhưng linh hồn lại là một cái trưởng thành người, cho nên khi Thanh Lộ trêu chọc lúc không khỏi buồn bực, nhưng dù vậy hắn cũng không thể làm gì.

Năm đó bị hút vào lỗ đen lúc, không hiểu sao lại bị một cái tia sáng quỷ dị đánh vào rồi đem tới cái này thế giới, mặc dù chưa từng đi ra ngoài, nhưng nhìn cách ăn mặc cùng với đồ dùng ở đây thì hắn đã biết mình bị cái kia tia sáng đánh qua dị giới, mà trong quá trình đó tia sáng cũng là dung nhập vào thân thể hắn, khiến cho thân thể hắn trời sinh vốn đã là ở hoàn mỹ trạng thái.

Còn đối với cái này dị giới khi mới lúc hắn còn có chút khó mà tiếp thu, nhưng dần dần cũng quen thuộc và bình thường trở lại, nhưng hắn sẽ không giống như mấy cái tiểu thuyết nhân vật chính loại kia là đầu đội trời, chân đạp đất, tay chỉ lên thương thiên nói bố sẽ là đệ nhất thiên hạ, bố sẽ vượt qua tất cả, tất cả muội tử đều là bố đấy, không tại sao, bởi vì bố là nhân vật chính…

Hắn có chăng cũng chỉ là muốn làm một cái yên tĩnh mỹ nam tử mà thôi!

Dù sao ngươi nói, đối với cái thế giới cái gì cũng không biết, khắp nơi thì một đám có thể tu luyện gia hỏa, độ nguy hiểm đã là cảnh báo tối cao cấp độ, sức mạnh thì còn hơn cả dị nhân đám kia, không cẩn thận đi đụng ngã người ta lúc, họ đứng dậy một chưởng vỗ lên mình thì…. Xong đời!

Hơn nữa ngươi đi ra lúc, nói không chừng gặp mấy cái lão quái sống cả ức vạn năm, tính kế thương thiên để có được tối cường thể chất, có được tối cường bảo vật, thậm chí gặp phải mấy cái cùng quê hương của mình mang theo vài cái hệ thống đi tới đây, tới lúc đó không cẩn thận đụng phải bọn hắn vậy mình chỉ có thể bị làm thịt phần, dù sao bọn đó nhưng là chuyên ăn thịt người không nhả xương đấy.

Nếu là trước đây thì hắn sẽ không tin những thứ này, chỉ cười nhạt cho qua mà thôi, nhưng bây giờ khi xuyên qua đây lúc hắn bắt đầu cố mà tin, dù sao chuyện của hắn đã là chứng tỏ tất cả, trên đời này có nhiều sự việc có vô hạn khả năng xảy ra!, ai nói còn có hay không cái khác cũng xuyên qua không đây, chính vì vậy tốt nhất là yên tĩnh mà sống, nhưng điều này có như hắn nghĩ được sao?

"Thế nào, giận nương hay sao, ôi ôi!, nương biết sai rồi, lần sau sẽ không như thế nữa." Nhìn thấy Vương Phong khuôn mặt có vẻ buồn bực Thanh Lộ không khỏi an ủi, chỉ là nói được giữa chừng nàng bỗng nhiên che miệng bật cười, hiển nhiên đối với đứa con trai chưa tới một tuổi này phản ứng có chút buồn cười.

Phải biết Vương Phong thân thể bây giờ vẫn một tuổi, ngươi nói đứa bé một tuổi giả vờ trang làm người lớn có buồn cười hay không, chính vì thế nàng tổng thấy hắn có cái này vẻ mặt quá xú, cho nên thỉnh thoảng trêu đùa hắn.

"Ta muốn điên rồi." Vương Phong nhìn nàng cười hì hì lúc không khỏi nổi giận hất nước trong bể rống một tiếng, mà Thanh Lộ thấy hắn phản ứng thì càng cười to rồi ôm nàng vào lòng hôn mấy cái, đối với đứa con nuôi luôn nói chuyện giống như ông cụ non này nàng cũng rất là buồn cười.

Vương Phong vừa rống xong lập tức hối hận rồi, quả nhiên, hắn lập tức bị nàng ôm hôn, Vương Phong nhưng là linh hồn trưởng thành người, bị người đương là hài tử như thế này không có cảm giác tốt chút nào, hắn cái này trưởng thành linh hồn sắp bị Thanh Lộ phá hỏng mất rồi!

Tuy vậy nhưng khi bị nàng phục vụ từ cái ăn tới cái mặc như thế này lúc nội tâm vẫn ấm áp đấy, dù sao trên đời này ngoại trừ phụ mẫu ra thì không phải ai cũng sẽ vì ngươi làm như vậy, chính vì vậy Vương Phong vẫn rất là tôn kính Thanh Lộ đấy, quản chi hắn vẫn không quên được người thân kiếp trước thì hắn vẫn xem Thanh Lộ là trưởng bối.

"Được rồi, tắm nhanh không lại bị nhiễm bệnh bây giờ." Vương Phong tâm chịu thua có chút bất đắc dĩ nhìn Thanh Lô nói, hắn thể chất sau khi được không gian lỗ đen trong cải tạo đã đạt tới cực kỳ nghịch thiên trạng thái, chính vì vậy cảm lạnh là điều không thể, chẳng qua hắn lại không thích bị nàng như lang như sói nhìn soi mói chút nào.

Hơn nữa hắn lại không thích bị người đương là hài tử chút nào, chính vì thế mỗi lần gặp Thanh Lộ hắn đều trầm mặc để nàng thấy nhàm chán rồi rời đi, chỉ là hắn vẫn đánh giá thấp mẫu tính hào quang của nàng, cho nên khi hắn trầm mặc lúc nàng lại làm mấy cái trò đùa giai khiến hắn nghiến răng nghiến lời, nhưng dù vậy hắn vẫn phải cố mà nhẫn nhịn.

"Ha ha," Thanh Lộ nghe hắn nói thì bắt đầu lau chùi cho hắn, khi làm xong nàng đưa cả hắn trở về phòng rồi căn giặn ít câu sau đó lại rời đi, mà bởi vì cả hắn còn nhỏ nên được nàng xếp một căn phòng gần bên phòng nàng, như vậy cũng sẽ tiện cho chiếu cố hắn.

"Hô." Nhìn thấy Thanh Lộ rời đi lúc Vương Phong không khỏi thở nhẹ một hơi, ở trước mặt nàng hắn luôn rất là lúng túng, giả trang ngây thơ trẻ con thì hắn không làm được, dù sao mỗi người đều có một cái kiên trì riêng, không vô lại đi lừa người như vậy đi, mà hắn bộc lộ ra tính cách trưởng thành lúc bị nàng xem là thú vị, trang bức, chính vì vậy tổng hay đùa hắn, mà cũng vì thế gặp nàng lúc hắn luôn rất lúng túng.

"Cửu Thiên Vạn Vực sao." Vương Phong có chút suy tư nghĩ lại, trải qua một năm, hắn đã biết mình xuyên qua tới cái này dị giới có tên gọi là Cửu Thiên Vạn Vực, tại đây là một thế giới dành riêng cho tu sĩ, phàm nhân sinh sống tại đây có thể sống được tới ba mươi tuổi mà không bị tai bay vạ gió thì đã là tốt lắm rồi, dù sao mỗi một nơi đều có khả năng đánh nhau, tới lúc đó dư uy mạnh mẽ do tu sĩ tạo ra kia không phải là phàm nhân có thể chống đỡ được.

Mà Cửu Thiên Vạn Vực trong, có rất nhiều Thần Quốc, Thiên Môn, trong đó còn có một số tam lục cửu lưu môn phái bon chen mà sinh tồn, những môn phái này nhỏ thì dựa vào lớn để sinh tồn, lớn thì muốn chiếm càng nhiều nhỏ để bành trướng, có thể nói ở đây kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chỉ có thể làm tốt thí cho những kẻ mạnh đánh cờ cũng không quá đáng.

Mà nơi Vương Phong đang ở đây chính là Thanh Tâm Cốc, cái này môn phái Thanh Tâm Cốc đệ tử tuy rằng cực kỳ ít, nhưng mà mỗi người hầu như đều là tinh anh, mà trong môn phái tuy rằng chưa từng có ai có thể vấn đỉnh Thiên Quân nhưng mà cũng rất là có tiếng tăm và địa vị, bởi vì môn phái của họ nghe nói có tồn tại vô địch đang tại thế, chính vì vậy không ai dám làm cái gì quá khích với môn phái này.

Thậm chí trước đó Vương Phong còn nghe được Thanh Lộ cùng phụ thân hắn bây giờ bàn tán nói gì mà còn có mấy vị lão tổ còn sống này nọ, chẳng qua lúc đó hắn cũng chưa hiểu "Tiếng" ở nơi đây nên không quá rõ ràng, bây giờ đã hiểu tiếng nói ở đây lúc nghĩ lại mới biết vậy.

"Cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh nữa." Vương Phong có chút suy tư con đường sau này rồi khẽ lắc đầu, hắn biết, việc hắn muốn làm một cái yên tĩnh mỹ nam tử là không thể nào, bởi vì ở cái thế đạo này cũng giống như hoặc nói là tàn nhẫn hơn ở trái đất quê hương hắn.

Ở trái đất không có tiền thì bị người khinh, người bắt nạt, nhưng ít ra vẫn có thể sống trong an toàn trong pháp luật khi không có chiến tranh, mà ở đây không tu luyện, cảnh giới không cao thì không những bị bắt nạt, bị khinh thường, thậm chí còn là bị giết nữa, dù sao ở đây cái gọi là pháp luật bất quá chỉ là dựa vào nắm đấm ai lớn hơn mà thôi, chính vì vậy hắn bất đắc dĩ đành phải tu luyện lên đỉnh cao vậy.

Cứ như vậy, một tia tín niệm muốn mạnh mẽ hạt giống bắt đầu nảy sinh trong lòng Vương Phong….