Chương 5: Hạ Băng, Vân lão

Thể Phá Chư Thiên

Chương 5: Hạ Băng, Vân lão

Đêm khuya, Vương Phong hai chân treo lên một cái phù chú chạy qua chạy lại một phạm vi nhất định, này phù chú chính là Trọng Lực Phù, trước đó hắn chạy qua bên Thanh Lộ xin tới, mà đối với thỉnh cầu của con trai thì Thanh Lộ luôn đồng ý, nhưng dù vậy nàng cũng chỉ cho hắn nhất cấp phù chú mà thôi, dù sao hắn bây giờ mới năm tuổi, dùng cao hơn đẳng cấp phù chú là không quá tốt.

Vương Phong từng lần từng lần chạy đi, trên thân hắn phù chú này tuy chỉ là cấp một nhưng đã nặng tới ba trăm cân, có thể nói đối với một đứa bé năm tuổi vừa mới tu luyện như hắn thì rèn luyện như vậy đã là cực hạn, chẳng qua đố với cái này thì hắn cũng không để ý, thứ hắn muốn là làm sao khai phá lấy sức mạnh Zen của mình.

Hơn nữa tu luyện lúc, sinh mệnh của hắn sẽ trở nên dài hơn, tuổi thọ sẽ càng nhiều, nhất là cảnh giới càng cao tuổi thọ tăng lên càng lớn, lần trước Vương Phong trong lúc nghe Thanh Lộ giảng bài vậy mà nghe nói có người còn sống cả trăm vạn năm, mặc dù là phủ bụi nhưng mà vẫn là sống một trăm vạn năm nha, đối với cái hiện đại người như hắn mà nói thì đây quả thật là một cái dụ hoặc cực kỳ lớn, chính vì vậy từ ngày đó hắn quyết tâm phải tu luyện thật cố gắng để sống càng lâu cùng để hắn có thể bảo vệ được người thân, thậm chí là trở về nơi kia.

Tất nhiên cái này cũng không phải nói là hắn ham sống sợ chết, mà là biết chỉ cần mình cố gắng tu luyện là tuổi thọ sẽ càng nhiều, như vậy thì ngại gì mà không tu luyện chứ, dù sao có ai ngại mạng ngắn đâu.

Từng bước, khi cực hạn của hắn tới gần là chạy được trăm vòng quanh sân tròn lúc, Vương Phong cũng không dừng lại mà tiếp tục chạy đi, hắn muốn tìm hiểu được bảo tàng trong thân thể mình, như vậy hắn phải luôn vượt qua cực hạn thì mọi thứ mới rõ ràng.

103, 104, từng vòng được Vương Phong băng qua, khi tới một vòng thứ 105 lúc thì hắn mới dừng lại nằm ngã xuống đất mồ hôi chảy như mưa thở hồng học nghỉ ngơi.

"Vẫn không có thay đổi sao, ngày mai tiếp vậy." Vương Phong cảm nhận được thân thể không có biến hóa lúc không khỏi thất vọng, vốn muốn tiếp tục huấn luyện tiếp nhưng mà bây giờ đã muộn, như vậy ngày mai tiếp tục cũng không muộn.

Sáng hôm sau, Vương Phong nghỉ ngơi lại lúc lập tức đứng dậy tập luyện, hắn vẫn là như hôm qua như vậy chạy bộ hơn một trăm vòng, chỉ là khác với hôm qua một chút cực hạn của hắn đi tới 105 vòng, tới vòng cuối cùng lúc hắn cũng miễn cưỡng vượt qua hôm qua cực hạn.

"Phong nhi." Đang lúc Vương Phong nghỉ ngơi thì một thanh âm quan tâm vang lên, theo đó chỉ thấy Thanh Lộ khuôn mặt khuynh thành đi tới, nàng nhìn thấy hắn tập luyện điên cuồng như thế lúc không khỏi có chút đau lòng.

"Nương." Vương Phong đứng dậy đi tới Thanh Lộ bên người tươi cười nói.

"Ngươi a, chỉ mới năm tuổi mà thôi, tại sao phải liều mạng tu luyện như vậy chứ." Thanh Lộ gõ trán hắn một cái rồi trách móc nói, tuy rằng nói là trách móc nhưng nét mặt vẫn là nói không hết quan tâm.

"Ta trên thân không có lấy một tia nguyên lực cho nên phải cố gắng nhiều hơn với tu Thể Thuật để trở nên mạnh mẽ, như vậy sau này mới có sức mạnh để tự vệ, để bảo vệ gia đình." Vương Phong hiếm có nghiêm túc nhìn Thanh Lộ trịnh trọng nói.

Ở Cửu Thiên Vạn Vực trong, tất cả mọi Thể Tu dường như đều có một tia nguyên lực sản sinh trong cơ thể, mà cái này một tia nguyên lực đối với bọn họ trở giúp rất nhiều, nhưng hắn thì lại khác, sinh ra vốn đã không phải người của cái này thế giới, ở trái đất nguyên lực gần như không hề có lấy một tia, chính vì vậy khi còn là thai nhi lúc đã không được nguyên lực trong thiên địa uẩn dưỡng khi còn là thai nhi, chính vì vậy dù hắn có cố gắng thế nào cũng không thể tu luyện được nguyên lực, trừ phi là hắn giống như mấy cái xuyên việt người kia cướp đoạt thân thể hoặc là có hệ thống gì đó.

"Ngươi đứa nhỏ này, nếu ca ca ngươi có tâm tính như ngươi thì tốt biết mấy." Thanh Lộ nghe hắn nói không khỏi cao hứng rồi lại cười nhạt nói.

Đối với cái này Vương Phong cười nhạt không nói, kỳ thật hắn là biết Vương Lâm bình thường vẫn rất chăm chỉ đấy, chẳng qua tính cách của hắn luôn có vẻ phớt cà lơ không quan tâm như vậy cho nên mới sẽ khiến người liên tưởng tới hắn lười tu luyện, nhưng kỳ thật Vương Phong vẫn là rất hay thấy hắn chăm chỉ tu luyện đấy.

"Được rồi, sau này tu luyện lúc mệt nhớ phải nghỉ ngơi biết không, nếu tập luyện quá sức vậy thì không tốt cho thân thể, dù sao con bây giờ chỉ mới năm tuổi." Thanh Lộ nhìn hắn một cái lại gõ lên đầu hắn rồi cười nhạt nói.

"Đã biết." Vương Phong cũng cười nhạt gật đầu chầm chậm nói.

"Suyết quên mất, ngươi cùng ta đi gặp một người, nhanh lên kẻo phụ thân cùng khách nhân chờ lâu." Nhìn thấy hắn phản ứng Thanh Lộ hài lòng cười gật đầu, sau đó bỗng nhiên nhớ tới chính sự lúc lập tức kéo tay hắn đi với nàng.

Tại một căn phòng trong, Vương Bất Phàm cùng với một lão giả đang ngồi đấy cười nói trò chuyện, không khí theo đó cũng khá là hòa hợp.

Phía sau lão giả đấy là theo một cái nữ hài, nữ hài này tuổi chừng năm sáu tuổi, khuôn mặt trắng nõn mũm mĩm như thiên sứ khi nhìn tới đã khiến người cảm giác đáng yêu, sau này lớn lên vậy nàng hẳn cũng là một cái mỹ nữ đủ khuynh đảo hàng vạn người đi, mà nàng giờ khắc này đang đứng ở phía sau lão giả rồi tò mò nhìn lấy xung quanh, hiển nhiên là lần đầu tới đây nên cũng khá tò mò.

"Vân lão, lần này nếu ngươi đã tới vậy thì hãy ở lại một thời gian đi, dù sao ngài cũng rất ít khi đi ra." Vương Bất Phàm nhìn lão giả gọi là Vân lão cười đề nghị nói, hắn và lão giả này cũng rất là quen thuộc nên nói chuyện cũng không quá câu thúc.

"Cái này để sau hãy nói, ta xem trước đứa con trai gần đây của ngươi đã." Vân lão nghe vậy thì cười nói, bởi vì nghe nói Vương Bất Phàm hai người mới nhận nuôi một đứa bé nên hắn đặc biệt đem cháu gái của mình tới đây để làm quen, dù sao cháu gái hắn sinh ra tới giờ cũng chưa từng tiếp xúc với bạn cùng lứa, đi tới làm quen cũng không phải là một ý kiến hay, với lại cũng tiện đường gặp người quen này, mà hắn vừa nói xong lúc cửa phòng lập tức mở ra.

Theo đó là Thanh Lộ cùng Vương Phong hai người đi vào, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất thành thục, đây là đánh giá đầu tiên của Vân lão khi nhìn thấy đứa bé đi theo Thanh Lộ.

Vương Phong đi vào lúc cũng có chút tò mò nhìn người ngồi cùng với Vương Bất Phàm một cái, đó là một cái lão giả tuổi gần sáu mươi, mặc dù nhìn tuổi có vẻ nhiều nhưng thần thái ở giữa vẫn là nói không hết bễ nghễ thiên hạ cùng với tinh thần bừng bừng, tựa hồ thân thể tuy già nhưng hắn tâm trí vẫn luôn là thời kỳ đỉnh cao một dạng vậy.

Mà phía sau có lấy một cái nữ hài tuổi chừng sáu bảy tuổi gì đó, khuôn mặt béo mập nhưng không mất vẻ đáng yêu, ánh mắt trên tuy rằng còn có ngây thơ nhưng lại mang theo một tia linh tính như có thể nhìn thấy sự đời vậy, mười phần mâu thuẫn, sau này lớn lên vậy nàng hẳn cũng là một cái mỹ nữ đủ khuynh đảo hàng vạn người đi. Vương Phong có chút suy nghĩ lung tung.

"Vân lão, đây là Vương Phong con trai của ta." Vương Bất Phàm nhìn Hoa lão rồi cười giới thiệu, sau hắn quay đầu nhìn Vương Phong nói: "Đây là Vân lão, ngươi mau tới hành lễ đi."

"Vân lão." Nghe Vương Bất Phàm nói Vương Phàm cũng bình tĩnh cúi chào Vân lão một cái.

"Ừm, tiểu tử này vừa mới năm tuổi, còn nhỏ hơn cả cháu gái của ta nhưng tựa hồ rất thành thục." Vân lão nhìn Vương Phong một cái thật sau, cho tới khi Vương Phong chút không chịu được nữa thì hắn nói tiếp: "Kỳ lạ, trên đời này sao lại có thể chất kỳ lạ như vậy, thiên sinh vậy mà không có một tia nguyên lực, nhưng thế cũng thôi, hết lần này tới lần khác vậy mà mang trong mình cửu phẩm thiên phú Thể Tu, kỳ thay, kỳ thay."

Cửu Thiên trong, chưa từng có ai thiên sinh mà không có một tia nguyên lực cả, cho dù người sinh ra là phế vật trong phế vật cũng vậy, dù sao ở đây, dù trước khi mang thai lúc hài nhi dù ở trong hoàn cảnh không có nguyên lực thì vẫn sẽ được truyền thừa từ cha mẹ, mà cha mẹ hắn không có thì từ ông bà… chính vì vậy người bản địa tại cái thế giới này bất kỳ ai cũng có nguyên lực uẩn dưỡng tại thân, bởi vì cái này nguyên lực là đời đời truyền xuống, không bao giờ đứt đoạn cũng sẽ không bị thời gian ma diệt.

Mà Vương Phong đây, hắn trời sinh mà không có, cái này chẳng lẽ là hắn vị tổ tiên đầu tiên cùng con cháu đời sau trước đó vẫn luôn ở một không gian không có nguyên lực sao, Vân lão trong lòng có chút suy nghĩ.

(nói trước, người ở đây không ai biết không có nguyên lực thì không thể tu luyện Thể Tu tới đỉnh phong, ghi nhớ)

"Ha ha, không có nguyên lực thì đã sao, hắn sinh ra đã có cửu phẩm thiên phú Thể tu, như vậy dù lúc đi lên Đế Cảnh lúc không thể vấn đỉnh thiên mệnh cũng có thể làm cường giả một phương, còn nếu hắn thiên phú cùng tâm tính thật tốt thì làm Kiếm Tu hay Đao Tu cũng không phải là không thể." Vương Bất Phàm một bên không quan tâm cười ha ha nói, con đường vấn đỉnh Thiên Quân sao mà tàn khốc, chính vì vậy hắn cũng không muốn đứa con này lao đầu vào lửa.

Vân lão cũng gật đầu không tỏ ý kiến rồi nói: "Đây là ngoại nữ của ta, nàng tên là Hạ Băng, vì nàng từ nhỏ không có bạn chơi nên ta dẫn nàng tới đây, sau này hi vọng các vị chăm lo một hai." Nói tới đây hắn chỉ về nữ hài sau lưng.

"Ta là Hạ Băng, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn." Nữ hài Hạ Băng đi ra rồi nhìn Vương Phong tò mò rồi dùng thanh thúy âm thanh nói, từ khi sinh ra lúc nàng vẫn là theo ngoại công nên hầu như chưa từng cùng với những đứa trẻ có lứa tuổi với mình chơi qua, chính vì vậy lần này nàng cũng có chút tiểu kích động.

"Hạ Băng, tuyết giữa ngày hè, tên rất hay." Vương Phong cũng mỉm cười tùy ý nhìn Hạ Băng rồi khẽ gật đầu, hắn nói: "Ta là Vương Phong." Hắn có thể nhận ra được cỗ khát vọng bạn chơi của Hạ Băng nên cũng không tiện lạnh nhạt, dù sao bảo hắn bây giờ vì không muốn chơi với đứa bé nên tỏ ra lạnh lùng rồi làm tổn thương nàng thì hắn còn làm không được, như vậy không phải là cách đối nhân xử thế tốt.

"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài chơi đi, Hạ Băng sẽ ở lại một thời gian cho nên ngươi chăm sóc tốt nàng vào." Vương Bất Phàm nhìn hai đứa bé rồi khẽ lắc đầu rồi nói.

Vương Phong cùng Hạ Băng cũng không nói gì rồi cùng nhau rời đi, hiển nhiên bọn họ biết Vương Bất Phàm ba người còn có chuyện muốn nói.

"Phải rồi, đứa bé đó là các ngươi nhận nuôi sao?" Nhìn hai người rời đi, Vân lão như nghĩ tới cái gì rồi khẽ hỏi.

"Đích thật là bọn ta nhận nuôi, còn lai lịch cụ thể như thế nào thì ta cũng không biết." Thanh Lộ một bên cũng gật đầu rồi nói.

…….

"Vương Phong, ngươi bây giờ đã tu luyện hay chưa vậy." Đi trên đường lúc Hạ Băng có chút tò mò nhìn người bạn ít hơn một tuổi vừa mới quen này hỏi.

"Ta vẫn đang tu luyện." Vương Phong cười nhạt trả lời, bình thường nếu có một cái nha đầu lúc rảnh rỗi tán gẫu cũng là không tồi ý nghĩ đi, dù sao hắn tuy rằng không cần bằng hữu mới năm tuổi nhưng có một cái cũng không phải là không được.

"Nha, ta rèn luyện bản nguyên sinh mệnh mới có sáu lần, hơn nữa cảnh giới cũng đã là Tráng Thọ sơ kỳ." Hạ Băng nghe vậy không khỏi có chút đắc ý tươi cười nhìn hắn nói.

"Lợi hại vậy sao." Vương Phong đối với nàng khoe khoang thì cười nhạt khẽ nói