Chương 2: Khúc dạo đầu

Thế Giới Vô Hạn

Chương 2: Khúc dạo đầu

Toa xe từ từ dừng lại. Mấy tên lính đánh thuê lần lượt rời khỏi xe một cách cẩn thận. Thanh niên tóc đen và Toshiro cũng nhanh chân bước theo. Cô gái đeo kính cũng tiếp bước, ánh mắt nhìn Toshiro bóng lưng, mọi người thấy Anderson dần đi xa, cũng chạy theo.
Đi ở gần trước nhất, Toshiro lắng nghe mấy người trong đội lính đánh thuê nói chuyện, đọt nhiên một cô gái rất đẹp, mặc một bộ sườn xám đỏ quay sang hỏi Anderson:
- Tôi muốn biết các người là ai? Chuyện gì đang xảy ra ở đây? (What’s going on here?, cũng éo biết dịch sao cho hay)
Anderson quay nhìn cô gái, phất tay ra hiệu cho đám lính đánh thuê dỡ ra một đống máy móc, lắp đặt rồi mở mã, bản thân trả lời:
- Chúng tôi được công ty Umbrella thuê, cô cũng vậy, đây là cửa vào Hive, còn cô là nhân viên an ninh được đăng ký trong danh sách nhân viên, vì thế chúng tôi đưa cô theo.
Đây là một trong những cảnh đầu tiên trong phim, dù đã xem qua vài lần nhưng Toshiro vẫn cảm giác khá kỳ lạ. Thử hỏi một ngày nào đó đang ăn pizza ở Mỹ, bỗng một tên mặc đồ bó tay cầm cái chảo in hình cờ Mỹ xông vào di tán dân cư, miệng hô hào bảo vệ thế giới, cảm giác chính là như vậy.
Alice nghe trả lời, khuôn mặt ngơ ngẩn, vuốt chiếc nhẫn cưới trên tay, hỏi một cách mê mang:
- Cái này là sao?
Anderson lãnh đạm nói:
- Cô chưa kết hôn, cái nhẫn này chỉ dùng để yểm hộ thôi, ngoài ra nó còn là biểu chưng cho thân phận nhân viên an ninh.
- Hive là cái gì?
Một tên thanh niên khác hỏi, hắn cảm giác rất vô lực khi xem chân thân những đoạn này.(Tác giả copy cũng thấy nản, nhưng đoạn đầu không khác được.)
Matt Anderson nói với một lính đánh thuê khác:
- Cho họ xem!
Người này gật đầu, xoay màn hình vi tính về phía mọi người, trên đó hiện ra một bản đồ lập thể của toàn bộ kiến trúc.
- Đây là cửa ra vào Hive, Hive là một phòng thí nghiệm mật nằm dưới lòng đất thành phố Racoon, chỗ này là nơi chúng tôi tìm thấy quý vị, chúng ta xùng tàu điện đi từ đó đến đây.
Màn hình liên tục thay đổi các hình lập thể, cuối cùng hiện ra một kiến trúc có hình như một cái tổ ong mật.
_ Đây là Hive, một căn cứ nghiên cứu tuyệt mật của công ty Umbrella, ở đây có trên 500 nhân viên nghiên cứu, nội dung nghiên cứu rất quan trọng đối với công ty, tuyệt mật, chúng tôi cũng không biết rõ. Còn chúng ta thông qua cảm ứng nhiệt thể hiện trên màn hình.
Anderson liên tục giải thích, còn trên màn hình đã xuất hiện vị trí mọi người đang đứng, hình dáng sân ga lập thể năm trên đỉnh tổ ong, Toshiro biết rằng lúc này nơi đây tuyệt đối an toàn, nhưng chỉ lát nữa sẽ trở thành khu vực của thần chết.
- Còn bọn họ là ai?- Alice đột nhiên chỉ về phía đám người của Toshiro.
Toán người của Trịnh Xá giật thót người, họ cứ cho rằng mình chỉ là nhân vật khách quan không liên quan đến cốt truyện, chỉ cần tránh né những con quái vật trong phim, không ngờ Alice lại chỉ vào họ.
Matt Anderson trả lời:
_ Họ là nhân viên bảo vệ Hive, có đăng ký trong danh sách công ty, tuy vậy tôi cho là có sự nhầm lẫn, bọn hắn trông đều là phổ thông thị dân, trừ tên da vàng kia và cậu chàng tóc trắng.
Đó là thân phận do Chủ Thần bố trí. Bỗng tên Sion quay sang hỏi:
- Sao tôi lại mất trí nhớ, không nhớ được gì hết?
Đây là một lời nói dối, Sion không hề bị mất trí nhớ, với thể chất xấp xỉ người thường như hắn, không thể nào lấy lại ký ức nhanh hơn Virus T Tiến Hóa thể như Alice được.
Nhưng Anderson không biết trường đoạn sau này, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời:
- Hive có hệ thống phòng ngự độc lập do máy tính trung ương Red Queen điều khiển, khi có sự cố hay kẻ địch xâm nhập, nó sẽ phóng ra hơi độc thần kinh khiến mọi người hon mê trong 4h đồng hồ, khi tỉnh lại sẽ có một số tác dụng phụ, mất trí nhớ là một trong số đó.
Sion lại hỏi:
- Mất trí nhớ trong bao lâu?
- Tùy từng người, từ một giờ đến một tuần.
Lại một người đàn ông không phải là lính đánh thuê hỏi:
- Ý ông là Hive bị tấn công, trong đó có bọn khủng bố?
- Có lẽ còn tệ hơn.
Người hỏi chính là Max, người giả mạo cảnh sát đến Hive tìm em gái, cô em gái là nhân viên nghiên cứu của Hive, do nhận ra tác hại của T-Virus nên tìm cách thông báo với chính phủ, kết hợp với Alice lấy trộm T-Virus, chưa kịp hành động đã bị Sion phát tán virus giết chết, biến thành zombie.
Lúc bấy giờ một nữ dung binh lên tiếng:
- Cửa đã mở thưa sếp, có thể tiến vào
Matt nhìn đám Trịnh Xá, thở dài rồi dẫn đám lính đánh thuê tiến về phía cửa. Cánh cửa từ từ mở ra, bên trong tối om, Anderson ra lệnh:- J-D!, người lính đánh thuê đeo kính hồng ngoại, Anderson chần chừ một lúc rồi nói: - Trương Kiệt! Người thanh niên tóc đen không nói không rằng giương súng nghênh ngang tiến vào, chỉ có tay mơ như Trịnh Xá mới nghĩ rằng Trương Kiệt chưa hiểu nội dung cốt truyện, đùa, người ta là Boss phụ, Tinh Thần cường hóa AA cấp 100% phát huy, đâu phải ngươi tên phàm phu tục tử này có thể hiểu.
Rất nhanh, Trương Kiệt bật đèn lên, cả khu vực dần dần sáng lên, qua các khung cửa sổ có thể nhìn thấy trời xanh, đường phố. Lính đánh thuê và mọi người tiến vào, một lính đánh thuê nữ xem xét máy móc rồi nói:
- Khu vực an toàn, độc khi đã tan.
Thực tế thì khu này cũng đã bị cảm nhiễm virus, zombie mọi nơi, giờ trong Hive ngoài bọn họ ra cũng chỉ còn nhóm Zombie và Licker. Có vẻ như Resident Evil 1 khá là phổ biến, mấy người xung quanh, bao gồm cả cô gái đeo kính đều tựa vào khung cửa ngắm cảnh, họ đều biết khu vực này hiện tại khá an toàn.

Mad đột nhiên nói:

- Những trang trí này dùng để cải thiện môi trường làm việc dưới lòng đất, không ai thích suốt ngày đối mặt với không khí âm lạnh của bê tông cốt thép cả. Nhìn thấy ánh sáng mặt trời, họ sẽ có cảm giác đang ở trên mặt đất.

Trịnh Xá chần chừ một lúc rồi chìa tay ra:

- Trịnh Xá..ừm.. có lẽ là bảo vệ ở đây.

Mad do không có trong danh sách nhân viên nên ngay từ đầu bị lính đanh thuê còng tay, cười khổ nói:

- Bị còng nên không bắt tay bạn được, còn tên thì.. hình như cũng quên mất rồi.

Trịnh Xá thân thiện cười với Mad, hắn rất có cảm tình với người thanh niên này, anh chàng là kẻ vô tội nhất trong bộ phim, cho đến cuối cùng vẫn bảo vệ Alice, sang phần hai còn chiến đấu giúp Alice và các bạn.

Một bên, Matt Anderson và lính đánh thuê mở cửa thang máy nhưng bên trong tối mò, một lính đánh thuê bẻ đèn huỳnh quang ném xuống, một lúc sau mới thấy thang máy đã bị đứt cáp bên dưới, người bên trong chắc chắn toi mạng hết rồi. Người lính đánh thuê nói với Matt:

- Sếp, xem ra chúng ta phải đi cầu thang bộ thôi.

Mặt của Matt của vẻ tái đi, quay lại nói:

- Đi cầu thang bộ, trong mười phút đến tầng đáy, mọi người đều phải đi theo!

Thể chất của lính đánh thuê thì khỏi cần nói, Alice thì trong thân thể có T-Virus nên hơn hẳn những người khác (đoạn này tác giả nhầm, đầu phần 1 Alice chưa bị nhiễm virus), Sion và Mad cũng không tệ, Trương Kiệt đã sống sót qua 3 bộ phim, dù chỉ dùng một phần nhỏ điểm thưởng cường hóa tó chất cũng có thể lực tuyệt đối siêu qua người thường.

Còn lại sáu người, Trịnh xá tuy làm văn phòng nhưng thường hay tập luyện, ít nhất tuần một lần, theo hắn nói thì chỉ có thể lực tốt mới có thể xử lý được sự nhiệt tình của mấy em gái văn phòng. Vì vậy thể lực cũng hơi tốt hơn người bình thường. Cô gái đeo kính có vẻ nhu nhược, thể lực tất nhiên yếu, lại là con gái nên càng không thể so sánh với đàn ông, có điều cô nàng khá thông minh, ngay từ đầu đã bám vào vạt áo của Toshiro, khá khác với nguyên tác vì có lẽ cậu chàng này nhìn dễ chịu hơn người còn lại trong đoàn đội là Trương Kiệt nhiều. Toshiro cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi tiếp tục chạy, coi như phần trọng lượng này do cậu đến gánh.
Gã béo bụng phệ trạc hai bảy, hai tám, thịt trên người rung lên theo từng bước chạy, càng ngày càng chậm. Người đàn ông trung niên có vẻ là lao động chân tay, chạy tuy không nhanh nhưng luôn theo kịp mọi người, không tụt lại. Người phụ nữ trung niên còn chậm hơn gã béo, về sau chỉ lê từng bước. Cuối cùng là một thanh niên mười mấy tuổi, tướng mạo cực kỳ phổ thông, là loại ném vào đám đông lập tức mất tích mất tăm, tốc độ tương đương với trung niên, theo kịp đội ngũ.

Chẳng bao lâu người phụ nữ trung niên và gã béo mất dạng,
Lại một câu kinh điển của Trương Kiệt:
- Hai tên bị loại.
Trịnh Xá ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì mà hai tên bị loại?
Trương Kiệt cười lạnh đáp:
- Bọn họ chứ ai, đừng coi lời của tôi như gió qua tai, đây không phải điện ảnh, rời xa Matt 100 m, họ chết chắc rồi.
Oanh!
Trương kiệt vừa dứt lời, phía trên vong xuống hai tiếng nổ đanh, mọi người ngơ ngẩn nhìn lên, nhưng họ không thấy gì hết ngoài cầu thang lạnh lẽo.