Chương 4: Bước ngoặt không ai ngờ tới
Nhìn hắn mặt lạnh như vậy Hạ Sa bỗng có cảm giác muốn trêu đùa. Thật ra hôm nay cô hẹn hắn ra đây là vì ông nội bắt cô đi xem mắt, cô bảo có đối tượng rồi, vừa vặn trả đũa hắn một chút. Một mũi tên trúng hai con chim.
"Em... em có thai rồi." cô gái ánh mắt chờ mong ngước nhìn chàng trai.
Nam nhân gương mặt nhàn nhạt nhìn không ra cảm xúc gì, nhếch miệng "500 triệu, phá thai đi."
Cô gái túi như nghẹn một cái nhưng rồi cũng nhanh chóng tỉnh táo nhưng trên mặt vẫn không giấu được ngạc nhiên: "Sao... sao cơ."
Khóe miệng chành trai càng sau hơn, bàn tay nhè nhẹ vẽ lại hình dáng lông mày cô gái không nhanh không chậm đáp lại "Tôi nói... phá thai đi."
Hạ Sa nắm lấy tay hắn nhấn từng chữ "Tôi hỏi câu trước cơ"
Hắn hơi nhướn mày "Sao, chê ít sao."
"Đúng vậy. Tôi muốn tiền mặt."
Hạ Sa hất tay hắn xuống "Tôi muốn ngay bây giờ."
Hắn phóng khoáng giờ hai tay lên làm Hạ Sa suýt nghĩ rằng hắn đang mời chào bản thân, ý là bây giờ không có tiền chỉ có anh thôi." nên nụ cười trên môi càng thêm mấy phần ý tứ. Hình như hắn cũng nhận ra nên mặt lạnh đi " Đi theo tôi." bước ra khỏi tòa nhà rồi mở cửa xe, Hạ Sa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hắn đã đặt vào tay cô một cái thẻ rồi phóng xe đi vút.
Hạ Sa lấy lại tinh thần không quên hét to "Bệnh thần kinh, anh cũng nên đi chữa bệnh đi nếu không sớm muộn cũng phải đi tù vì làm người ta tức chết." Cô ném cái thẻ trong tay rồi cất bước đi. Chưa được năm bước thì quay lại nhặt cái thẻ lên ném vào túi.
Tít tít...
Có tin nhắn đến, là của hắn. Nội dung chỉ có mấy con số: 419.419. Hạ Sa đọc xong tiện thể kéo đen hắn.
Bệnh thần kinh, còn tốt cô không phát sinh chuyện gì vớ hắn nếu không thật sự tức mà chết. Hạ Sa quay lại nhà hàng ăn trưa. Đến lúc dùng tấm thẻ đó thanh toán thì sai mật khẩu, sau đó đành mỉm cười thanh toán tiền mặt ra về. Trong lòng mắng hai lần cmn.
Buông quyển tiểu thuyết xuống thay đồ đi làm, Lam Âm chậc lưỡi, aiiii người ta làm giàu đều dễ như vậy sao.