Chương 3: Muốn mắng người, chính là mắng chính tôi

Nhạt

Chương 3: Muốn mắng người, chính là mắng chính tôi

Hôm qua thi hóa cuối kì, làm không được bài tâm trạng không tốt lắm nhưng chẳng có tư cách để buồn. Nói sao nhỉ, làm được bài, không làm được bài tất cả đều do mình. Do trong năm quá lười học nên không làm được bài đó là kết quả đương nhiên, nếu còn thấy buồn thì quá là không biết xấu hổ. Buồn là lúc cố gắng chăm chỉ học nhưng không làm được bài. Dĩ nhiên tự biết bản thân không đủ cái tư cách đó. Nên thôi, xác định năm sau phải học lại hoặc học cải thiện. Dù có điểm cao thì môn đó đã không học nên không biết gì, hoặc có biết cũng là nửa vời. Nên, cần phải học lại tử tế. Không có môn nào khó, chỉ có kẻ không lo học. Không thể để mấy năm đại học ra trường là kẻ bất tài vô dụng, người như vậy xã hội không thiếu.
Kì một điểm thấp, không có suy nghĩ về học lại hay học cải thiện vì nghĩ rằng điểm số không quan trọng. Nhưng ai bảo không quan trọng đó chỉ là cái lời biện minh ngu xuẩn của cái sự ngu và cái sự nhác. Ăn rồi đi học mà không xong. Ngày xưa bị cha mẹ mắng như thế còn không phục, bây giờ chính là tự phải mắng mình như thế.
Cứ trách do làm thêm nên không có thời gian học. Nhưng mà dù đổ lỗi cho cái gì đi nữa thì bản thân là người gánh chịu hậu quả. Huống hồ cái cớ đó cũng không làm bản thân dễ chịu hơn được. Ngoài thời gian học ở trường và thời gian đi làm vẫn còn dư thời gian để tự học (5h đi làm+ 6h đi học), nhưng lúc đó ngoài nghiêm túc đi làm thì chẳng làm được cái gì, đó là may mắn chỗ làm bắt buộc kỉ luật cao, nếu không bỏ cả học bỏ cả làm không biết trở thành con thú gì nữa. Lười là bệnh. Cần phải chữa.
Thời gian còn lại làm gì? Thế thì phải xem lại lịch sử trình duyệt trên điện thoại và máy tính.
Bây giờ sắp hết năm nhất, thẳng thắn suy nghĩ lại về bản thân trong quá trình đó. Thì thấy chẳng có cái gì đáng để nhìn.