Thập Tự Đại Lục

Chương 1

Đại Nam Đế Quốc.

Tháng 1 theo lịch Hoàng Đạo. (Lịch Hoàng Đạo có 12 tháng)

Đại Nam Đế Quốc ở phía Nam Thập Tự Đại Lục. Đại Nam Đế Quốc mới thống nhất chục năm đổ lại đây. Trước đó chiến tranh tại đây thường xảy ra. Trong vòng hai mươi năm kể từ thời Thập Tự Quân Đoàn sụp đổ. Cứ ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn. Mãi cho tới khi Đại Nam Đế Quốc thống nhất mới thôi.

Thời điểm này thời tiết tại Đại Nam Đế Quốc còn rất lạnh. Lạnh nhất là Cực Nam của Đại Nam Đế Quốc, Cực Nam luôn luôn như vậy không bao giờ thay đổi. Cực Nam Trấn, là một thị trấn cuối cùng ở phía nam của Đại Nam Đế Quốc.

Như mọi ngày, Vũ Nam tỉnh lại sau giấc ngủ chưa đủ no. Đôi mắt hắn mơ màng chưa muốn dậy nhưng theo tập quán mười năm nay hắn nắm lấy cái áo khoác dưới chăn bên cạnh mình mặc vào. Bước xuống giường hắn nhanh chóng đi đôi giầy rồi vươn vai đứng lên. Mắt nhắm mắt mở hắn theo ký ức của mình tìm tới phía cửa ra vào.

"Cạnh"

Một chút ánh sáng trên đèn đường yếu ớt chiếu lên khuôn mặt xanh xao của một thiếu niên dáng người thấp bé. Vũ Nam chỉ cao khoảng mét rưỡi có hơn một chút. Hắn có một mái tóc màu đen hỗn loạn, vô cùng mất trật tự. Vũ Nam khoác trên người một chiếc màu đen được chắp vá khắp nơi nhưng không phù hợp với thân hình của hắn cho lắm. Chiếc áo này quá to so với một thân hình nhỏ bé như hắn.

Chiếc áo khoác màu đen chắp vá không chỉ rộng mà còn dài quá đầu gối của Vũ Nam. Ống tay áo cũng rất dài nên để mặc vừa chiếc áo này hắn phải xắn lên hơn một gang tay mới miễn cưỡng hoạt động. Chiếc áo nhìn khá dầy và ấm áp, nó che chắn hoàn toàn thân hình mỏng manh của hắn. Người khác nhìn hắn chỉ nhìn thấy một thiếu niên nhỏ bé trong cái áo khoác to và một đôi giầy cũng to không kém.

Đôi giầy của hắn thuộc loại giầy cao cổ nhìn rất cũ khi để cạnh những đôi giầy khác. Nhưng khi đôi giầy bắt cặp với chiếc áo khoác đen chắp vá thì mọi người đều có cảm giá nó còn rất mới, rất khá so với chiếc áo khoác vá kia. Đôi giầy này Vũ Nam mới nhặt được không lâu sau khi đôi giầy cũ của hắn mòn hết đế rồi. Đôi giầy rất tốt chỉ một điều làm hắn không ưng ý cho lắm là nó quá rộng so với bàn chân của mình. Để đi đôi giầy này hắn phải độn thêm rất nhiều vải vào trong. Cảm giác đi không thoải mái cho lắm.

Được sự kích thích của ánh đèn hai mắt của Vũ Nam lúc này mới chậm rãi mở ra. Từ từ hít vào một hơi khí lạnh tinh thần của hắn bắt đầu tỉnh táo lại. Hắn nheo mắt lại nhìn xa xa, đó là hướng tháp đồng hồ của thị trấn. Hiện tại kim đồng hồ đang chỉ đúng 4 giờ sáng. Sau khi nhìn thấy thời gian mà tháp đồng hồ hiển thị,Vũ Nam lấy hai tay vò đầu mình vẻ mặt trông như rất là đau đớn. Hắn buồn bực kêu lên "Mẹ nó, trễ giờ đi làm rồi"

Vũ Nam chạy vào nhà một lúc khi đi ra trên tay hắn đã có thêm một số dụng cụ. Một đôi găng tay lao động to và một cái túi da đeo ngang lưng, đây chính là công cụ lao động hàng ngày của Vũ Nam. Sau khi lấy dụng công cụ làm việc hắn chạy một mạch về phía nam của thị trấn. Vừa chạy Vũ Nam vừa hy vọng hàng hôm nay không về quá sớm. Nếu hàng về quá sớm thì hôm nay chắc chắn hắn sẽ thất thu một khoản.

Phía nam của thị trấn có một nhà máy phân loại rác thải công nghiệp. Bên cạnh nó là một bãi rác khổng lồ. Bãi rác này là toàn bộ rác thải công nghiệp của Đại Nam Đế Quốc tập kết tại đây. Xe chở rác sẽ chở rác chưa phân loại tới đây để tập kết chuẩn bị đưa vào nhà máy phân loại để tái tạo.

Nhà máy phân loại rác hoạt động ngày đêm nhưng vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu của bãi rác nên rác cứ ngày này qua ngày khác chất đống lên thành những chồng rác lớn. Rác có rất là nhiều loại nhưng hầu hết rác tập trung ở phía nam là rác thải công nghiệp không thể tiêu hủy trong môi trường tự nhiên.

Mười năm trở lại đây bỗng nhiên sinh ra một nhóm người chuyên đi đào rác chưa phân loại rồi mang đi bán. Nhóm người đào rác thường chọn những vật dụng có khả năng tái sử dụng để đem đi bán hoặc đem về sử dụng. Như bộ quần áo rách nát của Vũ Nam cũng đào được ở đây. Mới nhất là đôi giầy của hắn mới đào được cách đây không lâu.

Vũ Nam là một đứa trẻ mồ côi. Bố của hắn vì tham gia Thập Tự Chinh nên đã qua đời từ khi hắn còn rất nhỏ. Mẹ của hắn đã mang hắn đi đào rác từ khi hắn còn nhỏ để kiếm miếng ăn qua ngày. Lúc đấy rác ở đây chưa được nhiều như bây giờ. Rác chỉ có một chút từ những chuyến xe chở đến. Mẹ hắn lúc nào cũng tới sớm nhất để đào rác. Đống rác chỉ một lúc sau liền bị đem đi vào nhà máy phân loại nên nếu đến trễ thì xin lỗi. Rác mới sẽ không còn lại gì nhiều.