Chương 44: Quân Tiếp Viện.

Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Chương 44: Quân Tiếp Viện.

-"Mẹ nó, rút lui, rút lui mau!" Trần Nguyên gào lên, hai mắt đã ngấn lệ. Trong bầu buổi bình minh, hắn lờ mờ nhìn thấy một thủ vệ quân chém chết hai tên địch rồi đột nhiên nhảy vọt lên ôm choàng lấy một tên Sư Đoàn trường đang ngồi trên lưng ngựa kéo xuống. Người thủ vệ quân đó không quan tâm đến việc đã bị một đao đâm vào bụng, hắn chỉ biết mình phải giết chết đám giặc này để bảo vệ non sông đất nước.



Chém giết từ đêm hôm qua đến bây giờ đã hơn chín tiếng không ngừng nghỉ, đám tân binh của Trần Nguyên mỗi người một phương hướng trong tay cầm đao hoặc kiếm, mỗi một đao hoặc một kiếm đánh ra đều tước đoạt đi một mạng sống! Trên mặt mười lăm nghìn người vẫn một vẻ lạnh lùng, lãnh đạm mà hờ hững, trong mắt hiện lên vẻ kiên định mà tàn khốc!


Quân lính Quốc Hoa giống như cỏ dưới liềm của người nông dân, liên tục bị cắt đi, động tác vô cùng thành thục mang lại sự tê tái đến chết lặng đối với quân thù.


Trên người Trần Nguyên đã xuất hiện vô số vết thương, trên vai có một mũi tên nhọn cắm vào nhưng hắn vẫn không hề quan tâm, trường đao trong tay vẫn điên cuồng chém giết, áo giáp trên người đã bị chém nát từ lâu, chỉ còn sót lại vài mảnh trên người. Tay chân, thậm chí trên người Trần Nguyên rất nhiều chỗ có máu chảy ra, nhưng hắn vẫn một bước không lùi, liều chết giao đấu, hai mắt đã đầy tơ máu, không biết là do chém giết quá nhiều hay do mệt mỏi!


Trần Nguyên không còn quan tâm đến bản thân hắn đang bị gì nữa, điều hắn quan tâm bây giờ chính là trụ vững cho đến khi quân tiếp viện đến, đấu khí vốn đã tiêu hao gần hết, chân trái bị thương, vài chỗ vết thương trên người đồng thời phun máu tươi, nhưng hắn vẫn cố gắng xông xáo khắp nơi đễ hổ trợ quân mình, chỉ thấy thân ảnh hắn lóe lên thì đầu của hai tên Sư Đoàn trưởng bên phía Quốc Hoa đã bị nghiền nát, phần cổ thậm chí bị ép lún thẳng vào trong ngực.


Quân lính Nam Việt phía sau vốn đã gần như kiệt sức thấy Trần Nguyên dũng mãnh tung hoành như thế, giết địch như cắt cỏ thì tinh thần của tất cả liền phấn chấn! Tất cả đều gào to liều mạng xông lên.


Tình cảnh Trần Nguyên một mình chém giết một nghìn cao thủ đã ăn sâu vào trong tâm trí của quân lính Quốc Hoa, chúng sớm đã vô cùng sợ hãi, tên thanh niên này chính là thần chết, bởi vì hắn đi đến chỗ nào là chỗ đó sẽ có người chết.


-"Các anh em! GIẾT!" Trần Nguyên nở nụ cười tàn nhẫn, tiến lên trước một bước, ngưng tụ đấu khí rồi tàn nhẫn gào to một tiếng, hắn đã thay đổi ý định rồi, không rút lui nữa, cho dù có chết thì cũng phải đánh cho tới khi mà viện quân tới.


-"Ah....á...." Binh lính Quốc Hoa vốn trong lòng đã có sự sỡ hãi, bỗng nhiên Trần Nguyên lại hét lên như sấm nổ bên tai, cả người bọn chúng không thể kìm chế được run lên bần bật, lùi lại vài bước, rồi cuối cùng có tên cũng không kìm chế được nỗi sợ hãi trong lòng, hét lên một tiếng đem vũ khí trong tay ném xuống mặt đất rồi xoay người bỏ chạy!


Trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm nếu có một người ham sống sợ chết bỏ chạy nhất định sẽ tạo ra ảnh hưởng vô cùng lớn đến tâm lý chung của tất cả mọi người đang có mặt tại đó.

-"Tiến lên! Giết hết bọn chúng!"

Mặc dù binh lính Nam Việt sớm đã kiệt sức từ lâu nhưng họ vẫn gào lên và vung vũ khí tiếp tục chém giết. Vẫn như cũ, Trần Nguyên đi đầu chém giết, quân lính Nam Việt tiến theo sau, vô số tiếng kêu gào bi thảm từ phía Quốc Hoa vang lên, nhưng cho dù khí thế có cao như thế nào đi chăng nữa thì quân số Nam Việt cũng có hạn, trừ bảy vạn quân thủ thành ra, mười ba vạn quân xuất thành giết địch bây giờ chỉ còn lại có hơn năm vạn, trong đó hết bốn ngàn người đã bị thương, nhưng cho dù tình hình là vậy, những người lính Nam Việt này vẫn vô cùng hung tợn, lợi dụng bất kỳ vật gì có thể giết địch, dùng đao chém, dùng kiếm đâm, dùng mâu chọc, dùng thương đâm.

Có người vì không tìm thấy được binh khí nào, liền trực tiếp nhảy về phía tên lính Quốc Hoa gần nhất, không quan tâm đao kiếm đối phương chém lên thân mình, dùng chính hàm răng sắc bén của họ cắn cổ quân địch, cho tới khi nào cảm giác thấy máu quân địch chảy vào cổ họng mình, xem đối phương sợ hãi đến chết thì trên mặt mới nở ra nụ cười thanh thản nhắm mắt xuôi tay.



Chiến trường vốn vô cùng hỗn loạn lúc này đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả binh sĩ Quốc Hoa và Nam Việt đều nhìn về phía một người lính trong số hàng ngàn hàng vạn thi thể nằm ngang dọc trước mặt, trong núi xác biển máu vẫn đứng thẳng, trên tay giơ cao quân kì Nam Việt, ít nhiều bộc lộ vẻ nể phục. Trên lá cờ rách rưới này vẫn còn có thể nhìn rõ một chữ lớn "Việt" bay phần phật trong gió.

Dường như anh linh của những người lính Nam Việt dưới suối vàng vẫn không cam lòng chết đi, vẫn muốn vùng dậy tiếp tục chiến đấu cho đất nước. Hầu như những binh lính Nam Việt chết trận, trên mặt rất nhiều người đều nở một nụ cười kiêu ngạo. Rất nhiều người ngoài vẻ mặt vui mừng còn có thêm sự thỏa mãn. Chỉ có rất ít người trước khi chết tỏ vẻ ảo não cùng không cam lòng, mà sự không cam lòng này lại là không cam lòng chết trước quân thù, muốn kéo thêm vài tên nữa đi cùng.


Quân lính Quốc Hoa từ phía sau thấy quân Nam Việt đã bắt đầu suy yếu liền hung hãn tiến lên, trường mâu trong tay đâm về phía trước. Máu thịt bắn tung tóe! Nhưng không ít quân sĩ Quốc Hoa bị một đao bổ thành hai mà cũng không ít quân lính Nam Việt hai tay nắm chặt lấy trước ngực, nơi đang có một thanh trường mâu cắm sâu! Hai quân như điên cuồng đánh giáp lá cà, cứ mỗi một phút là lại có quân sĩ QUốc Hoa gào lên bi thảm ngã xuống đồng thời cũng có người lính Nam Việt trận vong.


Bên kia chiến tuyến, lão rùa già Quan Vân thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ có thể khiến cho thủ hạ bán mạng cho mình như thế, thực lực lại mạnh, còn rất là trẻ. Nếu mà lưu lại một kẻ thù như thế trên thế gian, quả thật là không thể an tâm chút nào. Người này quyết không lưu được, có sai phải sửa, sửa rồi có thể tiếp tục sai, chỉ cần da mặt đủ dầy:


-"Quân lính tinh nhuệ như thế, tiếc là ta không thể sử dụng! Người đâu...không tiếc trả giá nhất định phải giết chết chết toàn bộ đám lính này, nhất là thằng nhóc thanh niên kia!"


Lúc này Trần Nguyên đã đứng bên bờ vực sụp đổ, nhưng hắn đã thấy được vị trí của Quan Vân, hắn lảo đảo vung trường đao chém mạnh, hơn mười một tên binh lính phía trước mặt hầu như đồng thời gào bi thảm, thân thể bị chém thành hai đoạn!


Sau khi dọn dẹp vật cản đường, Trần Nguyên cúi xuống nhặt trường mâu lên, sử dụng hết số đấu khí còn lại toàn lực ném thanh trường mâu, thanh trường mâu như sao băng, lấy tốc độ vô cùng nhanh bay đi, trường mâu rời khỏi tay Trần Nguyên hướng về phía Quan Vân đang ngồi trên ngựa vung tay chỉ đạo.



Nhưng người tính không bằng trời tính, thanh trường mâu này không đâm vào người Quan Vân, mà nó lại đâm vào người tên quân đoàn trưởng bên cạnh hắn.
Tên quân đoàn trưởng số nhọ này đang chuẩn bị nịnh nọt thì hắn đột nhiên phát hiện trước mặt mình xuất hiện một tia chớp màu đen, hắn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cây trường mâu đã xuyên vào trên người hắn!


Lực cực mạnh từ cây trường mâu trực tiếp găm thân thể hắn từ trên lưng ngựa bay ra xa.


-"Xoạt...rầm..", trường mâu tàn nhẫn xuyên tên quân đoàn trưởng xấu số này vào cột cờ lớn nhất ở gần đó!


Thân thể của tên quân đoàn trưởng này dính ở trên trường mâu, tùy theo gió mà lúc lắc lay động, những giọt máu tươi từ vết thủng trên ngực hắn chảy xuống đến tận ngón chân rồi từ từ nhỏ xuống đất, lão rùa già Quan Vân ngồi trên ngựa sợ đến nỗi không điều khiển được bộ phận phía dưới, nước tiểu cứ trực tiếp mà chảy ra, một mùi khai khai bốc lên nồng nặc.


Binh lính Quốc Hoa thì người nào người ấy trong mắt đều hiện lên vẻ cực kỳ sợ hãi, toàn thân run lẩy bẩy, hai chân như nhũn ra, không ít người cúi rạp xuống nôn thốc nôn tháo.


-"$%^&* Thôi xong số chó mực rồi..." Trần Nguyên sau khi thấy mũi trường thương găm nhầm người liền thất họng hét lên, cả người khuỵu xuống, hai mắt mờ đi, nhưng hắn vẫn cố nuốt một viên Hồi Sinh đan vào người, chém giết điên cuồng cả một ngày mới đủ điểm để đổi viên đan dược này, ngay lập tức thể lực cùng đấu khí trong cơ thể Trần Nguyên từ từ hồi phục lại.

Mặc dù quân lính Nam Việt cực kỳ vũ dũng, chiến lực mạnh vô cùng, nhưng dù sao số lượng rất ít, không đến bốn vạn người mà phải đối chiến với hơn một trăm vạn đại quân, không khác gì châu chấu đá xe. Quân lính bên người Trần Nguyên dần ngã xuống, lúc này chỉ còn có chín tên đệ cùng với mười lăm ngàn binh lính thuộc sư đoàn bảy của Trần Nguyên và gần bốn vạn lính thủ vệ quân, quân tiến công sắp bị diệt đến nơi, quân thủ thành cũng khó có thể tử thủ được bao lâu! Có lẽ chiến cuộc đã sắp đến hồi kết thúc!



Lão rùa già Quan Vân cuối cùng đã lộ ra thần sắc hưng phấn khó có thể kiềm chế.

-"Cộp cộp....crập...crập...." Ngay lúc tình thế đang nguy cấp, đột nhiên những tiếng vó ngựa vang lên phía sau lưng hắn, khắp mảnh đất rộng lớn này đã bắt đầu rung động, vô số tuấn mã từ phía cổng Chi Lăng thành xuất hiện, mặc dù không biết rõ có bao nhiêu người, chỉ có thể thấy được vô số quân phục màu đỏ, giống như thủy triều ập đến, dẫn đầu là một vị Nguyên soái mặc áo giáp màu bạch kim, chùm râu râu hoa râm tung bay theo gió.


-"Anh em! Quân chi viện đến rồi...quân chi viện đến rồi...."
...............................................................................................