Chương 46: Gian Kế.

Thanh Niên Nghiêm Túc Tại Dị Giới

Chương 46: Gian Kế.

-"Anh em...lui binh cho nó lành!" Trần Nguyên đứng trong đám loạn quân chu cái mông về phía Quan Vân lắc lắc mấy cái rồi ra lệnh thu binh, trên chiến trường lúc này đã có vô số thi thể nằm ngổn ngang, máu tươi thấm đất tạo thành từng mảng bùn đỏ, nội tạng, mùi máu tươi nồng nặc theo gió núi truyền tới, khiến người ta muốn nôn mửa.. Vô số tứ chi không trọn vẹn, đầu lâu vỡ vụn và binh khí gãy ngổn ngang, có thể thấy được sự khốc liệt của trận chiến.


-"#$%^ Người đâu, xách mông lên và đuổi theo bọn chúng cho ta! Cái con mẹ nó, ta không tin không bắt được ngươi, thằng khốn kiếp kia!" Lão rùa gia Quan Vân điên tiết gào lên, giọng nói tràn ngập phẫn hận ra lệnh cho quân lính đuổi theo.
Quân Quốc Hoa đuổi theo một đoạn mới thấy bóng dáng quân Nam Việt, bọn họ đã đi qua một khe núi hiểm yếu, địa thế tại đây hiểm yếu, rất dễ mai phục, tùy tiện đi vào, ắt gặp tai họa ngập đầu.

Lão rùa già Quan Vân sinh nghi, cho ngừng đại quân, phái binh tốt giỏi leo trèo thám thính phía trước nhưng không phát hiện thấy ai. Hắn thầm mắng một tiếng, tiếp tục truy kích, nhưng bởi vì trì hoãn hồi lâu nên phải đi hơn nửa tiếng thì mới tiếp tục phát hiện thấy bóng dáng quân Nam Việt. Chỉ một lúc sau, quân Quốc Hoa lại đi tới một chỗ hiểm yếu nữa, tuy có kém hơn chỗ trước nhưng nếu có phục binh thì vẫn có thể khiến bọn chúng gặp nguy.



Nhưng chúng vẫn cứ mặc kệ, tiếp tục tiếp. Đi chưa được bao lâu thì bọn chúng lại gặp một hiểm địa, càng thêm hung hiểm hơn nơi đầu gấp mười lần. Nếu có binh lính Nam Việt mai phục nơi này, nếu mà bọn chúng tiến vào chắc chắn chỉ có đi không có về. Lão già Quan Vân tức điên lên chửi bới ầm ĩ:


-"Cái con mẹ nó, tại sao mấy lần đánh nhau lại méo thấy xung quanh cái Chi Lăng thành này toàn nơi hiểm trở nhỉ!? Toàn quân dựng trại nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục công thành!"


-"Hú...lão già đê tiện kia..có ngon thì đuổi theo ta này!" Bỗng nhiên Trần Nguyên từ đâu xuất hiện úp nguyên xô nước tiểu lên trên đầu Quan Vân rồi tiếp tục chạy mất.



-"#$%^& Không giết chết ngươi ta thề không làm người! Ai giết được hắn thưởng mười vạn kim tệ, ta sẽ xin bệ hạ phong tướng cho người đó!" Quan Vân điên tiết gào lên, bất chấp tất cả dẫn quân đuổi theo Trần Nguyên.


Đoàn kỵ binh của Quốc Hoa đế quốc đang là nhóm đuổi theo nhanh nhất với thành tích đuổi theo sát mông đám Trần Nguyên, dường như con hàng này cố ý chạy thật chậm để cho bọn chúng đuổi theo thì phải.



Khi đoàn kỵ binh của Quốc Hoa đế quốc cách đám Trần Nguyên vỏn vẹn hơn trăm mét thì đội hình đột nhiên chia thành nhiều nhóm. Phía trước ba vạn người, phía sau ba vạn người, đợt một công kích sau đó ba vạn người phía sau tiếp tục công kích. Hai mươi mốt vạn một ngàn người tạo thành bảy đợt tấn công dồn dập. Đội hình như vậy rất dễ dàng cho việc tiến xong lại lùi, lùi lại xông lên, khi thế công đã hình thành thì không thay đổi nhưng lại hiệu quả nhất. Nếu nhóm đầu không xé rách được phòng tuyến của đối phương thì họ sẽ tỏa ra hai bên rồi ngay lập tức quay lại, nhóm sau sẽ theo đó mà xông lên tiếp tục công việc tấn công, cứ thế mà luân phiên nhau.



-"Anh em...lấy hàng ra chơi bọn nó!" Trần Nguyên gào lên, nhảy tưng tưng như con khỉ.


Sau khi tiếng hét của Trần Nguyên vừa dứt, rất nhanh trong tay của các quân sĩ Nam Việt xuất hiện mấy cái thúng. Sau đó là hàng loạt những điểm đen bay về phía đám đám kị binh bên phía Quốc Hoa, ngay lúc đó bọn chúng liền giơ tấm khiên tròn nhỏ lên. Nhưng những điểm đen này số lượng rất nhiều, ít nhiều thì đám kị binh đều bị đánh trúng người, chẳng qua thứ đó không gây chút thương tổn nào.



-"WTF!? Củ lạc giòn tan!? Con lợn gợi tình...?????" Hàng loạt thắc mắc xuất hiện trong đầu đám kị binh Quốc Hoa, nhưng khi bọn chúng vẫn còn đang nghi hoặc, thì ngay lập tức thân thể đã nghiêng đi, trời đất đảo lộn, tiếng ngựa hí vang lên ầm ĩ.

Đám kị binh Quốc Hoa này trên người đều mặc giáp nhẹ, tốc độ lại không khác gì bị chó rượt, dưới những điều kiện này cho nên pha ngã ngựa của đám Quốc Hoa cũng chỉ khiến cho cơ thể đau đớn, khí huyết đảo lộn, tên nào nhọ quá thì bị tọa kỵ củ mình đè gãy tay gãy chân. Lúc này bọn chúng mới nhìn thấy đầy trên mặt đất là hằng hà sa số những viên bi sắt nhỏ. Nhìn những thứ tròn tròn nhỏ nhỏ mà cứng rắn này, đám kị binh tức đến muốn mất cân bằng nội tiết tố. Bao nhiêu vinh dự, kiêu hãnh của đám kị binh đều mất hết trong pha người rơi ngựa ngã thần thánh này.



Nhưng mọi chuyện vẫn chưa chấm dứt ở đây, bởi vì đội hình phía trước bất ngờ rơi vào thế hỗn loạn cho nên đám kị binh ở phía sau cũng hoảng loạn theo, tất cả đều luống cuống chân tay, muốn dừng ngựa lại cũng không được. Vì thế cả người lẫn ngựa đều bay giữa ngân hà lao hết cả vào đồng đội đang đo đất phía trước, khiến cho chúng bay ra xa thêm cả chục mét.


Cơ mà như thế còn chưa đủ, lập tức đám kị binh này lại tiếp tục theo gót "những đồng đội mở đường" bị ngã đập mặt xuống đất, sau đó tiếp tục bay vèo vèo. Vốn đám kị binh Hoa Quốc xưa giờ lúc nào đi đâu cũng kiêu ngạo, trên mặt luôn trưng ra dáng vẻ "bọn ông là những người không thể cản phá" đều cùng với ngựa của bọn chúng dưới dâm mưu của Trần Nguyên ngã đập mặt xuống đất.



Những tên kị binh ở phía đằng sau cùng thì may mắn hơn, chúng có đủ thời gian để "thắng gấp", dừng ngựa xong rồi thì tên nào tên nấy cũng chấp nhận đứng im, không hề nhúc nhích. Cái con mẹ nó, lỡ nhúc nhích mà vấp phải mấy viên bi sắt này thì thân bại danh liệt ngay và luôn.



Một lát sau đại quân của Quốc Hoa quốc đã đuổi kịp tới, tất cả đều há hốc mồm. Con lợn gợi tình!? Đây mà là đoàn kị binh danh tiếng của nước mình đây sao!? Đây mà là đoàn kị binh lúc nào cũng vểnh mặt lên trời với câu cửa miệng "không thể cản phá" đây sao!? Đến cái lông đít của quân Nam Việt còn chưa lụm được mà đã ngã chổng vó thế này, thật là....



Cả đám kị binh đều đã loạn hết cả lên, trên mặt đất, đám kị binh đang tìm cách đứng lên, nhưng vừa lồm cồm bò dậy là lại vấp phải mấy hạt bi sắt ngã chổng vó xuống đất. Trong đầu đám kị binh lúc này đều chỉ có một suy nghĩ, nếu mà chiếm được Chi Lăng thành thì sẽ bắt đám quân Nam Việt chịu qua cảnh nhục nhã này rồi mới giết hết.



Sau một hồi múa may quay cuồng thì đám kị binh cũng đã vượt qua được đám bi sắt, nhưng vẫn phải vứt bỏ lại đám ngựa cưỡi, vì chúng không tài nào đứng lên được. Mẹ nó, cũng may không có phục binh, chứ mà vớ phải một đám cung tiễn thủ bây giờ thì có mà biến thành nhím cả lũ.


Bỗng nhiên từ phía xa một cột khói bốc lên, những quả cầu lửa từ xa bay tới, ở phía Chi Lăng thành, hàng loạt những cỗ máy bắn đá thô sơ liên tục bắn ra những quả cầu lửa.



-"Cái đinh công mệnh!" Đám kị binh đứa nào cũng hồn phi phách tán, xung quanh đông kín người, dưới đất thì toàn bi sắt, trên thân lại mang theo giáp nhẹ, nhưng lại làm từ kim loại dẫn nhiệt vô cùng tốt...cho nên tình huống tiếp theo ai cũng có thể hình dung được, toàn bộ đám kị binh cùng với ngựa của bọn chúng đều bị nướng thui.


Những tiếng kêu gào thảm thiết vang lên khiến cho đại quân phía sau sởn hết cả gai ốc, tất cả đều nhanh chóng bỏ chạy.

Những tên kị binh đến sau cùng phải bỏ hết cả giáp cùng thú cưỡi thì mới trốn được, còn lại thì chẳng còn tên nào sống sót, hai mươi mốt vạn quân cứ thế mà chết trong biển lửa. Hai mươi mốt vạn quân kị binh tinh nhuệ đều toàn quân bị diệt, sĩ khí của tất cả quân lính hoàn toàn bị dập tắt. Đại quân chỉ còn cách lặng lẽ lui về doanh trại rồi mới tính tiếp.



-"$%^&* Tại sao bên Nam Việt có một con hàng đầu óc đen tối như thế mà tình báo của ta lại không hề đề cập đến chứ! Một lũ ăn hại!" Lão rùa già Quan Vân điên cuồng đập phá bàn ghế, hơi thở hổn hển, mắt hằn lên những tia máu, nước mưa văng tung tóe.



-"Đại nhân, chúng ta có cần truy kích không!?" Một tên tướng lĩnh vẻ mặt hưng phấn xông tới nói với Quan Vân như vậy.


Sau khi nghe ý kiến của tên tướng lĩnh này xong, suy nghĩ xuất hiện ngay trong đầu lão là phải kiềm chế cái ham muốn cho cuộc đời thằng này ngập ngụa trong đống phân như cái ý kiến của hắn.


-"Tao không biết là lúc nghĩ ra cái ý kiến này mày có lắc não không? Hay là để chất xám vón cục rồi hả, cái con mẹ nó chứ!? Cái đầu heo của ngươi… sao ngươi có thể làm Tướng Quân trong quân đội của Quốc Hoa đế quốc ta chứ!"


Vẻ mặt của tên tướng lĩnh này lúc đen lúc trắng, là một người có quan hệ tiêu chuẩn, chị gái hắn chính là vợ của một vị Nguyên Soái bên phía Quốc Hoa, bởi vậy hắn mới có vị trí như ngày hôm nay, về những thứ như quân sự gì đó hắn không biết một cái gì.


-"Thế...tướng quân, bây giờ chúng ta làm gì!?" Một quan tướng khác rất cẩn thận đưa ra câu hỏi, lúc này vừa có một tên đi trước, cho nên hắn không muốn lại dẫm lên vết chân của đối phương, vì vậy nói năng rất chú ý.


-"Ngủ!" Quan Vân làm ra vẻ mặt kiêu ngạo nói.
.......................................................................................


Nửa đêm.....................



-"Anh em....xông lên chơi chết bọn nó cho ta!" Giọng nói của Trần Nguyên như một cơn ác mộng tiếp tục xuất hiện, cùng vói giọng nói của hắn là vô số tiếng gào hét cùng với tiếng ngựa hí tung trời.


-"Nguyên soái, có địch tập..." Một tên tướng lĩnh chạy vào liền bay ra.


-"Cái con mẹ nó tao đâu có bị điếc! Đã làm 1 cữ rồi, giờ còn chạy sang đòi hỏi thêm. Tiên sư bà nó, đánh nhau cũng phải quy hoạch có giờ giấc chứ."


Quan Vân vừa mặc đồ vừa chửi, hắn chửi từ thằng lính tốt tới thằng nguyên soái, hắn hỏi thăm 18 đời nữ tính của đám quân Nam Việt, hắn rất là buồn bực. Tới cả giấc ngủ cũng không yên giấc thì làm mẹ gì còn sức mà đánh nữa.


Sau khi quân Quốc Hoa vừa bày ra đại trận thì quân Nam Việt lại cong mông rút lui....


-"#$%^&* Lũ khốn #$%^ đứng lại #$%^" Lão rùa già Quan Vân điên tiết gào rống trong sự tức giận và buồn ngủ vô hạn.
............................................................................................


Sáng hôm sau..


Sau một đêm bị tập kích mấy lần, sáng hôm sau quân lính Quốc Hoa tên nào tên nấy cũng mệt mỏi, mặt mũi bơ phờ, khi chúng bước tới chân thành Chi Lăng thì thấy một cảnh khiến bọn chúng muốn ngất --- các cửa thành đều chất đầy đá tảng vô cùng lớn, còn trên thành thì trống không, ngoại trừ Trần Nguyên đang đứng lúc lắc.


Trước giờ bọn họ chỉ nghe qua chuyện đóng cửa thành, rồi đem hết quân lính ra để bảo vệ cửa chứ chưa nghe tới chuyện đem đá lấp kín cửa thành thế này bao giờ. Mẹ nó, sao cái tên tướng lĩnh bên phía quân Nam Việt lại có thể nghĩ ra cái chiêu số đểu cáng cực độ này.


Toàn quân Quốc Hoa, từ lính cho tới nguyên soái quả thực phục sát đất, hầu như mỗi người đều lôi cha mẹ và các bà con họ hàng của Trần Nguyên tụng niệm cả trăm lần. Rơi vào đường cùng, đám binh lính Quốc Hoa đành phải mặc trọng giáp, đầu đội trọng khôi, sau đó chạy tới cổng thành để chuyển những tảng đá kia đi, đằng sau sẽ có cung tiễn thủ hỗ trợ họ.


Sau hơn bốn tiếng chuyển đá, cuối cùng đám lính Quốc Hoa cũng đã chuyển hết đống đá đi xong, khi bọn chúng vào trong thành thì chỉ thấy vô cùng hoang vắng, không có lấy một bóng người.


-"Lũ ngu bọn bây mệt chưa!?" Trần Nguyên xuất hiện trước mặt đám lính Quốc Hoa lắc lắc cái mông rồi nhanh chóng bỏ chạy.


-"Đuổi theo!" Lão rùa già Quan Vân gầm lên, giọng nói vô cùng phẫn hận, gần tám mươi vạn đại quân điên cuồng ùa tới đuổi bắt Trần Nguyên. Quả này Trần


Nguyên xem ra cũng rất là vinh hạnh, từ trước đến nay hắn là người được nhiều binh mã truy sát nhất trong lịch sử, là tám mươi vạn người! Tám mươi vạn người đó...một con số vô cùng kinh khủng. Tính cả kiếp trước, Trần Nguyên cũng chưa bao giờ trải qua lần chạy trốn nào mà phải gấp như lần này, tám mươi vạn đại quân mỗi một người một bãi nước miếng cũng đủ dìm chết hắn rồi, chứ đừng nói là mỗi người một đao...