Chương 14: Trở Về

Thanh Đế

Chương 14: Trở Về

Chương 14: Trở Về

Thứ sáu, sáu giờ bốn mươi phút sáng, Diệp Thanh từ trong tu luyện tỉnh lại, Luyện Khí tầng bốn cảnh giới đã triệt để vững chắc.

Diệp Thanh điều ra hệ thống bảng xem xét.

[Tính danh: Diệp Thanh]

[Tuổi thọ: 15/104 tuổi]

[Chủng tộc: Phàm Nhân]

[Tu vi: Luyện Khí tầng bốn sơ kỳ]

[Công pháp: Trường Sinh Công quyển một, Thanh Đế Trường Sinh Thể quyển một]

[Pháp thuật: Linh Lực Đạn Chỉ, Thanh Khiết thuật, Hộ Thể Linh Y thuật, Chướng Nhãn pháp, Viễn Mục thuật, Thính thuật, Cách Âm thuật, Chỉ Lộ thuật, Khu Trùng thuật, Thiểm Quang thuật, Phong Nhận thuật, Khống Hỏa thuật, Khống Thủy thuật, Quy Tức thuật, Liễm Tức thuật, Truy Tung thuật, Phá Tà thuật, Vân Vũ thuật, Truyền Âm thuật, Ngự Vật thuật, Ngự Phong thuật, Khư Bệnh thuật, Cầm Máu Trị Liệu thuật, Thấu Thị thuật, Hàn Băng thuật, Chưởng Tâm Lôi, Kim Quang Hộ Thân thuật, Ẩn Thân thuật, Nhiếp Tâm thuật, Sưu Hồn thuật]

[Kỹ năng: Ma Linh Thiểm thân pháp, Du Long kiếm pháp]

[Bí pháp: không]

[Thần thông: không]

[Trang bị: Thanh Thiên Huyền Y - cực phẩm pháp khí, Nghịch Thủy Hàn - cực phẩm pháp khí, Ngự Phong Hài - cực phẩm pháp khí, Khốn Ma Trạc - cực phẩm pháp khí]

[Khế ước: Tiên Thiên Linh Quỷ - Tiểu Lục Tử - tu vi: Luyện Khí tầng hai sơ kỳ]

[Linh căn: mộc, thủy, hỏa, lôi, ám linh căn]

[Tư chất: đỉnh cấp, kiếm đạo ngộ tính đỉnh cấp, thân pháp tư chất đỉnh cấp]

Đột phá vào Luyện Khí trung kỳ, Diệp Thanh thọ mệnh chính thức vượt qua một trăm, đạt đến một trăm linh bốn năm, tăng lên hẳn sáu năm.

"Sơ kỳ một tầng tăng bốn năm, trung kỳ tăng sáu năm, vậy hậu kỳ chẵng lẽ mỗi tầng tăng tám năm thọ mệnh? Trường sinh, trường sinh! Chỉ nghĩ thôi cũng thật là chờ mong." Diệp Thanh nhìn thấy thọ mệnh phá trăm thì tâm tình càng vui vẻ.

Hắn đem ánh mắt nhìn qua công pháp cột.

[Công pháp: Trường Sinh Công quyển một, Thanh Đế Trường Sinh Thể quyển một]

Dù cho công pháp luyện thể đã khắc vào óc, Diệp Thanh còn là tạm thời còn chưa có ý định tu luyện.

Công pháp cần hấp thu đặc thù linh khí chỉ là thứ yếu, quan trọng là công pháp tên gắn thêm hai chữ 'Thanh Đế'. Dù phần giới thiệu không hề nhắc đến nhân quả, nhưng khi nhìn thấy hai chữ này, Diệp Thanh thì nhớ tới Lục Đạo Luân Hồi Công của Luân Hồi Đại Đế.

Diệp Thanh đứng dậy, khẽ thôi động linh lực rót vào hai chân. Không vận dụng Ngự Phong Hài cùng Ngự Phong thuật, Diệp Thanh toàn lực vận chuyển Ma Linh Thiểm, thân thể hắn lập tức nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, nhoáng một cái liền biến mất tại chỗ. Phủ khắp không gian phút chốc đều là tàn ảnh mà hắn tạo thành. Linh lực cô đọng hơn khiến tốc độ của hắn lại tăng một mảng lớn, thân pháp Ma Linh Thiểm nước lên thì thuyền lên, hiện tại thi triển đều có những khoảnh khắc như thể đạp bước trên không.

Cảm giác này với một tên thích tốc độ như hắn, thật sự là quá gây nghiện.

Luyện tập hẳn hai mươi phút, lúc này Diệp Thanh mới dừng lại.

"Xào xạc... Xào xạc..."

Trong viện tựa như gió bỗng lớn một chút, cây mai lớn cành lá đều lắc lư theo gió chập chờn.

Dường như nghĩ tới cái gì, Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn một chút cây mai lớn, hắn nâng tay chạm vào sần sùi thân cây thì thầm:

"Đã có một hồi duyên ngồi tu đạo, một ngày nào đó ta có thành tựu, nhất định trợ ngươi khai mở linh trí tu hành. Ít nhất lần này, ta sẽ không để hắn bán đi ngươi lần nữa!"

Cây mai lớn tựa như đại biểu an tâm, cành lá chập chờn lúc này mới hòa hoãn lại.

Qua cành lá ở giữa khe hở, ánh nắng chiếu vào Diệp Thanh cánh tay.

Diệp Thanh nhìn qua mình cổ tay trái, trên đó nằm một cái vòng tay trơn bóng màu bạch kim, chính là Khốn Ma Trạc.

[Khốn Ma Trạc: cực phẩm pháp khí, có khắc họa như ý, nhiệt độ ổn định phù văn trận pháp; có thể tiếp nhận Trúc Cơ sơ kỳ một kích; có khốn địch và tà ma công năng]

"Chỉ có thể chịu được Trúc Cơ sơ kỳ bình thường một kích. Luận lực phòng ngự thì không bằng Thanh Thiên Huyền Y. Nhưng bù lại có khốn địch công năng, lại lớn nhỏ tùy ý, đây là phỏng theo Càn Khôn Quyển của Thái Ất Chân Nhân đi. Màu bạch kim so với thuần kim sắc còn thật là đẹp mắt!" Diệp Thanh hài lòng nói.

"Bất quá là giả ma một lần thì tặng ngay vòng khốn ma. Lại phẩm chất mỗi lần đều là cực phẩm. Hệ thống của ta cũng quá là ngưu bức!" Diệp Thanh nhoẻn miệng cười.

"Reng... Reng... Reng..."

Lúc này chuông điện thoại phòng khách lại reo.

Diệp Thanh bước vào nhìn qua dãy số gọi đến, nhấc máy lên tiếng hỏi: "Mẹ à?! Giờ này hẳn là quán đang đông khách, ngươi còn gọi ta có việc gì không nha?!"

"Hừ! Ta còn tưởng ngươi xin ở lại Thanh Hà đi chơi cái gì. Cả ngày lù lù trong nhà không ra ngoài là sao?! Ngươi cũng biết quán ăn đông khách sao còn không về đây phụ một tay? Nhanh lên không là ốm đòn nghe chưa?!"

Diệp Thanh đang định tìm lời thoái thác, bất quá nghĩ lại cũng phải. Ngoại trừ sáng hôm qua hắn có đi ra ủy ban thì toàn bộ thời gian là ở trong nhà tu luyện. Mẹ hắn nghe vợ chồng Diệp Chấn báo lại thì thế nào còn để hắn ở yên. Nhịn được tới giờ mới gọi đã là hết mức rồi.

"Bây giờ ta tu vi cũng đã đạt tới Luyện Khí trung kỳ. Là thời điểm nên trở về!" Diệp Thanh thầm nghĩ.

Hắn cười làm lành nói: "Ở lại thôn chơi có mấy hôm mà ngươi cũng không an tâm. Vậy chiều nay ta liền trở về. Cam đoan trời vừa tối ta sẽ có mặt ở nhà."

"Vậy còn nghe được. Nhớ chào hỏi chú thím ngươi một tiếng. Đi đường chú ý cẩn thận!" Lê Ngọc Liên nghe con trai chịu nghe lời thì vui vẻ căn dặn.

"Ta đã biết rồi. Vậy nhé, ta cúp máy trước. Về Hoa Tây lại nói." Diệp Thanh nói nhanh rồi cúp máy.

Bên này Lê Ngọc Liên vừa buông xuống điện thoại, thì cô Út phụ quán bên ngoài nói vọng vào: "Ngọc Liên cho trên sạp thịt bốn tô hủ tiếu nước, hàng rau ba dĩa hủ tiếu khô, bên nhà bán tôm khô hai dĩa cơm sườn bì chả nha."

"Tới ngay. Tới ngay đây." Lê Ngọc Liên một bên trả lời, một bên tay thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn.

Cúp điện thoại sau đó, Diệp Thanh quay người bước vào phòng. Một phút sau, hắn thì đã bỏ quần áo, giầy, chứng minh thư, sổ hộ, ba lô, tất tần tật vào... không gian hệ thống.

Hệ thống: (O_O)"

Diệp Thanh: "Có không gian trữ vật không dùng thì phí. Tiểu Lục Tử, chúng ta về Hoa Tây."

"Chủ nhân đi đâu, Tiểu Lục Tử thì đi đó." Tiểu Lục Tử vui vẻ trả lời.

"Ngươi không biết kiếp trước ta bao nhiêu lần nằm mơ đều nghĩ quay lại thời học sinh đâu. À ta quên mất, chúng ta tâm linh tương thông hahaha..." Diệp Thanh cười nói.

Trọng sinh sau còn được tu tiên, tâm tình hắn hiện rất vui vẻ. Bất quá nghĩ đến phải đi ra đồng tìm vợ chồng Diệp Chấn, Diệp Thanh lại lên cơn lười. Nghĩ nghĩ hắn đi ra bờ sông chặt lấy một cây tre rồi quay lại dưới hiên ngồi vót, sau đó lấy giấy ra viết mấy chữ rồi mới chính thức lên đường.

Buổi chiều khi Tô Tĩnh Chi rước con gái về ngang qua cổng nhà Diệp gia thì phát hiện một tờ giấy dán trước cổng. Tò mò nhìn lại thì thấy trên giấy viết:

"Chú Diệp Chấn, thím Tĩnh Chi. Ta có việc phải về Hoa Tây hôm nay, trong tủ lạnh vẫn còn một ít đồ ăn, ta không tiện mang đi đường, nhờ mọi người xử lý giúp nhé! Ngoài ra ta không thể giữ lời hứa ngày mai dẫn A Tú đi bắt chim sẻ. Hai người nhắn lại giúp em ấy rằng ta xin tạ lỗi. Ta có làm một con diều để lại cho A Tú dưới hiên, hi vọng em ấy sẽ thích. Diệp Thanh."