Chương 22: Chu Văn Hoàng

Thanh Đế

Chương 22: Chu Văn Hoàng

Chương 22: Chu Văn Hoàng

"Hai vị đây là đến ăn phở? Bây giờ chúng ta mới mở quán, hai vị không ngại chờ một chút lập tức liền có rồi." Lục Văn ra hiệu cho Trần Lâm tiếp tục dọn cho xong chiếc bàn cuối rồi trước nhất tiến lên đón, mời khách vào.

"Không có vấn đề, không gấp. Là chúng tôi đến hơi sớm." Diệp Thanh bình tĩnh trả lời, nói rồi tiến vào cái bàn gần nhất ngồi xuống.

"Quý khách gọi là một phần phở đặc biệt đúng không ạ?" Lục Nhiên Nhiên tiến lên đưa cho hai người Diệp Thanh hai ly trà rồi hỏi. Nàng cũng thắc mắc mình nghe đúng hay không vì rõ ràng tiến vào là hai vị khách nhưng lại chỉ gọi một phần.

"Đúng vậy. Chỉ một phần, không lấy nước béo. Tiểu… À… Đại Lục hắn không đói." Nàng này vừa hỏi, Diệp Thanh lập tức nhận ra nàng đang thắc mắc điều gì, hắn chỉ vào người đang ngồi trước mặt, hiện tại đã qua biến ảo dung mạo, nhìn dáng vẻ như một tên chỉ hơn hai mươi tuổi thanh niên Tiểu Lục Tử, lên tiếng trả lời.

"Dạ vâng. Quý khách xin chờ cho một lát." Lục Nhiên Nhiên cười mỉm rồi quay qua giúp gọi món:

"Ông ơi, bàn số một gọi một tô phở đặc biệt không nước béo nha." Nói rồi lại đưa lên bàn ống đũa muỗng, mâm đựng các loại nước chấm cùng rau.

"Ta biết rồi. Cám ơn Nhiên Nhiên." Trần Húc quay đầu lại trả lời, rồi bắt đầu trụng bánh phở.

Lục Nhiên Nhiên nhìn qua thấy Trần Lâm đã dọn xong chiếc bàn cuối, cùng dựng lên dù che đề phòng trời mưa, thì nói:

"Anh Lâm, hay anh cùng ba em đẩy xe về trước đi. Em ở lại phụ ông cho."

"Không được Nhiên Nhiên. Để anh đưa em cùng chú Văn về."

Trần Lâm giọng lo lắng. Đêm chủ nhật tuần trước, Lục Nhiên Nhiên có việc ra ngoài, trở về có chút muộn, thiếu chút nữa bị một cái bóng đen kéo vào trong hẻm tối. Lục Nhiên Nhiên lớn tiếng kêu cứu, may mắn cô Thư gần nhà đi làm ở xưởng cá về muộn, vừa lúc từ trước hẻm đi qua. Bằng không thì hậu quả không dám tưởng tượng.

An ninh vùng này lại vốn phức tạp, ngày đó công an có tới, nhưng do bị hại cũng không có chuyện gì, trong hẻm ánh sáng quá mờ, Lục Nhiên Nhiên lại bị người nọ từ phía sau ôm lấy, căn bản không thấy rõ người, người nọ cũng không nói chuyện, tự nhiên cũng không nghe được giọng nói, nên công an cũng chỉ hỏi sơ qua rồi thôi.

Nghĩ đến đêm đó Lục Nhiên Nhiên vẫn còn có chút sợ, nhưng chuyện đã qua gần một tuần, cô nàng lại vốn tính gan dạ, nhìn trời vẫn còn chưa tối, lên tiếng nói:

"Anh Lâm yên tâm, em không sao, chuyện cũng qua rồi. Trời chưa tối, người qua lại cũng đông, anh đi nhanh rồi quay lại là được."

"Thế nhưng là…" Trần Lâm vẫn là có chút không yên tâm.

"Anh đi nhanh đi. Em ở lại phụ ông tiếp khách một chút. Anh còn ở đây lề mề một hồi trời tối anh lại phải dẫn em về nha." Lục Nhiên Nhiên mặt đỏ lên nói.

"Đã Nhiên Nhiên nói vậy thì cháu nghe nó đi Lâm. Đi tới lui cũng bất quá hai mươi phút chuyện." Lục Văn tuy lo cho con gái, nhưng thấy trời chưa tối, người qua lại cũng nhiều, phần lại muốn tạo cơ hội cho hai đứa nhỏ nên nói phụ vào.

"Đã vậy anh cùng chú Văn đẩy xe về trước. Rất nhanh thì quay lại, em chờ anh một lát." Trần Lâm nói rồi dứt khoát tiến lên đẩy xe mì đi, lúc đi cũng chỉ nhìn qua ông nội cùng hai vị khách ‘hơi quen mặt’ một chút.

Lục Văn trước khi đi còn chào tạm biệt ông Trần: "Cuối tuần cháu ghé chơi lại làm vài chén nha chú Trần."

"Ha ha ha… Nhất định rồi." Ông Trần cũng vuốt râu cười lớn nói.

"Đã thật nhiều năm ta chưa ăn lại quán phở này. Thật không biết quầy phở này vốn có nhiều người thế nha. Lại còn có duyên như vậy!" Diệp Thanh từ lúc bước vào đã nhận ra ngay anh chàng hướng dẫn viên Long Vương Miếu, nhưng có vẻ Trần Lâm lại không có chú ý hắn lắm. Quầy phở này lúc nhỏ gia đình Diệp Thanh hay ghé ăn mỗi khi có dịp đi qua, bình thường chỉ bán từ thứ hai cho đến thứ bảy, lúc đó cũng chỉ có mỗi mình ông Trần chủ quán, giờ nhìn lại mới thấy rõ là còn có một đôi kim đồng ngọc nữ.

"A thơm quá!" Diệp Thanh quay lại thì nhìn thấy ông Trần mở nắp nồi nước lèo chuẩn bị thêm nước cho tô phở của hắn.

"Mùi thơm vẫn như ngày nào… Thật đáng tiếc!" Diệp thanh hồi ức rồi có chút tiếc nuối nói.

Đây tuy chỉ là quầy ăn nhỏ lề đường, nồi niêu cũng cũ kỹ, bàn ghê sơ sài nhưng đầu bếp luôn chỉn chu trong hương vị, cách trình bày món ăn bắt mắt, nước dùng lúc nào cũng nóng, khói bốc lên nghi ngút mang theo mùi hương đậm đà khiến thực khách ngửi thôi đã thèm. Nước chấm lại đa dạng với ớt sa tế xả, tương đen, tương ớt đều là quán đặc chế; ớt, chanh và các loại rau cũng rất tươi mới, sạch sẽ. Đến fgiờ cao điểm lại đông nghẹt khách, cả người địa phương lẫn khách vùng khác đi ngang qua phải xếp hàng chờ món là chuyện bình thường.

Diệp Thanh vẫn còn nhớ rõ vào ngày hai mươi tám Tết Nguyên Đán năm nay, khi cả nhà hắn quay về nhà tổ để chuẩn bị qua năm mới như mọi năm, thì quầy phở này đã đóng cửa. Lúc đó hắn còn nuối tiếc một thời gian rất lâu. Vậy nên lúc này hắn mới có mặt ở đây, để thưởng thức lên món phở kỉ niệm này.

"Phở đặc biệt của quý khách đây ạ." Lục Nhiên Nhiên đem món lên, không quên nở nụ cười "Chúc quý khách dùng ngon miệng."

"Cám ơn." Diệp Thanh cũng lễ phép nói.

Lục Nhiên Nhiên nhìn thấy Diệp Thanh ăn ngon miệng thì mỉm cười rồi quay ra bên ngoài ngồi trò chuyện cùng ông Trần.

"Ông ơi, ban nãy cháu thấy ông còn ho, anh Lâm có chở ông đi khám chưa ạ?"

"Cám ơn Nhiên Nhiên, ông chỉ là bệnh vặt thôi. Vài ngày là khỏe, đâu cần đi khám bác sĩ cho tốn tiền con." Trần Húc cười hiền nói. Hắn rất ưng ý đứa nhỏ này, cũng hi vọng cô bé nhanh một chút trở thành cháu dâu của mình. Đến tuổi của hắn cũng đã nghĩ thông, không cần cái gì nhiều tiền, có con cháu quây quần vui vẻ là đủ, làm sao thằng Trần Lâm nó không chịu ra sức, suốt ngày chạy đông chạy tây kiếm tiền, cũng không biết con gái người ta ‘đẹp người đẹp nết’, quanh đây biết bao người muốn cưới về đây này.

Sợ cái gì cái gì tới.

Đúng lúc này, từ phía đầu con phố xuất hiện hai chiếc xe gắn máy cùng một chiếc mô tô phân khối lớn đang hướng bên này chạy tới.

Ngồi trên hai chiếc xe gắn máy Wave Alpha độ là một đám bốn tên thanh niên dáng người cao to. Ở từng tên trên cổ, cánh tay đều tràn đầy những hình xăm to hình hổ, báo, rồng,... thứ ở hiện tại còn chưa được gọi là xăm hình nghệ thuật, mà được đa số người nhận định rằng "dân xăm trổ chỉ có thể là dân giang hồ!"

Đầu lĩnh của bọn ‘giang hồ’ này lại là một tên trẻ tuổi thanh niên, quần áo trên người lại toàn là hàng hiệu thời bấy giờ. Gã thanh niên nhìn có vẻ cợt nhã, mặc áo phanh ngực lộ ra bên trong hình xăm chim đại bàng.

"Chu Văn Hoàng! Hắn đến đây làm cái gì?!" Lục Nhiên Nhiên nhìn thấy cái tên cưỡi trên một chiếc Honda phân khối lớn, chạy ngênh ngang ở phía trước nhất ở giữa cả bọn, đang hướng bên này tới thì cau mày nói.

Chu Văn Hoàng, Chu lão đại quý tử, Chu gia đời hai trai độc đinh, năm nay mới hai mươi tuổi mụ. Hung hăng, ngông cuồng, càn quấy, kiêu căng khó thuần,… ngoại trừ khuôn mặt nhìn kỹ cũng khá tuấn tú, phàm là thứ xấu xa có thể hình dung đến, ngươi đều có thể tại Chu Văn Hoàng trên người tìm tới.

Loại thanh niên bại hoại, nhìn chỗ nào cũng không phải người tốt này, Lục Nhiên Nhiên dĩ nhiên là luôn luôn sợ hãi tránh xa, làm sao nàng lại bị cái tên này bám dính.