Chương 2: tận thế đếm ngược! Player hành động.

Thần Quyền Mở Rộng: Mạt Thế

Chương 2: tận thế đếm ngược! Player hành động.

Gia Viễn cũng không để Ly chờ lâu, sau vài phút vệ sinh cá nhân hắn đã cắp cặp đi về chỗ cô bé.
Hôm nay học môn gì hắn cũng chả quan tâm cứ thế vác xác bâu quanh cô như ruồi đến tận lớp học.
Đã lâu rồi hắn không được nói tiếng người,
Đã bao lâu không được chém gió thả phanh.
đã bao lâu không được đặt chân lên con đường Hà Nội
Với kẻ khác thời gian này vàng bạc không sánh kịp, ai biết thông tin tận thế cũng đều dốc sức trang bị cũng như rèn luyện bản thân,
Còn hắn may mắn hơn những sinh vật khác có hẳn 24h thế mà dùng để đi chơi với gái,
Nhưng chính bản thân hắn rõ hơn ai hết, cái thân xác Gia Viễn này hoàn toàn không ổn về mọi mặt, trước hết cứ lo cái giọng chém gió cho bon miệng rồi tính tiếp.
"Hôm nay Viễn vui vẻ thật đấy"
Cả hành trình Ly cười không biết bao nhiêu lần, cô cảm giác ở bên hắn mang lại cảm giác an toàn vui vẻ hơn bất kỳ người từ trước đến nay mang lại cho cô.
"cuộc đời đâu biết trước ngày mai sẽ ra sao đâu, mà Ly nhìn xem Viễn càng vui vẻ mấy anh con trai đi đường càng nhìn Viễn với ánh mắt ngưỡng mộ còn gì nữa!!!"
Giờ khắc này đây Ly hận không thể cho lũ bạn thân của mình nhìn thấy cảnh này để chúng nó tức đỏ mắt, chàng trai nàng nhắm trúng mấy bữa trước không chỉ hài hước ăn nói có duyên mà còn rất biết lấy lòng người khác.
Nguyên lai những người kia là nhìn cô, cái ánh mắt như muốn lột trần khiến cô cực kì căm ghét mà dưới sự vui tính của "anh hàng xóm" thì những ánh mắt thèm thuồng kia là nhìn vào anh ý chứ không phải mình khiến cô cười bể bụng không thôi.
"mà sao Viễn lại tên là Gia Viễn thế"
Ly tò mò hỏi thăm dò đối phương.
"À! Năm xưa bố mẹ Viễn đi xem thầy bói bảo tương lai nó sẽ cầm đầu thiên hạ, lời nói tựa nghàn uy càng đi xa lập nghiệp càng phát sớm nên mới đặt tên là Gia Viễn, giờ Viễn thấy thầy phán chuẩn lắm Ly ạ"
"Điêu, Viễn đừng lừa Ly"
"Thật mà! Giờ Viễn làm thêm ở quán cắt tóc, hàng ngày cầm đầu không biết bao nhiêu người, tiếng nói hét ra lửa bảo cúi phải cúi, bảo ngẩng liền ngẩng ai dám không nghe!"
Tiếng cười rôm rả cứ thế vang lên đọc con đường đến trường, trong tâm cả 2 cũng phần nào có hình bóng của đối phương chỉ là:
‘Điêu điêu cái con mẹ mày con người! Nghĩ từ đầu bố chém gió hả, tao nói cho mày biết đấng Gia Xu không bao giờ nói phét, ngày mai thôi là cả cái chủng tộc này sẽ được hưởng cảm giác tương lai mịt mù là như thế nào, đừng nói là đầu tao còn cầm trong tay cả cái số phận của giống loài này đấy!’
-------
Trong một căn phòng nào đó thuộc quận Hoàn Kiếm, không gian tối tăm chỉ phảng phất ánh sáng từ màn hình Laptop vọt ra, một thanh niên nhâm nhi chai nước cam hưởng thụ thành quả của mình.
Hắn hack thành công hệ thống camera giám sát, máy tính tiền của rất nhiều siêu thị, cửa hàng tạp hóa, cây xăng lớn nhỏ khắp các nơi trong Vực.
Chỉ cần một người nào đó biểu hiện lạ, phát sinh hóa đơn cao bất thường về lương thực thì ngay lập tức hình ảnh sẽ trả về để hắn tự tay phân loại sàng lọc, nước đi này tuy không phải thâm sâu gì nhưng hắn rất tự tin sẽ rất nhiều Player mắc bẫy. ngoài ra các tiệm cầm đồ, tiệm lương thực cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.
"Nam ơi! Tối rồi xuống ăn cơm con"
Một giọng nói êm dịu phát ra từ dưới tầng 1 khiến hắn không khỏi khó chịu, hắn rất ghét những ai quấy rầy bản thân khi làm việc nhưng chẳng bao giờ thể hiện ra mặt vì hắn tự nhận " bố cũng không phải thằng ngu"
‘Nam Nam cái quái gì ta tên R. Mondu phi công điều khiển Robot thiên tài đến từ Quỷ Tộc chứ không phải con của ngươi’
Trong lòng người này nghĩ thế nhưng miệng lại nói ra:
"Vâng ạ! Mẹ chờ con 1 phút nhé!"
Nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo, quả thật người Việt Nam nói 1 đằng làm 1 nẻo so với hắn vẫn còn thật thà chán!
-----
Quán trà đá vỉa hè nào đó trên đường Tây Sơn-Đống Đa
Một anh chàng người nước ngoài cầm ly trà đá nhìn dòng xe cộ ngẫm sự đời, đã 4 tiếng trôi qua anh vẫn ngồi đấy khiến bà chủ quán sốt hết cả ruột:
"Cậu gì ơi tối rồi cậu đói chưa?"
"Cháu tên là Obaba chứ không phải tên là Gì"
Bà chủ quán chỉ biết cười trừ lắc đầu cũng chả buồn giải thích.hình như anh ta cũng hiểu ý và trả tiền đứng dậy nhưng không phải đi về mà nhảy xang quán bên cạnh tiếp tục ngồi ngẫm sự đời!
--------
Phòng tập thể hình quận Thanh Xuân
"Này! Mày nhìn thấy anh chàng góc kia chứ?"
"ừm trông cũng đẹp trai đấy! Người mới hả mày"
"haha tên Minh học Kiến Trúc trông công tử thế thôi mà tập hùng hục từ 2 giờ đến tận lúc này đấy mày ạ!"
"sao! Để ý người ta rồi hả"
"nhìn thế thôi mà khó gần lắm, thấy hắn nghiêm túc nên tao cũng lân la xang làm quen ai ngờ bắt được cá lớn mày ạ, hihi"
"thôi mày đừng mơ mộng nữa, nhìn là biết công tử nhà giàu rồi trắc gì đã để ý đến mày, lo thu xếp đồ dạc còn đi về, 9 giờ tối rồi đấy má!"
"kệ tao! Tao viết lên câu chuyện cổ tích lọ lem thời hiện đại haha"
ở xa Văn Minh không nghe thấy cuộc nói truyện này, mà có nghe thấy thì hắn cũng chả thèm để vào mắt.
Thứ hắn quan tâm là làm sao mau chóng tăng lên thực lực của thân xác này, đại chiến sắp tới khiến hắn không thể lãng phí 1 giây phút nào, hơi đâu ra mà đi lo chuyện nam nam nữ nữ.

----
Biệt thự nào đó tại Long Biên
1 cô gái đang chăm chỉ đọc sách, nhìn thoáng qua nơi đây không khác nào 1 cái thư viện sách, đặc biệt là trong căn nhà ngoài cô ra không có 1 ai cả
Thực ra là 1 tiếng trước vẫn có người. Đó là 1 đôi vợ chồng doanh nhân thành đạt đã ly dị nhưng vẫn xắp xếp thời gian về ăn bữa cơm cùng con gái.
Cô gái nhìn qua vô cùng xinh đẹp, xứng đáng với 2 từ hot girl, tuổi chỉ khoảng 20 đổ xuống, nhìn qua như vừa ngủ dậy đi xuống nhà vệ sinh.
"con dạy rồi à, mẹ chuẩn bị xong cơm rồi đánh răng rửa mặt nhanh ra ăn con nhé"
Người mẹ dịu dàng nở nụ cười nói ra.
Người bố thì đang ngồi xem điện thoại nghe thấy người vợ cũ nói cũng lật đật từ trong phòng riêng đi ra bàn ăn, ngồi sẵn vào vị trí dành cho mình.
Không đến 2 phút cô con gái đi ra nở nụ cười rồi ngồi xuống ghế.
"Tuyết à, hôm nay con sao thế, mẹ cảm thấy con hôm nay có gì đó..."
Chưa kịp nói hết câu thì 1 đường dao ngọt lịm lướt qua cổ người mẹ máu phun ra như mưa bắn hết lên bàn ăn, người bố trợn tròn mắt chưa kịp nói gì thì tương tự 1 lưỡi dao cắm thẳng vào đầu của ông. 2 người triệt để chết không thể chết lại.
Xong việc cô gái ra ngoài đóng cửa căn phòng lại tiến lên lầu đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
---
Sau khi lên lớp ôn lại kỷ niệm Gia Viễn về nhà và chả làm gì cả, y như hắn không biết tận thế sắp đập vào mặt vậy.
Nói không làm gì thì cũng quá đáng, ăn cơm đi ngủ nghịch điện thoại nhắn tin với bé Ly đến tận chiều, hành động đáng chú ý nhất là hắn ngồi cày "bản đồ" đến tận 12 giờ đêm mới chịu đi ngủ.
Bản đồ Hà Nội, bản đồ Việt Nam, bản đồ châu Á... hắn nhìn đến từng ngóc ngách đường đi lớn nhỏ, từng con phố từng thành thị không muốn bỏ sót 1 góc nào
Đặc biệt là Hà Nội và các tỉnh thành lân cận,
Chú ý đến từng cái siêu thị, tòa nhà, trường học.... nói chung giờ trong đầu hắn chẳng khác nào xe ôm lão làng 30 năm kinh nghiệm cả nhưng không phải là 1 địa phương mà là cả 1 châu lục.
Quả thật Gia Viễn có thể mua một cái bản đồ trong tận thế khai thác sử dụng, dành thời gian quý giá này để chuẩn bị những thứ khác nhưng hắn không làm vậy.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó đến thân phận kiếp trước khi còn là con người của hắn còn chẳng mảy may tìn hiểu thì phải biết với hắn việc này quan trọng thế nào,
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, giờ này hắn còn chẳng biết tai họa gì giáng lâm địa cầu để xứng đáng với 2 chữ "tận thế" thì hơi đâu quan tâm đến việc lung tung
Zombie, đại dịch virus, sóng thần, động đất, chiến tranh thế giới, ngoại tộc xâm lấn, liên thông thế giới...
Đến giờ không chỉ hắn mà còn rất nhiều Player khác còn không rõ chuyện gì sẽ xảy ra vào sáng ngày mai, cũng giống như cái thân xác này khi hắn tiếp nhận ký ức biết được, cu cậu Gia Viễn trước khi đi thi còn chẳng biết dạng đề nó ra cái gì, thứ Gia Viễn nắm rõ nhất đó là lịch thi và..."tên môn học".
Nhưng hắn tự nhận bản thân hơn người ở chỗ "chúng nó nước đến chân mới nhảy, còn hắn nước đến chân thì kệ nó, một mực chờ lúc nữa nước ngập thì bơi con mẹ nó luôn"
Muốn biết bơi thì phải học bơi, mà lười không muốn học bơi thì ôm phao thế thôi.
Mà bản đồ chính là cái phao cứu sinh của hắn.
Tận thế đến tất cả đều đứng ở vạch xuất phát, giàu nghèo như nhau.
Công bằng mà nói hơn nhau có chi chỉ là cái bệ phóng, 1 khi xuất phát thì thằng đi bộ đừng hòng mơ tưởng đuổi kịp thằng đi xe máy, thằng đi xe máy cố gắng cỡ nào cũng đừng hòng vượt mặt thằng ngồi máy bay.
Cường giả hơn nhau cũng chỉ ở chỗ đấy. 1 đứa vừa mở mắt ra là xung quanh tràn ngập bảo địa chứa toàn SSS cấp vật phẩm với 1 thằng đứng ở địa phương cằn cỗi lo ăn còn chưa nổi huống gì lo cày đồ.
Thứ hắn cần là 1 nơi an toàn có thể tăng thực lực, 1 nơi mà tận thế ập xuống chỉ cần đến đấy là đã hơn người, Gia Viễn cũng rõ ràng tùy theo đề thi mà Quang Bot ra hắn sẽ ra sức cố gắng tìm tài liệu đúng với môn học, không để bạn bè "cùng lớp" đến đây bỏ xa được.