Chương 159: Đi cùng tôi.
Vòng lửa vừa thành hình, những con chuột vẫn tiếp tục tiến lên xông tới, chúng vừa xông vào vòng lửa liền bị chết cháy, phát ra mùi vị khét lẹt, thật sự có xu thế muốn dùng thi thể để phủ lên vòng lửa kia.
Nhưng đàn chuột quá tươi sống, mà dầu lửa khó tắt, những con chuột nhảy vào vòng lửa đều chết cháy sạch sẽ, nhưng sự điên cuồng của bọn chúng không khỏi làm trong lòng mọi người sinh ra cảm giác sợ hãi.
- Nếu toàn bộ chúng nó xông tới tự sát thì tốt rồi!
Giải quyết những con chuột xông qua trận địa, Khổng Thiên Dự đi tới bên cạnh Nhạc Trọng nhìn đàn chuột không ngừng xông vào vòng lửa, trong lòng sợ hãi nói.
Nếu đàn chuột số lượng ít ỏi, cả người thường cũng có thể lấy dũng khí giết chết chúng. Nếu vượt qua ba con, như vậy kẻ chết nhất định là người thường. Nếu vượt hơn hai mươi con, ngay cả cường hóa giả như Khổng Thiên Dự nếu không mặc áo giáp rắn nước biến dị cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Đàn chuột số lượng khổng lồ như thế tạo cho người ta cảm giác tuyệt vọng giết mãi không hết, chỉ sợ phải vượt qua ba vạn con, cho dù bắn hết đạn dược trong đoàn xe cũng chưa chắc giết sạch đàn chuột biến dị này. Nếu chúng ngu xuẩn tới mức tự lao vào lửa tự sát chết hết, đối với mọi người mà nói thật không còn gì tốt hơn.
Từ phương hướng chỗ kho lương truyền tới thanh âm tiếng kêu thê lương chói tai, những con chuột vốn đang điên cuồng xông vào vòng lửa đột nhiên dừng lại hành vi tự sát, đứng bên ngoài vòng lửa nhìn chằm chằm vào nhóm nhân loại như chờ đợi cơ hội.
Nhạc Trọng nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ:
- Đàn chuột này có kẻ chỉ huy!
Số lượng đàn chuột khổng lồ đã vô cùng khó giải quyết, hiện tại còn có kẻ chỉ huy, như vậy còn thêm khó đối phó gấp mười lần.
Đội ngũ Nhạc Trọng mang theo dầu lửa cùng xăng chỉ có hạn, không khả năng phun mãi không hết. Mà đàn chuột chỉ mới tử thương ba bốn ngàn con, nhưng từ xa nhìn lại vẫn còn rậm rạp, khiến cho người ta có cảm giác giết mãi không xong.
Mà trong đội ngũ của Nhạc Trọng chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã bắn ra hơn hai vạn viên đạn, thoáng chút đã tiêu hao một phần ba số lượng bọn họ mang theo. Nếu tiếp tục bắn giết kịch liệt như thế, số đạn dược của họ không chịu qua được thêm nửa giờ.
Quan sát một lúc Nhạc Trọng bước nhanh về hướng người chỉ huy Từ Chính Cương bên quân đội căn cứ Lũng Hải.
- Anh lại có chuyện gì?
Nhìn thấy Nhạc Trọng đi tới, Từ Chính Cương nhướng mày trực tiếp hỏi. Tâm tình của hắn hiện tại rất khó chịu, số lượng đàn chuột biến dị chẳng những viễn siêu sự tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn có kẻ chỉ huy thần bí phía sau, điều này khiến cho hắn cảm thấy thập phần khó giải quyết, đã muốn sinh ra ý thối lui.
Xăng dầu ở sau cuối thời cũng là tài nguyên thập phần trân quý, bên trong hai xe cứu hỏa cũng đã chứa đựng một phần tư tồn kho của căn cứ Lũng Hải, Từ Chính Cương không khả năng đem tài nguyên xăng dầu quý giá dồn vào việc thu phục một kho lương vốn không thể hoàn thành.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Từ Chính Cương, nghiêm túc nói:
- Đàn chuột biến dị này có kẻ chỉ huy, tôi muốn dẫn người đi liệp sát kẻ chỉ huy kia. Trong mười phút, tôi hi vọng anh có thể dẫn người của anh cùng người của tôi giữ vững trong mười phút. Nếu mười phút sau tôi chưa trở về, anh có thể tự quyết định có rời đi hay không!
Thế cục bây giờ nếu Từ Chính Cương dẫn người thoát khỏi nơi đây, đoàn xe do nhiều thế lực lớn nhỏ tạo thành nhất định sẽ theo Từ Chính Cương chạy hỏi nơi này. Tới lúc đó nếu đoàn xe của Nhạc Trọng còn lưu lại vô cùng có khả năng bị đàn chuột biến dị hoàn toàn tiêu diệt.
Thái độ làm người của Từ Chính Cương chính trực, thậm chí có chút cổ hủ, nếu hắn đã đáp ứng Nhạc Trọng sẽ cố thủ tại đây thì nhất định sẽ cố thủ trận địa. Bởi vậy lúc này Nhạc Trọng mới đến tìm hắn để thương lượng.
- Được, tôi đáp ứng anh, dẫn người lưu lại cố thủ thêm mười phút. Nhưng sau mười phút nếu anh vẫn chưa về, tôi sẽ lập tức dẫn người lui lại!
Từ Chính Cương liếc mắt nhìn Nhạc Trọng, thoáng do dự cắn răng nói. Nguy cơ lương thực trong căn cứ Lũng Hải Từ Chính Cương hiểu thật rõ ràng, chỉ có lương thực sung túc mới có thể làm thế cục căn cứ vững vàng, làm cho càng có thêm nhiều người được sống sót, vì vậy hắn mới đáp ứng yêu cầu của Nhạc Trọng.
- Đa tạ!
Nhạc Trọng quay về đội ngũ của mình, nhìn đám bộ hạ, trầm giọng nói:
- Tôi muốn đi ám sát người chỉ huy của đàn chuột biến dị, nhiệm vụ này cửu tử nhất sinh, ai nguyện ý theo tôi cùng đi thì bước lên một bước. Không muốn đi tôi cũng không miễn cưỡng!
Tất cả mọi người không chút do dự bước tới một bước, điều này làm Nhạc Trọng cực kỳ cảm động.
Lần này Nhạc Trọng chọn lựa đều là bộ hạ tinh nhuệ đã theo hắn chinh chiến khắp nơi, mỗi người đều mười phần tâm huyết, hạng người hung hãn chiến ý mãnh liệt. Hơn nữa Nhạc Trọng thân làm đầu lĩnh cũng không tiếc dấn thân vào nguy hiểm, khơi dậy dũng khí của họ thật lớn.
Nhạc Trọng cảm động nhìn thoáng qua đám cấp dưới trầm giọng nói:
- Mỗi người các anh đều tốt lắm! Kỷ Thanh Vũ, cô theo tôi đi ám sát kẻ chỉ huy của đàn chuột biến dị. Những người còn lại cố thủ nơi này thêm mười phút, mười phút sau còn chưa thấy tôi trở về thì mọi người phải phá vây rời khỏi nơi này. Khổng Thiên Dự, anh nhận chỉ huy lâm thời, nhất định phải cố thủ mười phút, không thể rời đi!
Trong những bộ hạ Nhạc Trọng mang đến lần này thực lực Kỷ Thanh Vũ mạnh nhất. Đi ám sát kẻ chỉ huy đàn chuột biến dị cần cường giả mạnh nhất mới được. Sở dĩ Khổng Thiên Dự được phân công làm chỉ huy lâm thời, bởi vì hắn là người cực mạnh nhất trong nhóm đội viên cận chiến trực thuộc Nhạc Trọng, cũng là một trong những tâm phúc tại Trường Quang thôn đi theo Nhạc Trọng sớm nhất.
Vẻ mặt Khổng Thiên Dự nghiêm túc đáp:
- Dạ! Nhạc đội!
Bố trí xong hết thảy, Nhạc Trọng nhanh chóng phát động phòng hộ thuật, Bạch Cốt hóa thành bạch cốt khải giáp bao phủ trên người của hắn. Một tay hắn ôm lấy Kỷ Thanh Vũ, tay phải bắn ra một gai xương dưới đất. Gai xương kéo dài đưa hắn cùng Kỷ Thanh Vũ vượt qua đàn chuột phía trước.
Gai xương kéo dài tới cực hạn, đem hắn cùng Kỷ Thanh Vũ thuận thế rơi xuống bên trong đàn chuột kia.
Đàn chuột biến dị chợt điên cuồng vọt tới hai con mồi trước mặt.
Kỷ Thanh Vũ tùy tay huy động một quỹ tích huyền ảo, đem những con chuột kia dễ dàng chém giết.
Rơi xuống đất không lâu, tay phải Nhạc Trọng lại bắn ra một gai xương, chống đỡ thân thể hắn cùng Kỷ Thanh Vũ hướng chỗ kẻ chỉ huy đàn chuột bay đi.
Sau mấy lần lên xuống, Nhạc Trọng nhanh chóng đến gần kho lương huyện Thượng Lâm.
Từ rất xa Nhạc Trọng đã thấy được trên nóc một kho lương lớn có bảy con chuột biến dị cực kỳ đặc biệt đang đứng. Trong đó sáu con chuột nhỏ hơn một chút, làn da màu xanh, đứng thẳng bước đi như nhân loại, hai chi trước tiến hóa thập phần kỳ dị, tráng kiện mạnh mẽ, mỗi móng vuốt dài tới hai mươi phân, nhìn qua tinh anh như ngọc.