Chương 2: Ma Thần Thế Giới.

Thần Hồn Đại Đế

Chương 2: Ma Thần Thế Giới.

Chương 2: Ma Thần Thế Giới.

Nhìn xung quanh lúc này mọi người đang nhìn mình cũng làm cho Lâm Hoàng bất ngờ lắm.

Trong đám người đó liền một thanh niên ra la lớn lên rồi chạy tới hôn Lâm Hoàng:

"Ha Ha, con chưa có chết, Ha Ha thì ra con chưa có chết."

Vừa ôm Lâm Hoàng hắn vừa khóc mà cũng vừa cười không diễn tả được cảm xúc của hắn ta hiên giờ.

Lâm Hoàng đẩy cái người đang ôm mình ra rồi: "Nói, ông là ai mà ôm tui khóc gớm quá đi."

"Ủa... con không nhớ ra ta sao? Ta là cha con nè? Con là Lâm Hoàng con của Lâm Chính Thiên đây nè." Thanh niên ngơ ngác nhìn Lâm Hoàng một hồi rồi giải thích.

Lầm Hoàng nghe vậy càng hoài nghi: "Ừ... thì tui là Lâm Hoàng mà tui nhớ tui làm gì có ba..."

"Mà sao tui lại nằm trên đống gỗ này, còn ông kia tại sao lại dùng đuốc gỗ định quăng vào đống gỗ tui đang năm... Ê, WTF đừng nói là mấy người định thiêu sông tôi đi nha."

Nói đến đây thì sắc mặt của Lâm Hoàng đã tái xạm lại rồi.

"Không có, ai mà đi thiêu sống con của chính mình chớ, vì do mới mấy ngày trước con bị từ trên núi té xuống hồ nước do không biết bơi nên con bị chết đuối nên gia tộc đã định đem con đi thiêu nhưng không ngờ con lại tỉnh dậy trong phút chóc."

Lâm Chính Thiên lúc đầu nghe con nói vậy cũng có chút ngạc nhiên nhưng rồi nghĩ lại chắc mới tỉnh lại nên con nó có thêt bị mất trí nhớ tạm thời hoặc bị hời sốc thôi.

Nghe tới đây thì Lâm Hoàng đột nhiên cản thấy đầu lân lân rồi một cơn đau đầu làm cho hắn choáng váng đến sỉu.

Vài ngày sau trong sân một chú bé đang tập những tư thế ký quái, đứa trẻ hai chân mở đứng thẳng, mủi chân chấm, gót chân nhắc tới, hai tay giơ lên cao cao, đứng thẳng cách đỉnh đầu, đầu ngưỡng, một cổ như có như không thiên địa linh khí ở kia thân thể bốn phía không ngừng lượn lờ toàn chuyển.

Đứa bé này không ai khác là Lâm Hoàng, hắn đang tập

Mặt trời bắt đầu lên cao những tia nắng gây gắt chíu vào Lâm Hoàng nhưng Lân Hoàng thủy chung vẫn duy trì cái tư thế này, không ngừng thổ nạp, thiên địa linh khí theo kia thổ nạp tiến vào kia trong cơ thể, ở kia trong cơ thể trong kinh mạch không ngừng lưu chuyển.

Lâm Hoàng lúc này đứng dậy thu công liền phùn một ngụm chọc khí.

Rồi liền chớp mắt hắn bịt cái mũi của mình lai vì cơ thể bị bài tiết ra rất nhiều do 6 năm nay hắn chỉ ắn toàn những loại đồ ăn tạp chất nên chắc chắn trong cơ thể hắn sẽ chứa rất nhiêu tạp chất.

Nếu ở kiếp trước thế giới kia tu luyện thì không có hiệu quả như thế vì không có linh khí nhưng ở kiếp này thế giới hắn đang ở lại có một lượng không lồ linh khí nhưng hắn phát hiện được một điều là ở đây không ai tu luyện nội lực mà chỉ tu luyện vũ lực.

Và vũ lực này không hề liên quang gì đến đến linh khí mà là nguyên khí điều này rất khiến hắn mừng.

Còn nữa muốn tu luyện vũ lực thì phải thức tỉnh vũ hồn mới tu luyện được. Một tháng sau thì gia tộc sẽ tổ chức thức tỉnh vũ hồn.

...

Thật ra mấy ngày trước hắn đột nhiên sỉu là vị bị ký ức còn trong não bộ chưa phai đi tràn ra dung hợp vào linh hồn của Lâm Hoàng làm cho hắn sỉu.

Qua mấy ngay nay hắn cũng hiểu biết thêm về thế giới này.

Chỗ của Thanh Loan Quốc.

Một chi nhỏ của Phường Hoàng Đế Quốc.

Còn Thế Giới này được gọi là Ma Thần Thế Giới.

Người ta gọi Thế Giới này là Ma Thần Thế Giới thì là cũng vó nguyên do của nó.

Do từ lúc xa xưa, cai thuở mà vừa mới khai thiên lập địa thì Thế Giới này là một chiến trường giành cho Ma và Thần đâu nhau.

Sau khi bùng nổ ra một cuộc đại chiến thì Ma và Thần đều chôn vùi vào Thế Giới này và rồi tạo thành Ma Thần Thế Giới.

...

Một tháng chớp mắt trôi qua.

Trong một tháng này Lâm Hoàng sông rất vui vẻ với gia đình và người thân. Nhưng không vì thế mà hắn lơ là tu luyện nôi lực.

hắn đã tu luyện đên tầng 1 hậu kỳ.

Nội lực cũng đã đến 2 năm.

Trong có ghi hở nôi lực 10 năm là Hậu Thiên Tầng một, 20 năm là Hậu Thiên Tầng hai,... từ đó cứ suy ra đên tầng 9 và 100 năm nội lực là Tiên Thiên Tầng 1 rồi cũng như thế suy ra đến 900 năm nội lực. Ghi đến đây thì đã hết gi chép và cảnh giới đằng sau có lẻ vì là chưa có ai đột phá đâu?

"Lâm Hoàng... Lâm Hoàng... con ở đâu?" Nghe thấy tiếng của mẹ hắn lật đật thu công rôi phủi tay, phủi chân rồi chạy ra ôm mẹ.

"Mẹ."

Lâm Hoàng ôm mẹ hắn thật chặt như chưa bao giờ có mẹ để ôm vậy.

Nhưng cũng đúng mà kiếp trước hắn là mồ côi mà, nên chưa bào giờ được có mẹ, ba yêu thương nên chắc chắn hắn không muốn đánh mất cảm giác này.

Thấy vậy Hoàng Lan cười hi hì nhéo cái lỗ mủi nhỏ của hắn.

"Ngươi cai đứa bé này còn không mau vào nhà thây đồ rồi còn đi thức tỉnh vũ hồn chớ để mọi người chờ lâu."

Nghe vậy Lâm Hoàng cũng liền lập tức háo hức chạy vào thây đồ rồi đi theo mẹ tới võ đường của gia tộc.

Võ điện đứng vững một cái khí vũ hiên ngang trung niên nhân, mặt khôi ngô tuấn tú, lông mày thô, trên người khí thế phát ra, làm cho người ta một loại vô hình áp bách, đây chính là Lâm Hoàng đại bá Lâm Hằng, tiếp xúc Lam Hoàng đại bá, Hoàng Minh bên cạnh đứng vững một cái niên kỷ cùng Lâm Hoàng không sai biệt lắm đứa trẻ, đúng Lâm Hằng con thứ hai Lân Minh, Lâm Minh so sánh với Hoàng Tiểu Long lớn hơn một tháng, lần này cũng là tới đây võ điện tiến hành vũ hồn thức tỉnh. 


Lâm Chính Thiên cùng Hoàng Lan mang theo Lâm Hoàng hướng trong đại điện đi tới, khi mở miệng trước nói: "Đại ca." 


Lâm Hoàng đi theo cha mẹ sau đó kêu một tiếng: "Đại bá."


Lâm Hằng nhìn thấy Lâm Chính Thiên, Hoàng Lan đến, vốn là mặt không chút thay đổi sắc mặt nới lỏng nới lỏng, gật đầu nói: "Các ngươi đã tới."

Ở Lâm Hoàng trong trí nhớ, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy này đại bá Lâm Hằng cười đi qua, Lâm gia tộc hình pháp đường Lâm Hằng nắm giữ, làm nghiêm nghị. 


Lâm Hằng sau khi nói xong, không có lại mở miệng, Lâm Chính Thiên biết rõ đại ca tính tình, thấy nhưng không thể trách. 


Lâm Hoàng mấy người đến không có bao lâu, đại điện ở ngoài liền vang lên một trận sảng lãng tiếng cười, Lâm Hoàng cùng mọi người hướng điện nhìn ra ngoài, chỉ thấy một cái trẻ nhỏ đang cười nói, thân hình cao lớn lão giả ở một nhóm người vòng vây dưới đi vào đại điện, lão giả này chính là Lâm Hoàng gia gia Lâm Đức Minh, cũng là Hoàng gia trang trang chủ, hai trăm năm trước, Lâm gia tộc chính là Lâm Đức Minh thành lập. 


"Gia chủ!"

Lâm Đức Minh đến, trên đại điện tất cả Lâm gia tộc đệ tử vội vàng rối rít hành lễ. 


Mà Lâm Chính Thiên, Lâm Hằng, Hoàng Lan và tất cả các đại bá cũng bước lên trước: "Ba!" 


Lâm Hoàng, Lâm Minh hai người thì tiến lên kêu lên: "Gia gia." 


Lâm Đức Minh nở nụ cười, đối với Lâm Hằng mấy người gật đầu, tiện đà đối với trên đại điện Lâm gia tộc chúng đệ tử cười nói: "Tốt lắm tốt lắm, không cần đa lễ, ta hôm nay chẳng qua là tùy tiện sang đây xem nhìn." Vốn là, hàng năm võ điện mở ra, Lâm gia tộc đệ tử tiến hành vũ hồn thức tỉnh, Lâm Đức Minh cũng sẽ không tới, nhưng là năm nay bất đồng, bởi vì Lâm Hoàng cùng Lâm Minh, vốn là bế quan hắn cố ý xuất quan đến đây. 



Lâm Đức Minh tới đến đại điện đang phía trước, quét nhìn đại điện mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi ở bên cạnh một vị Hôi bào lão giả trên người, cười nói: "Nếu mọi người đến đông đủ, kia liền bắt đầu ah." 


"Vâng, trang chủ." Hôi bào lão giả cung kính đáp một tiếng, sau đó đi lên trong đại điện.