Chương 6: Hai chị em

Thần Cấp Pháp Sư Hồi Máu

Chương 6: Hai chị em

******
Hơn 2 năm trước ngày các Sever của [Legend Never Die] khởi động, tại châu Âu...

Trong 1 căn phòng, có 2 cô gái đang ngủ trên giường, họ là 2 chị em... Ngoài hai người thì trong căn nhà còn có một người đàn bà khoảng 60 tuổi. Đây có lẽ là người duy nhất trên thế giới đạt mốc tuổi này khi mà môi trường xung quanh ngày càng ô nhiễm. Bà ấy có lẽ đã có được điều kiện sống rất tốt đẹp.

Quay lại với 2 chị em. Dựa vào ngoại hình của hai người, ta có thể đoán biết được họ là một tiểu thư đài các. Ngón tay không có bất cứ vết chai sạn nào, hiển nhiên là chưa phải làm việc gì bao giờ.

Người chị đột nhiên tỉnh giấc. Cô tên là Ram, còn người đang ngủ trên cùng chiếc giường với cô là em gái - Rem.

******

Có rất nhiều việc đã xảy ra...

Em gái của cô không còn sống cùng với người chị là cô và bà ngoại một thời gian dài rồi.

******

"Chết tiệt, lại đến cái ngày này."

Ram cảm thấy rất chán nản.

Hôm nay cùng ngày với ngày mà bố cô mất. Nó gợi cho cô một cảm giác cực kì khó chịu.

Bố của họ, một doanh nhân thành đạt, một danh nhân để lại tiếng tăm trên toàn thế giới, đã bị bên công ty cạnh tranh với ông, thuê người ám sát vào ngày này 5 năm trước. Ông để lại số tài sản khổng lồ cùng một tập đoàn không người điều hành.

Mẹ của họ, một người phụ nữ cực kì khôn ngoan và thông minh (nghi vấn có chỉ số wisdom cực cao), đã tiếp nhận chức vụ cao nhất mà chồng để lại, chức vụ chủ tịch tập đoàn.

Dù khôn ngoan nhưng bà lại không có kinh nghiệm trên cái chốn thao trường như chiến trường đổ mồ hôi như đổ máu, người người sử dụng thủ đoạn cao thâm và thâm độc cực kì khó lường, vì thế chỉ sau một năm tính từ ngày bà bắt đầu ngồi lên chiếc ghế chủ tịch, tập đoàn lại đứng trên bờ vực phá sản. Do áp lực công việc, bà đã mất vào bốn năm trước. Trước khi mất, bà không quên để lại cho hai người con gái một số tiền đủ để sống thoải mái trong một thời gian dài. Tất nhiên là với thói quen thường ngày, số tiền đã bị tiêu hao cực kì nhanh chóng. Họ bắt đầu phải dựa vào họ hàng trong vài ngày gần đây.

Tất nhiên họ hàng không thích thú gì hai cô tiểu thư này cả. Những kẻ này cho rằng chính những cô gái này sẽ là tấm gương không tốt cho con cái của họ.

Hai cô phải tới "Trung tâm trợ cấp xã hội".

Em gái của cô đã được giữ lại ở đó một thời gian để chăm sóc với căn phòng tốt nhất có cái giá chát. Nhưng trên thực tế là một người quen ở đây đã yêu cầu làm vậy để giảm bớt chi phí sinh hoạt cho cả gia đình ba người. Và Ram đã tới đây thăm Rem vài lần.

"Mình cảm thấy như đang quay trở lại một đoạn thời gian mà nạn đói năm 1945 hoành hành trong quá khứ. Thật lố bịch."

Lẩm bẩm những lời phàn nàn vô nghĩa, Ram bước chân vào trung tâm trợ cấp. Chỉ nghe tên cũng đủ cảm nhận được nội thất bên trong được thiết kế lãng mạn ra sao. Dưới bộ luật vớ vẩn dành cho những kẻ lạc lõng, căn phòng tiếp tân tràn ngập những người đến để làm bài kiểm tra điều kiện. Vì vậy, Ram phải lãng phí thêm một giờ nữa chỉ để chờ đợi đến lượt mình.

"Xin chào. Tôi là Ram Zero. Tôi đến đây để làm bài kiểm tra điều kiện trong chương trình "Không một ai ở phía sau."."

"Ah… Hóa ra là người quen của tiến sĩ, tiểu thư Zero. Tôi hiểu rồi. Làm ơn trả lời câu hỏi theo mẫu này." Một thiên thần trong chiếc áo y tá màu trắng, mặc chiếc váy bó sát ngắn với chiều dài chưa đến đầu gối đưa một tờ giấy và vài cái bút cho Ram.

"Đây là cái gì?" - Ram hỏi lại với vẻ cảnh giác. Sống 4 năm bên trong cái xã hội tàn ác đang trên đà suy thoái khi mà xã hội đen với gái gọi đứng đầy đường, quan liêu tham nhũng, cảnh sát làm việc cho người có tiền và người trong chính phủ thì chỉ lo hưởng thụ, lâu lâu lại ban ra cái chính sách mới, đã tôi luyện cho cô cái tính cách như vậy.

"Chúng tôi sẽ phân tích trạng thái tâm lý dựa trên câu trả lời của cô trong những câu hỏi này. Nếu tiểu thư trượt trong kì kiểm tra, tiểu thư sẽ không nhận được trợ cấp và phải ở lại đây nhận sự điều trị. Trong trường hợp đó, chính phủ sẽ chu cấp một khoản tiền hàng tháng cho em gái của tiểu thư… Tiểu thư có em gái phải không? À... để đền bù... đúng vậy. Và bà nội của hai cô cũng có thể sống tốt hơn một chút vì chính phủ sẽ gửi một người giúp việc đến chăm sóc cho bà ấy một cách tốt đẹp với số tiền trợ cấp."

Luật pháp thật vô tình. Chính phủ đã chẳng làm gì để giúp đỡ khi mọi người gặp khó khăn.

Cũng như lúc mà chính phủ cho phép người tàn tật tiếp tục học đại học khi tốt nghiệp cấp ba. Nhưng điều tồi tệ là, những người tàn tật đó thậm chí không đủ điều kiện cho bất kỳ một công việc nào do chính phủ tạo ra.

Cuộc chiến chống khủng bố cho họ một lý do hợp lý để cô lập tầng lớp giàu có với những kẻ chẳng có gì.

"Tôi hiểu rồi."

Ram cầm lấy mẫu đơn và trả lời một cách nhanh chóng. Cô đã nghĩ về những câu hỏi này trong nhiều năm, và trả lời bằng cảm nhận của riêng mình.

"Tôi làm xong rồi. Giờ tôi đi được chưa?"

"Chắc chắn rồi. Xin tiểu thư hãy cầm số tiền này để trang trải chi phí đi lại."

Ít nhất, chính phủ vẫn còn chút ít lòng thương hại. Ram cầm lấy số tiền và rời khỏi bệnh viện tâm thần. Trong lúc đó, câu trả lời của cô được các bác sĩ tại trung tâm qua tay nhau một cách nhanh chóng.

******

Limited Moonlight, tiến sĩ ngành tâm thần học. Vị bác sĩ này, mọi người rất hiếm khi được nhìn thấy nụ cười của anh, hiện tại đang cười không ngừng.

Những y tá xung quanh cảm thấy khó hiểu.

"Vậy là, cô ta đã giao tiếp thành công cùng với con chó của mình?"

"Tôi đoán vậy. Thật không gì là không thể với tiến sĩ."

Họ bắt đầu xì xào kháo chuyện với nhau.

Khi còn nhỏ, Limited đã di cư đến Hoa Kì cùng cha mẹ anh ấy, cả hai đều là nhà ngoại giao. Với tài năng không đợi tuổi, anh liên tục nhảy cóc chương trình học với số điểm tuyệt đối. Năm 18 tuổi, anh tốt nghiệp đại học Harvard với tấm bằng danh dự. Sau đó, anh đạt được tấm bằng tiến sĩ ở trước tuổi hai mươi.

Một vẻ đẹp hoàn hảo đi cùng với sự thông minh bao trùm lên là cả một niềm tự hào, anh chưa từng thể hiện ra bên ngoài cảm xúc giống "con người", điều này đã trở thành một chủ đề được thảo luận trên môi tất cả mọi người. Cuối cùng, các y tá trưởng quyết định kéo anh ra ngoài lan can.

"Bác sĩ, có chuyện gì vui sao?"

"Hãy xem cái này."

Anh cười đến nỗi chảy nước mắt, Limited đưa cho các y tá xem thứ mà anh đang cầm trên tay. Nó là một tờ giấy ghi những câu hỏi theo bộ luật "không một ai ở phía sau", một người nào đó đã trả lời đầy đủ. Bên trong có bảy câu hỏi ngắn và các câu trả lời cũng ngắn gọn không kém.

Câu hỏi:

1. Tên của bạn là gì?
Ram Zero.

2. Nghề nghiệp hiện tại?
Một kẻ độc ác sắp đe dọa hòa bình thế giới.

3. Bạn đang làm gì?
Trả lời câu hỏi.

4. Hãy kể lại ba kỷ niệm đáng nhớ hoặc có giá trị nhất mà bạn từng trải qua trong quá khứ?
Nhận được một số tiền cực lớn. Tiêu hết số tiền đó. Ăn một bữa cơm đạm bạc.

5.Bạn nghĩ sao về sức mạnh chính trị?
Quyền lực là tuyệt đối.

6. Khi nào bạn nhận ra vị trí xã hội của mình?
Sau khi chơi League Of Legends Server Việt Nam.

7. Hãy mô tả bản thân trong một câu duy nhất?
Nếu tôi giỏi một thứ gì đó, tôi sẽ không làm nó miễn phí.

Cô y tá sửng sốt sau khi đọc xong câu trả lời.

"Đừng nói với tôi rằng đây là một đoạn trích từ tiểu thuyết khoa học viễn tưởng?"

"Không. Một trong những người sáng nay đã trả lời những câu hỏi này. Cô có thể nhìn thấy dấu xác nhận ở phía bên dưới."

"Một kẻ điên điển hình."

"Cô nhầm rồi. Nếu cô ấy là một kẻ điên, cô ta sẽ không thể quan sát được xã hội một cách mỉa mai và chính xác đến vậy, mặc dù cô ta chỉ là một cô tiểu thư... Hum?"

Ngược lại với đánh giá thông thường, tiến sĩ kết luận rằng cô ấy là một người bình thường. Từ quan điểm của một bác sĩ tâm thần, anh gần như có thể nghe thấy tiếng thét tuyệt vọng từ những y tá khác.

Anh chính là người quen của 2 cô bé Rem và Ram khi mà hồi nhỏ họ chơi rất thân với nhau. Anh không gặp họ nữa khi mà cùng gia đình đi đến Hoa Kì, nhưng mọi người vẫn trao đổi thư từ rất thường xuyên.

Để có thể chế nhạo xã hội này theo cách như vậy, cô ấy có lẽ đã phải sống trong một cuộc sống đầy tàn ác.

Các y tá bắt đầu rời đi khi tuyệt vọng với quyết định của anh chàng này, cho tới khi còn một người duy nhất, chuông báo hết giờ làm việc vừa vang lên.

"Haizzz." - Cô y tá duy nhất còn lại thở dài.

Cô không có lý do mâu thuẫn với quan điểm của tiến sĩ. Dù vậy, cô nghĩ rằng tiến sĩ, người đã lấy được bằng Tiến sĩ ngành tâm thần học tại Mỹ, được các tạp chí y tế công nhận trên toàn cầu, có đầu óc trên mức bình thường, hoặc cô gái trẻ tên Ram Zero này có đầu óc dưới mức bình thường.

"Cả hai người họ bất thường. Hoặc họ đều bình thường, còn mình là kẻ điên duy nhất trong phòng. Hoặc là cả thế giới này đều điên rồi." Đầu óc cô quay cuồng.

Tiến sĩ cầm tờ giấy và đứng lên.

"Xã hội này cần nhiều loại người khác nhau. Nó là như vậy. Em không cần phải nhìn sâu vào nó. Anh sẽ đưa cái này cho Rem xem."

"Bệnh nhân Rem? Có phải là Rem Zero? Cái tên này... có phải cô ấy là em gái của cô gái lúc nãy? Và cũng là một trong hai cô tiểu thư đài các của chủ tịch Zero đã mất 5 năm trước?"

"Phải."

"Anh nghĩ rằng cô ấy sẽ đọc nó?"

"Cô ấy sẽ. Những người đã đóng chặt tâm trí như cô ấy thường khao khát sự chú ý từ bên ngoài. Tôi chỉ mong rằng cô ấy có thể vui vẻ." Tiến sĩ cầm lấy câu trả lời của Ram Zero và ra khỏi phòng. Điểm đến của anh là một phòng bệnh đặc biệt trên tầng mười hai.

Căn phòng được trang bị những dụng cụ y tế mới nhất, những bác sĩ tốt nhất, một bể bơi riêng và một phòng tập gym trong nhà, mỗi phòng như vậy có giá cực kì chát. Đáng lẽ cô ấy không thể ở trong căn phòng này khi mà số tiền tiết kiệm đã được sử dụng hết. Cô vẫn còn được ở lại trong căn phòng này là do anh chàng đẹp trai Limited Moonlight đang đứng đây đã lo hết chi phí.

"Chào Rem. Mình đến thăm cậu đây."

Mỉm cười với bệnh nhân của mình, tiến sĩ bước vào phòng. Một cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Vẻ đẹp của cô, thậm chí khi đặt giữa những siêu mẫu với vẻ ngoài đẹp nhất cũng khiến họ trở nên lu mờ. Nhưng khuôn mặt cô trống rỗng không cảm xúc, giống như một con búp bê Pháp, trông không hề có sự sống.

"Chúa ơi, người đã ban cho cậu ấy vẻ đẹp này, vậy tại sao người lại từ bỏ cậu ấy?" Tiến sĩ cảm thấy chán nản.

Cô có một người cha yêu thương và bảo vệ cô hết mực, mặc dù ông chết cmnr. Ranh giới giữa hai cha con chưa từng bị phá vỡ bởi những điều cấm kỵ. Bi kịch đã xảy ra, cả cha mẹ đều dẹo, cô mất đi khả năng ngôn ngữ, cũng đánh mất luôn cảm xúc của mình.

Khi còn nhỏ, Rem đã từng giống như một thiên thần mắc kẹt trong cơ thể trần thế. Tiến sĩ, người đã từng là người bạn thân thiết nhất với cô, luôn cảm thấy đáng tiếc vì cô đã bị tước mất sự đáng yêu và ngây thơ của mình.

"Nhìn cái này xem. Mình không được phép mang bất kì tài liệu nào ra khỏi văn phòng, nhưng mình muốn cậu xem nó.", tiến sĩ đưa cho cô xem những câu hỏi được trả lời bởi chị gái.

Đôi mắt vô hồn và trống rỗng của Rem lướt trên mặt giấy, và tiến sĩ hi vọng rằng trên khuôn mặt xinh đẹp kia có thể xuất hiện một nụ cười.

Anh đã luôn hi vọng... rằng Rem sẽ mở cánh cửa trong tâm trí mình, dù chỉ là một chút.

"Cậu biết không, nếu cậu có thể cười, dù chỉ một chút thôi, đó sẽ là nụ cười đầu tiên của cậu trong suốt 5 năm?" tiến sĩ buồn bã nghĩ.

Cô gái nhìn vào bảng câu hỏi rồi trả lại. Tiến sĩ một lần nữa cảm thấy đau lòng. Hi vọng của anh tan vỡ, cố nhớ lại quãng thời gian Rem từng tỏa sáng.

"Được rồi... Cậu còn cần gì nữa không?" tiến sĩ hỏi.

Rem lắc đầu.

"Vậy, cứ gọi mình nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì."

Tiến sĩ rời khỏi phòng một cách im lặng.

"Cô ấy có cười không?" Y tá trưởng ở lại hỏi với vẻ mặt tò mò. Cô không đủ quyền hạn để được vào phòng.

Tiến sĩ mỉm cười cay đắng.

"Vậy là nó không hiệu quả," cô y tá tự trả lời được câu hỏi của mình ngay sau khi nhìn thấy nụ cười cay đắng của tiến sĩ.

"Không. Tôi không tìm được cách để mở cửa trái tim cô ấy," tiến sĩ nói.

"Tôi phải chữa trị cho cô ấy để duy trì niềm tin của chủ tịch, không, vì lợi ích của chính cô ấy. "

Vô số các nhà tâm lý học, bác sĩ tâm thần và thậm chí là những pháp sư đã được mời đến để cải thiện tình trạng cho Rem, nhưng không hề có kết quả. Không ai trong số họ có thể làm tan chảy sự lạnh lẽo trong tâm hồn cô. Giờ đây, mọi người gần như đã từ bỏ hi vọng giúp cho cô gái này.

Nữ y tá rơi nước mắt. Cô cảm thấy rất buồn bởi một cô gái đáng yêu như vậy lại không thể nói hay cười, mắc kẹt trong vỏ bọc do chính mình tạo ra...

"Chẳng lẽ không còn bất kì một sự điều trị hoặc phương thuốc nào có thể giúp cô ấy?" nữ y tá hỏi.

"Mọi phương pháp điều trị về tinh thần sẽ không có hiệu quả nếu bệnh nhân từ chối mở rộng tâm trí mình và chấp nhận thực tế," tiến sĩ trả lời.

"Vậy thì tôi có biện pháp." - một giọng nói từ sau lưng 2 người vang lên.

******